Lâm Tâm Ngôn cúi xuống nhìn chiếc vòng trêи cổ tay, cười: “Sao thế, anh có sở thích đặc biệt à? Thích đồ của phụ nữ ư?” Bạch Dận Ninh: “..”
“Không phải.”
“Vậy anh định nghe ngóng chuyện gì?” Lời nói của Lâm Tân Ngôn sắc sảo.
Nếu cô không vô tình nhìn thấy bức ảnh của ɖu͙ƈ Tú trong phòng sách của anh thì cô sẽ không cảnh giác như vậy. Chiếc vòng ngọc này là bà ấy tặng cô, hôm nay anh lại dò hỏi về nguồn gốc của nó khiến cô không thể không đề phòng. Bàn tay cô bất giác nắm chặt lại, trong lòng nghĩ anh ta và ɖu͙ƈ Tú có quan hệ gì?
Làm gì có ai lại để ảnh của một người xa lạ trong phòng sách của mình?
Lại còn để trêи mặt bàn nữa, rõ ràng là thường xuyên xem.
Bạch Dận Ninh khẽ cười: “Cô nghĩ nhiều vậy không mệt sao?”
Anh rõ ràng cảm nhận được sự nghi ngờ của Lâm Tâm Ngôn. "Tôi không quen bà ấy, chỉ là đã nhìn thấy ảnh của bà ấy” Anh thú nhận, đặt tấm ảnh trêи bàn chỉ là để thử Lâm Tâm Ngôn.
Chứ không phải vẫn luôn đặt ở đó.
Anh nhìn chiếc vòng ngọc: “Tôi giữ cô lại là vì chiếc vòng cô đeo giống với chiếc vòng của người phụ nữ trong ảnh, tôi cứ nghĩ cô là con gái của bà ấy”
Lâm Tâm Ngôn: "..."
Cô cạn lời.
Nhưng Bạch Dận Ninh cũng không nói nữa. “Cô đi nghỉ đi”.
Cô cau mày, không tin lời anh nói: “Không quen bà ấy nhưng lại nghĩ tôi là con của bà ấy mới giữ lại, không phải là vì nể mặt bà ấy sao? Ai lại nể mặt một người không quen biết nhiều như thế, anh tưởng là tôi tin sao?”
Lâm Tâm Ngôn cũng không giấu sự thắc mắc của mình: “Bà ấy với anh có quan hệ gì? Mẹ?
Thực ra Lâm Tâm Ngôn định nói là mẹ con?
Cô không nghĩ ra cách giải thích nào khác, đó là trước khi gả cho Tổng Khải Phong, ɖu͙ƈ Tú đã sinh con cùng người đàn ông khác.
Nhưng cô cảm thấy bà không phải là người như vậy.
Nhưng chuyện này nghĩ thế nào cô cũng không có câu trả lời khác.
Muốn ở đây hỏi Bạch Dận Ninh cho rõ ràng.
"Chúng ta giao dịch đi” Đột nhiên Bạch Dận Ninh đề nghị. Cô nghĩ ngợi rồi hỏi: “Giao dịch gì?”. Cô không dám mạo hiểm đồng ý giao dịch gì đó của anh.
“Cô muốn biết thân phận của tôi, tôi có thể nói cho cô biết, nhưng cô cũng phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi” Bạch Dân Ninh nói.
Cô nghĩ một lát rồi trả lời: “Được.”
So với bản thân, cô cảm thấy thân phận của anh ta còn thần bí hơn nhiều.
“Ưu tiên phụ nữ, cô hỏi đi.” Khi đưa ra đề nghị này anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Cô nghĩ rồi hỏi: “Ba mẹ anh tên gì, người ở đâu? Hiện giờ đang sống ở nơi nào?” Anh nhíu mày: “Cô hỏi là câu này sao?”
“Phải” Cô không giấu diếm trả lời: “Tôi chỉ hỏi một câu liên quan đến ba mẹ anh không được sao?”
Anh cười thành tiếng, đối với lời giải thích của cô anh không nói được gì nữa, đúng là mồm miệng khéo léo.
Sắc mặt anh trầm xuống: “Mẹ tôi là ai tôi cũng không biết, vì tôi là trẻ mồ côi, ba nuôi tôi là Bạch Hồng Phi, người Bạch Thành,
người thừa kế của Bạch Thị, sau này ông ấy mất, giao sản nghiệp Bạch Thị cho tôi, lúc sắp mất ông đưa ra một yêu cầu.”
Nói tới đây anh ngừng lại nhìn cô, đôi mắt càng sâu hơn: "Ông ấy muốn tôi tìm một cưới con của người phụ nữ tên ɖu͙ƈ Tú, tôi tưởng là cô
Cho nên đây là lí do anh ấy cứu mình, hơn nữa còn giữ ở lại đây?
Nhưng ba anh ấy Bạch Hồng Phi là ai? Có quan hệ gì với ɖu͙ƈ Tú?
"Tôi trả lời xong rồi, đến lượt tôi hỏi cô” Anh chậm rãi nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
Lâm Tâm Ngôn động não thật nhanh, nghĩ xem anh sẽ hỏi gì, sau đó đưa ra câu trả lời.
“Chuẩn bị xong chưa?” Anh thúc giục.
“Được rồi.” Lâm Tân Ngôn nhìn anh.
Bạch Dận Ninh khẽ nhướn mày: “Thứ bảy này tôi có một bữa tiệc xã giao, cô làm bạn gái đồng hành của tôi.”
Cô nhíu mày, có phải cô nghe nhầm không?
Anh, anh ta nói gì vậy?
Cùng anh ta tham gia tiệc tùng?
“Không phải anh muốn hỏi tôi điều gì sao?"
“Tôi cảm thấy một câu hỏi căn bản không thể giúp tôi hiểu cô, cho nên chi bằng lợi dụng cơ hội”
Lâm Tâm Ngôn: “...”. “Cô hối hận cũng không kịp, làm người không thể nói lời không giữ lời đúng không?" Bạch Dận Ninh mỉm cười đắc ý. "Tôi sẽ không hại cô đâu, hoặc là sẽ cho cô một kinh hỉ.” Anh nháy mắt nhìn cô.
"Cô Lâm không mở ra xem sao?” Tiểu Liễu bê chiếc hộp đứng cạnh giường, thấy Lâm Tân Ngôn dường như không có ý muốn động vào: “Cậu chủ rất ít khi tặng quà cho người khác”
Cô ấy tại sao lại không vui?
Ít nhất cô cũng chưa từng thấy cậu chủ tặng quà cho người khác.
"Cô mở ra đi” Lâm Tâm Ngôn bình thản nói.
Tiểu Liễu mở to mắt, không hiểu gì nói: “Cô để tôi giúp cô mở sao?” Lâm Tân Ngôn nghĩ ngợi, cảm thấy để người khác mở thì lại bất lịch sự, tuy cô không mong chờ quà của anh ta: “Tôi mở"
Cô đưa tay lấy chiếc hộp. Bên trong là một bộ lễ phục.
“Trời ạ!” Tiểu Liễu bất giác cảm thán: “Đây không phải bộ váy lần trước có thiết kế sao? Cậu chủ vậy mà lại cho người may”
Lâm Tâm Ngôn cũng thấy rồi, cô cầm bộ đồ lên, những sợi tơ mềm mại trải ra, nhẹ nhàng trượt xuống. “Thật sự rất đẹp” Tiểu Liễu ngắm mãi rồi đưa tay sờ thử: “Đây là chất liệu gì vậy? Sao có thể mềm và trơn như vậy?”
"Sợi Hương Vân chính gốc” Lâm Tâm Ngôn cũng không ngờ Bạch Dận Ninh lại dùng sợi Hương Vân để may bộ đồ này. Hiện giờ trêи thị trường có rất nhiều hàng nhái, giá cả trêи trời, nhưng không phải sợi Hương Vân thật.
Sợi Hương Vân trong giới chất liệu được coi là loại vải quý tộc, còn được mệnh danh là “vàng dẻo” và “sợi hoàng hậu”.
Cũng là một loại vải chất lượng cao nhất.
Vì làm ra rất phức tạp, những bậc thầy làm loại vải này không nhiều, kỹ thuật cũng sắp bị thất truyền.
Đến cả cô biết được những điều này cũng là tìm hiểu từ sách và trêи mạng, thực sự cô cũng chỉ từng thấy một bộ đồ làm từ loại vải này ở chỗ Toàn Cơ thôi.
Giờ có tiền cũng không mua được.
Bạch Dận Ninh tìm thấy chất liệu này từ đầu, hơn nữa còn là miếng vải to như vậy, thiết kế của cô là lễ phục dáng dài, rất lãng phí chất liệu.
Tiểu Liễu không hiểu, cô chỉ thấy nó rất đẹp, chất liệu mềm mại mượt mà, sáng bóng, làm cho chiếc váy đen tinh kế không bị xỉn màu mà quý phái, trí tuệ và còn gợi cảm.
“Cô mặc lên chắc chắn rất đẹp” Tiểu Liễu che giấu sự ghen tị trong lòng mình.
“Thích sao?”
Lâm Tâm Ngôn ngước đầu nhìn Bạch Dận Ninh mặc một bộ đồ Âu kẻ sọc màu xanh đậm với cà vạt sáng màu, thậm chí khi ngồi trêи xe lăn vẫn toát lên vẻ hiên ngang bất phàm.
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi