Thần kinh Tô Trạm căng lên, nói thế nào thì Tần Nhã cũng là người của Lâm Tân Ngôn, anh phải ăn nói thế nào đây?
“Cô đừng khóc nữa.” Tô Trạm lại gần an ủi cô nhưng tay vừa chạm vào vai đã bị cô đẩy ra: “Anh cút đi! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, đáng ghét!”
Vừa nghĩ tới tối qua là cô lại không khống chế được run lên, dạ dày cuộn trào.
Sắc mặt Tô Trạm thay đổi nhưng cuối cùng vẫn không nổi giận, thật ra anh là đàn ông, tính thế nào thì trong chuyện này anh cũng không chịu thiệt.
Huống hồ đây không phải lần đầu tiên của anh, nhưng lại là lần đầu của Tần Nhã.
Thứ quý giá nhất của người con gái bị mất đi khi thần chí không tỉnh táo, cô có nói lời khó nghe một chút anh cũng không so đo.
“Cô ấy đang ở ngoài, vừa mới gõ cửa.” Tô Trạm nhìn cô, hy vọng cô có thể bình tĩnh một chút để giải quyết tình huống trước mắt.
Tiếng khóc của Tần Nhã im bặt, ngước đôi mắt đỏ au lên: “Vậy phải làm sao?”
Mất mặt quá, a.
Cô lấy chăn che kín người mình, ước gì có thể tìm được cái lỗ để chui xuống, không bao giờ gặp lại người nào nữa.
“Cô đừng sốt ruột.” Tô Trạm an ủi: “Hay là chúng ta giả vờ đang yêu nhau?”
Dù sao cũng tốt hơn so với việc tình một đêm bị người khác bắt gặp.
Nếu như là quan hệ người yêu làm chuyện thân mật thì cũng là điều bình thường.
Sẽ không cảm thấy quá khó xử.
“Anh đừng mơ!” Tần Nhã vén chăn ra, túm gối đầu đập anh.
“Nếu không phải anh cứ ép tôi uống rượu thì sao lại xảy ra chuyện hoang đường này chứ, ưm…”
Tô Trạm đón được chiếc gối cô ném tới, chạy lên bịt miệng cô rồi nhỏ giọng nói: “Cô lớn tiếng như vậy là muốn để mọi người đều biết tối qua chúng ta ngủ cùng nhau sao?”
Con ngươi Tần Nhã đảo quanh rồi lắc đầu, cô không muốn.
Chuyện này quá khó chấp nhận.
“Chúng ta cứ giả vờ như đang yêu nhau sau đó tìm cớ không hợp nên chia tay, như vậy cũng sẽ không khó xử nữa, cô nói có được không?” Tô Trạm nhìn ra cô cũng không muốn bị người khác biết bèn nhân cơ hội này một lần nữa đề cập tới quan hệ yêu đương.
Che mắt được Lâm Tân Ngôn trước đã.
Tần Nhã suy nghĩ một lát nhưng vẫn không lên tiếng.
Tô Trạm hít sâu một hơi, sao người phụ nữ này lại ngu xuẩn mất khôn thế chứ?
“Được rồi, tôi là một người đàn ông, cũng chỉ là tình một đêm thôi mà, có gì to tát đâu, tôi cứ nói tối qua chúng ta uống say sau đó ngủ cùng nhau thôi.” Nói rồi Tô Trạm giả vờ muốn ra cửa.
Tần Nhã cuống lên.
Tô Trạm cầm tay nắm cửa, giả bộ muốn mở ra.
“Đợi đã.” Đầu Tần Nhã nhanh chóng xoay chuyển, cảm thấy Tô Trạm nói cũng có lý, giả vờ một chút dù sao cũng dễ nghe hơn tình một đêm, dù sao nhiều người như vậy đi đâu cũng gặp, quá khó xử.
“Tôi đồng ý với anh, chúng ta giả vờ làm người yêu.” Tần Nhã dùng hết dũng khí mới nói ra câu này.
Tô Trạm cũng đã có lý do giải thích nên mở cửa, kết quả bên ngoài đã không còn ai, anh thò đầu ra phát hiện Lâm Tân Ngôn đã về phòng.
Lâm Tân Ngôn cảm thấy bản thân quá xúc động, không nên gõ cửa lúc này, cho dù họ có quan hệ gì thì cô cũng không nên gõ cửa phòng họ.
Cô chỉ là quá ngạc nhiên, sau khi bình tĩnh lại mới cảm thấy hành vi của mình có phần không thoả đáng nên định rời đi.
Tránh cho họ khó xử, không biết phải đối mặt với cô thế nào.
Tô Trạm gọi một tiếng: “Chị dâu.”
Lâm Tân Ngôn quay đầu, thấy Tô Trạm ló đầu ra khỏi cửa: “Lát nữa ăn sáng, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu rồi mở cửa phòng, ban đầu cô định ra ngoài hít thở không khí, bây giờ cũng không có tâm trạng nữa, trong lòng thầm nghĩ Tô Trạm muốn nói gì.
Nói chuyện giữa anh ấy và Tần Nhã ư?
Rèm cửa trong phòng không mở ra, ánh sáng rất tối, Lâm Tân Ngôn không yên lòng ngồi bên mép giường.
Tần Nhã không phải kiểu con gái tuỳ tiện, quen Tô Trạm chưa được bao lâu, sao lại…
“Nghĩ gì vậy?” Tông Cảnh Hạo tỉnh lại phát hiện Lâm Tân Ngôn đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ngơ ngác ở mép giường thì trở mình, đưa tay ôm eo cô rồi nhẹ nhàng dùng sức, Lâm Tân Ngôn liền ngả vào lòng anh.
Lâm Tân Ngôn thuận thế nằm xuống, Tông Cảnh Hạo vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi hương trêи người cô, tham lam hôn lên da thịt cô, giọng nói khàn khàn sau khi vừa tỉnh ngủ: “Sao dậy sớm thế, hửm?”
Lâm Tân Ngôn vẫn hoàn toàn chìm đắm trong việc Tô Trạm đi ra từ phòng Tần Nhã, sớm như vậy rất rõ ràng tối qua anh ấy qua đêm ở phòng Tần Nhã.
“Tô Trạm là người thế nào?”
Tần Nhã đi theo cô đã rất lâu rồi, mặc dù cô ấy là người trong nước nhưng lại được người nước ngoài nhận nuôi, lớn lên ở nước ngoài.
Cô ấy theo cô về nước, bên cạnh ngoài cô ra không còn một người thân nào, cô phải có trách nhiệm với cô ấy.
Tông Cảnh Hạo bỗng ngửa đầu lên nhìn Lâm Tân Ngôn: “Em hỏi cậu ấy làm gì?”
Lâm Tân Ngôn quay đầu lại nhìn anh, có gì nói đó: “Em thấy anh ấy đi ra từ phòng Tần Nhã.”
Tông Cảnh Hạo chớp mắt, hàng lông mi dài chớp động vài lần, mấy giây sau anh mới thưởng thức.
Tô Trạm và Tần Nhã?
Tông Cảnh Hạo: “…”
Anh nâng tay đặt cánh tay lên trán, tên nhóc này động tác cũng thật nhanh.
Lâm Tân Ngôn đẩy anh một cái: “Em đang hỏi anh đó, Tần Nhã không có người thân, về nước với em, em phải có trách nhiệm với cô ấy, Tô Trạm có phải người đáng tin không?”
“Cậu ấy… rất tốt.” Tông Cảnh Hạo lật người, đưa lưng về phía Lâm Tân Ngôn.
Anh không thể bán đứng anh em, cũng không thể lừa gạt vợ.
Lâm Tân Ngôn cảm thấy không đúng lắm, rất rõ ràng anh đang né tránh, cô bám lấy vai anh rồi lật người anh lại đối diện với mình, giọng điệu nghiêm túc hơn vài phần: “Anh nói thật đi.”
Hai tay Tông Cảnh Hạo ôm lấy cô, cọ mặt vào lồng ngực cô: “Khi nào em mới chịu cho anh chạm vào em, anh là người đàn ông bình thường, sẽ bị nghẹn hỏng đó…”
Lâm Tân Ngôn đẩy mặt anh ra: “Em đang nói nghiêm túc với anh, anh mà còn như vậy là em giận đấy?”
Tông Cảnh Hạo tủi thân, mong chờ ngẩng đầu, từ khi nào Tông Cảnh Hạo anh lại bị đẩy tới bước đường này vậy?
Anh yên lặng nhìn trời, cảm thấy mình là người đàn ông bi thảm nhất thế gian.
“Em đi hỏi Thẩm Bồi Xuyên.” Nói rồi Lâm Tân Ngôn muốn đứng lên, Tông Cảnh Hạo ôm cô chặt hơn, vì để vợ vui, anh em đứng sau vậy.
“Trước đây cậu ấy từng yêu một người, là mối tình đầu của cậu ấy, sau đó hai người chia tay, cậu ấy chịu cú shock rất nặng nề, bao nhiêu năm nay vẫn chưa từng chính thức tìm bạn gái, lần này có lẽ là nghiêm túc, nếu không…”
Anh cho Lâm Tân Ngôn một ánh mắt ‘em hiểu mà’ rồi nhân cơ hội rúc vào lòng cô: “Anh còn chưa yêu lần nào.”
Từ sau khi tiếp nhận công ty, anh dốc hết sức cho sự nghiệp, một là không có thời gian, hai là không có người khiến anh động lòng.
“Em đền bù cho anh đi.” Miệng anh đặt lên vị trí ngực cô, da thịt ở nơi đó vô cùng mịn màng, trắng nõn như sứ, khi cô thở, anh có thể cảm nhận được sự mềm mại của hai bầu ngực căng tròn ấy.
Có ngọn lửa tà chảy xuôi trong người anh khiến cho da thịt toàn thân đều căng cứng.
Anh cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị giày vò chết.
Đàn ông buổi sớm cực kỳ mẫn cảm, lại còn đối mặt với người con gái mình thích, phương diện nào đó càng thêm mạnh mẽ.
Hơi thở của anh càng thêm nặng nề, dịu dàng gọi tên cô: “Ngôn Ngôn…”
“Em không thích một người đàn ông cả ngày từ sáng tới tối chỉ nghĩ đến việc ngủ.”
Lâm Tân Ngôn không nặng không nhẹ tạt cho anh một gáo nước lạnh.
Tông Cảnh Hạo: “…”
Dập tắt ngọn lửa trong người anh, đến một đốm lửa cũng chẳng còn.
Tông Cảnh Hạo trở mình nhìn trần nhà: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ chết trong tay em.”
Anh cũng không biết mình làm sao, chỉ muốn ngủ cùng cô.
Dỗ cô lên giường.
Nhưng cô lại không hề dễ dỗ dành.
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi