Nhìn thấy Tông Cảnh Hạo, Lâm Hi Thần căng thẳng hơn hẳn, không biết đó có phải là do cậu bé đã làm “việc khuất tất” gì không.
"Sao ba lại ở đây?”
Tông Cảnh Hạo bước vào, anh phớt lờ câu hỏi của cậu, nhưng lại đến ngồi bên giường, Lâm Hi Thần vừa định tránh ra thì bị Tông Cảnh Hạo giữ chặt lấy vai: “Con không thích ba đến thế à?”.
“Không ạ” Lâm Hi Thần lập tức phủ nhận.
“Con làm gì ba đều thấy rõ.”
“Ba nói gì con nghe không hiểu!”
Tông Cảnh Hạo còn chưa nói xong thì Lâm Hi Thần đã lập tức ngắt lời.
Đôi tay bé nhỏ của cậu đặt trêи giường, nắm chặt lấy thành giường, cậu bé trong sáng bỗng trở nên nhăn nhó.
Cậu bé làm những việc ấy, Tông Cảnh Hạo sao có thể biết được chứ?
Tổng Cảnh Hạo xoa đầu của cậu bé: “Con lợi dụng Bạch Dận Ninh, để anh ta tranh mami với ba đúng không?”
Lâm Hi Thần mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn lại, ngũ quan đẹp đẽ chợt thay đổi hình dạng, sao người đàn ông này lại biết cậu bé lợi dụng Bạch Dận Ninh, để anh ta tranh mami với ba chứ?
“Con là con trai của ba” Tông Cảnh Hạo nói với tình ý sâu xa.
Anh nghe từ miệng Bạch Dận Ninh chuyện liên quan đến lúc Lâm Tâm Ngôn sinh hai đứa trẻ, lúc đó hai người đang ly hôn với nhau thì liền biết chuyện này chắc chắn do Lâm Hi Thần nói cho Bạch Dận Ninh biết.
Chuyện này Lâm Tân Ngôn chắc chắn không bao giờ đi nói ra ngoài, hơn nữa người biết việc này cũng chẳng có mấy ai, ngay cả Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm cũng không rõ mọi chuyện.
Lâm Hi Thần không nói được gì, rõ ràng là cậu đang thừa nhận trong im lặng. Cậu có thể dấu tất cả mọi người nhưng lại không dấu nổi Tông Cảnh Hạo.
Có lẽ là do cùng chung huyết thống, ý nghĩ cũng cùng một sóng nên mới bị đối phương đoán ra những chuyện cậu đã làm dễ dàng như vậy.
“Ba giận rồi à?” Lâm Hi Thần cúi đầu, cậu bé vấn về đầu ngón tay.
Tông Cảnh Hạo cúi xuống nhìn hành động của cậu, cánh môi khẽ mở rộng: “Ba không giận, ba rất vui khi con biết cách lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình, điều này rất tốt.”
Lâm Hi Thần suýt nữa thì rớt cằm, cái gì cơ?
Cậu dường như nhìn ba bằng ánh mắt khó hiểu.
“Cảnh giới cao nhất của đạt được mục đích chính là con không tham gia vào nhưng lại đạt được điều mình mong muốn, tuy điều con làm không được cao thượng, bị người khác nhìn thấu, nhưng con có tư duy này thì cũng xem là không quá ngu ngốc
Lúc Tông Cảnh Hạo nói những lời này, bên ngoài anh tỏ ra nghiêm túc nhưng nếu nhìn kĩ khoé môi và đầu mày của anh thì sẽ phát hiện ra, bên trong đó chứa cả ý cười.
Lâm Hi Thần chỉ là một đứa trẻ năm tuổi mà thôi, cậu có thể nghĩ được đến đây, hơn nữa còn thực hiện nó được, điều đó đã là rất lợi hại rồi.
Anh không khen cậu bé quá nhiều vì anh muốn nó biết, những thứ đó là chưa đủ.
Nếu khen nó một cách quá lộ liễu, anh sợ nó sẽ kiêu ngạo.
Lâm Hi Thần hừ lạnh một tiếng, nó không phục về những phán đoán của Tổng Cảnh Hạo với mình, những người tiếp xúc qua với cậu bé đều khen nó thông minh đáng yêu, cưng chiều nó chết đi được, sao nó lại trở thành đồ ngốc trong mắt anh được chứ?
Không quá ngu ngốc?
Là những thằng thông minh trong đám ngốc à?
Cậu bé kiên quyết không thừa nhận những lời phê bình của Tổng Cảnh Hạo với mình: “Con đương nhiên không ngốc, nếu không chúng ta cược đi?”
Tông Cảnh Hạo gật đầu, anh rất có hứng thú với lời đề nghị của con trai, anh muốn xem xem nó có thể nói ra điều gì: “Cược cái gì?"
“Cược ba không theo đuổi được mẹ con” Lâm Hi Thần nghiêng nghiêng đầu, cậu bé bị câu nói “không quá ngốc nghếch” của anh chọc giận.
Hừ, cậu bé thề, nó tuyệt đối sẽ không để anh theo đuổi mẹ dễ dàng được!
Người đàn ông này tự cao quá rồi!
Tông Cảnh Hạo mím chặt môi, anh nhìn cậu bé mấy giây mới trả lời: "Con thật sự mong muốn người tàn phế kia ở bên mẹ con
Lâm Hi Thần cứng miệng: “Người phế nhưng tim không phế”
Tông Cảnh Hạo không nói lại được gì. Nó đang nói anh tàn nhẫn ư? “Con trai.” “Con mệt rồi.” Lâm Hi Thần ra dấu hiệu tiền khách, tỏ ra cậu không muốn nghe tiếp nữ.
Để đề phòng Tổng Cảnh Hạo tiếp tục nói, Lâm Hi Thần chui vào trong chăn, nhắm tịt mắt lại, lại còn bày ra dáng vẻ mình đã ngủ rồi.
Tông Cảnh Hạo chưa từng cảm thấy bất lực với chuyện nào, duy chỉ có chuyện của Lâm Tân Ngôn và Lâm Hi Thần làm anh bất lực thật sự, không có cách nào ra tay cả.
“Ba biết con chưa ngủ, dù con có tin hay không nhưng lúc đầu ba và mami con ly hôn, ba thật sự không cố ý, lúc đó ba cũng không biết cô ấy đang mang thai”.
Anh không phải không biết cô đang mang thai, mà là không biết cô đang mang thai con của mình.
Nhưng anh không thể nói như vậy.
Có thai trước khi kết hôn, cái danh như vậy đối với Lâm Tâm Ngôn hay Lâm Hi Thần cũng đều không tốt đẹp gì.
“Ba không biết chúng con tồn tại, không phải mượn cớ, ba lấy mami thì phải có trách nhiệm với mami, ba dựa vào cái gì để bỏ mami, dựa vào cái gì để ly hôn với mami, nếu ba không thích mami, sao lúc đầu lại lấy mami? Tại sao?” Lâm Hi Thần tức giận, nói hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng ra: “Con ghét ba cũng chỉ vì điều đó, từ nhỏ mami đã dạy con, làm đàn ông thì phải có trách nhiệm, không được nói dối, không được làm hại người khác, nhưng ba thì đã làm những việc gì chứ?”
Có hàng ngàn câu để giải thích, nhưng Tông Cảnh Hạo không nói bất cứ điều gì.
Nói với cậu bé, lúc đó anh kết hôn với Lâm Tâm Ngôn chỉ vì giao dịch thôi ư?
Nói với cậu bé, nó và Lâm Nhuy Hi có trước khi kết hôn ư?
Như vậy khác gì một hành động làm tổn thương chứ?
Tông Cảnh Hạo đắp chăn cho con: "Thời tiết chuyển lạnh rồi, tối đi ngủ thì nên đắp chăn”
Lâm Hi Thần tức giận, cậu bé xoay lưng vào anh, biểu thị sự bất mãn của mình.
Lâm Tân Ngôn ầm một tiếng trong lòng, nhưng vì để biết rõ chân tướng, cô cúi người vào xe.
Chiếc xe rất nhanh đã lăn bánh, nó men theo con đường không mấy rộng rãi, nông thôn miền núi lúc nào cũng có cây cối xanh um tươi tốt, tuy đã sắp vào đông rồi nhưng vẫn còn nhiều cây xanh tốt bốn mùa, tán cây tốt tươi, che lấp cả ánh mặt trời, càng đi vào trong càng cảm thấy lạnh hơn.
Khoảng nửa tiếng sau con xe mới dừng lại.
Đằng trước là một khu nhà tứ hợp viện cực rộng, hơn nữa nó còn rất đặc biệt, rất sang trọng. Khác hẳn so với căn nhà gỗ. Lâm Tân Ngôn xuống xe, cô đứng trước cổng, ngẩng đầu nói: “Chỗ này là chỗ nào ạ?”. Ông già cũng đứng trước ống, ông chắp hai tay sau lưng rồi nhìn về phía ngôi nhà: “Nhà của nhà họ Trình
“Trình?” Lâm Tâm Ngôn luôn gọi ông già là thầy, ngay cả họ tên của thầy cô cũng không biết.
"Ừm, tôi tên là Trình ɖu͙ƈ Ôn, em gái là Trình ɖu͙ƈ Tú”
Đoàng.
Đầu của Lâm Tân Ngôn như bị nổ một củ.
Tuy cô có phỏng đoán nhưng khi cô nghe thấy cái tên này, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
ɖu͙ƈ Tú? Trình ɖu͙ƈ Tú?
Là cùng một người à?
Nếu là cùng một người thì chỗ này che giấu bí mật gì chứ?
“Đi theo tôi vào trong, đừng để nó đợi”. Trình ɖu͙ƈ Ôn bước vào trong, Lâm Tâm Ngôn lấy lại thần rồi cũng nhanh chân đuổi theo.
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi