Tông Cảnh Hạo ôm Lâm Tân Ngôn lên cầu thang, đi vào phòng.
Lâm Tân Ngôn ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tông Cảnh Hạo đặt cô lên giường. Trong lúc mơ màng, dường như cô biết mình đang ở trêи giường liền trở mình, vùi vào trong chăn. Tông Cảnh Hạo nhíu mày, cúi người xuống nhìn cô.
Cô nghiêng đầu, gương mặt lớn bằng bàn tay trắng nõn như sứ.
Lông mi của cô rất dài, lúc nằm còn phản chiếu thành một cái bóng.
Môi đỏ mọng, mê người không diễn tả được thành lời.
Hắn cúi đầu chạm lên bờ môi cô. Đột nhiên bị động chạm, Lâm Tân Ngôn nhíu mày, khẽ ú ớ một tiếng: “Ô…”
Mơ mơ màng màng, cô mở mắt nhìn thấy gương mặt Tông Cảnh Hạo gần trong gang tấc, bối rối xông lên đầu, cô cũng không tỉnh lại, đẩy hắn một cái, sức lực không lớn, ngược lại còn giống như là tán tỉnh: “Em buồn ngủ.”
Giọng nói vừa tỉnh ngủ khàn khàn, mềm mại, dịu dàng, quyến rũ không diễn tả được.
Tông Cảnh Hạo không rời khỏi làn môi cô, hàm hồ ừ một tiếng.
Nụ hôn của hắn không nặng, nhưng lại rất quyết liệt. Lâm Tân Ngôn có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của hắn.
Tâm trạng không khỏi khẩn trương, bối rối cũng xua tan không ít.
Tông Cảnh Hạo vô cùng mạnh mẽ bá đạo trêи phương diện kia, mỗi một lần, cô đều bị giày vò đến kiệt sức.
“Cảnh Hạo… Em buồn ngủ thật.” Cô thận trọng mở miệng.
Tông Cảnh Hạo bĩu môi, lờ mờ hỏi: “Em gọi anh là gì?”
Lâm Tân Ngôn choáng váng đầu óc, nhất thời không ý thức được hắn muốn nghe thấy điều gì, thuận miệng đáp: “Gọi anh Cảnh Hạo à?”
Cô nghĩ thầm trong lòng, chẳng nhẽ phải gọi hắn đầy đủ cả họ cả tên là Tông Cảnh Hạo à?
“Ô…”
Đột nhiên, cô cảm giác được người mình mát lạnh, váy bị giật ra, cô cuống quýt muốn che lại, nhưng mà Tông Cảnh Hạo còn nhanh hơn, bắt được hai cánh tay cô, nhấn lên trêи đầu giường, hắn cúi người nhìn cô, ngữ khí tràn đầy uy hϊế͙p͙: “Lặp lại lần nữa, gọi anh là gì?”
Lâm Tân Ngôn nơm nớp lo sợ, mở miệng: “Chồng… chồng ơi?”
Hắn nhíu mày lại, dường như mang theo ánh sáng, như trăng như sao, chói lọi, khóe môi của hắn khẽ nhếch lên, rất là vui vẻ.
Lâm Tân Ngôn biết tâm trạng của hắn tốt, chủ động nũng nịu gần gũi hắn: “Em muốn ngủ.”
Tông Cảnh Hạo hôn lên mắt cô một cái, hơi ngứa, Lâm Tân Ngôn nhắm mắt lại.
Tông Cảnh Hạo cười, xoa tóc cô: “Ngủ đi.”
Lâm Tân Ngôn chủ động hôn lên khuôn mặt hắn để lấy lòng: “Em ngủ đây.”
Tông Cảnh Hạo vui như thể một thằng nhóc vừa mới biết yêu lần đầu.
Nhưng Lâm Tân Ngôn chuẩn bị tiến vào mộng đẹp lại không nhìn thấy.
Tông Cảnh Hạo cởi giầy cho cô, chân của cô rất trắng mà lại nhỏ nhắn.
Thời khắc này, Lâm Tân Ngôn còn chưa ngủ. Hắn động vào chân khiến cô hơi ngứa, nhưng cô cũng không ngọ ngoạy, hưởng thụ Tông Cảnh Hạo ‘phục vụ’ giờ phút này.
Bất giác, khóe môi cô nhếch lên thành một đường cong.
Cô nghe thấy tiếng Tông Cảnh Hạo vào phòng tắm đi tắm. Cô dần chìm vào giấc ngủ, trước khi tiến vào giấc mộng đẹp, cô cảm thấy đệm sau lưng lún xuống, rất nhanh, một cánh tay mạnh mẽ ôn lấy cô, lồng ngực rắn chắc nóng bỏng kề sát sau lưng, khoảng cách gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi thơm từ sữa tắm trêи người hắn.
Cô thϊế͙p͙ đi trong bầu không khí này. Buổi sáng dậy hơi muộn, đã sắp chín giờ rồi. Tối hôm qua cô ngủ quá muộn, cho nên sáng không tỉnh dậy được.
Lúc này, bình thường Tông Cảnh Hạo đã đến công ty, nhưng hôm nay hắn lại không đi. Cô ngồi xuống, hỏi: “Hôm nay không phải đến công ty à?”
Tông Cảnh Hạo đứng trước gương, thắt cà vạt, tranh thủ nhìn cô một cái: “Bên kia sắp xếp xong rồi, hôm nay Tần Nhã có thể đi.”
Lâm Tân Ngôn xuống giường, bổ nhào từ phía sau hắn, mặt dán lên lưng hắn: “Cảm ơn anh.”
Tông Cảnh Hạo nhìn không chớp mắt, tiếp tục chỉnh cổ áo, hỏi: “Em muốn cảm ơn anh thế nào?”
Lâm Tân Ngôn chuyển tới trước mặt hắn, đưa tay chỉnh cà vạt cho hắn: “Chuyện như vậy, sau này giao cho em.”
Cô vốn là chuyên gia thiết kế thời trang, chuyện như thế này dễ như trở bàn tay.
Thắt cà vạt xong, cài cúc áo vest.
Cô vuốt lên cổ áo vest, rất hài lòng với kiệt tác của mình.
Cô lui ra phía sau một bước thưởng thức. Hắn cao gầy, eo hẹp, không có mỡ thừa, tương xứng với cặp ʍôиɠ cong rắn chắc, đều mà thẳng.
Ánh đèn từ trêи trần nhà hắt xuống người Tông Cảnh Hạo thành một đường thẳng, quý phái, ngang ngạnh, vốn liếng lớn nhất của hắn để quyến rũ phụ nữ chính là quyền tài và bề ngoài.
Không thể không thừa nhận, một người đàn ông thành công còn có một gương mặt điển trai, sức hấp dẫn rất lớn.
Tông Cảnh Hạo bị dáng vẻ thưởng thức của cô chinh phục, cười hỏi: “Có hài lòng với anh không?”
Lâm Tân Ngôn ra vẻ nghiêm túc, chững chạc đường hoàng khẽ gật đầu: “Cũng được.”
“Cũng được?”
Sao nghe có vẻ còn không hài lòng?
Lâm Tân Ngôn ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu hôn lên cằm hắn: “Em rất thích.”
Cô không thừa nhận cũng không được, cô quả thực rất thích người đàn ông này.
Tông Cảnh Hạo cười, ôm eo thon của cô: “Không thay quần áo à?”
Lâm Tân Ngôn vội vàng gật đầu, chuyện của Tần Nhã rất quan trọng.
Cô nói một câu đợi em với, rồi cầm quần áo chạy vọt vào phòng tắm, rửa mặt thay quần áo xong mới đi ra.
Tông Cảnh Hạo đã sắp xếp xong xuôi, hiện tại chỉ cần tiễn Tần Nhã lên máy bay là được.
Trong bệnh viện, Tông Cảnh Hạo đã nhận được điện thoại từ bên kia, để Quan Kình đến bệnh viện xử lý chuyện của Tần Nhã, chờ khi bọn họ chạy tới, Quan Kình đã sắp xếp xong xuôi.
Tần Nhã có nhân viên y tế của bệnh viện đi theo, sau khi đưa đến bên kia, bọn họ sẽ quay trở lại.
Xe, cáng đỡ, nhân viên y tế đi theo đều được sắp xếp hết cả. Bọn họ vừa đến, Quan Kình liền đi tới hỏi: “Tất cả đã sắp xếp xong, lúc nào cũng có thể xuất phát tới sân bay.”
Lâm Tân Ngôn hỏi: “Mấy giờ bay?” .
Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
“Thuê cả máy bay rồi, thời gian do mình sắp xếp.” Quan Kình trả lời.
Lâm Tân Ngôn há hốc mồm, nhất thời nghẹn lời: “Sắp xếp xong xuôi rồi thì đi thôi.”
Tần Nhã cần được chữa trị sớm, không nên chậm trễ.
Quan Kình nói được.
Từ khi cô được cứu ra, hắn mới chỉ nhìn thoáng qua cô một chút, vẫn là từ lúc cô hôn mê, sau này tỉnh lại, hắn còn chẳng có một cơ hội nói với cô câu nào.
Tần Nhã không muốn gặp hắn.
Hắn bỗng nhiên chạy vọt đến trước mặt Lâm Tân Ngôn.
Tần Nhã đi, Thẩm Bồi Xuyên buông lỏng cảnh giác, không nghĩ tới hắn bỗng nhiên chạy đi.
Hắn sợ Tô Trạm làm gì Lâm Tân Ngôn vì Tần Nhã rời đi nên bước nhanh đuổi theo: “Tô Trạm!”
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi