Văn Khuynh vào cửa, Lý Tịnh đi ra lấy dép cho ông thay.
Văn Khuynh đứng yên không nhúc nhích, lên tiếng chất vấn: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Vào trước đi đã.” Đây không phải chuyện một hai câu là có thể nói rõ ràng, Lý Tịnh đặt dép xuống cạnh chân ông ta.
Văn Khuynh hừ lạnh một tiếng, ông muốn nghe xem bà giải thích thế nào.
Hẹn Lâm Tân Ngôn đi ăn cơm, không phải là chuyện rất đơn giản sao?
Chút chuyện này mà cũng làm không tốt?
Ông ta xỏ dép lê rồi đi vào, ngồi lên ghế sofa: “Nói đi, có chuyện gì?”
Lý Tịnh ngồi vào vị trí chính, bà cân nhắc rất lâu, từ khi ra khỏi cửa hàng quần áo đã bắt đầu suy nghĩ nên nói chuyện này với Văn Khuynh thế nào.
Nhưng đến khi thật sự phải nói bà lại không biết mở lời thế nào.
“Bà nói đi chứ!” Văn Khuynh có vài phần không kiên nhẫn.
“Tôi thấy đứa bé đó rất tốt, không nhẫn tâm…” Mãi lâu sau Lý Tịnh mới nói được một câu như vậy.
Gân xanh trêи thái dương Văn Khuynh nổi lên, hạ thấp giọng: “Cho nên bà không hẹn nó ra?”
Lý Tịnh nhìn ông ta: “Đúng thế, hẳn là ông cũng biết tính Tông Cảnh Hạo, một khi cậu ấy biết chuyện ông làm thì chắc chắn mối quan hệ của ông với cậu ấy sẽ xấu đi, ông không để ý thái độ của cậu ấy với ông sao?”
Lý Tịnh hiểu Văn Khuynh, ông rất để tâm tới Tông Cảnh Hạo.
Bà càng biết sự để tâm này đến tám mươi phần trăm là vì Văn Nhàn.
“Tôi thấy chuyện này chúng ta phải nói rõ với Tông Cảnh Hạo, bảo nó nói với Lâm Tân Ngôn, chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện này…”
“Bà biết chuyện Lâm Tân Ngôn biết chế tạo sợi Hương Vân chưa?” Văn Khuynh thật sự không kiên nhẫn được nữa, ngắt lời Lý Tịnh.
Những lời bà nói lẽ nào ông không biết?
Lẽ nào chưa từng nghĩ tới sao?
Lý Tịnh sững sờ, Lâm Tân Ngôn biết chế tạo sợi Hương Vân?
Đó không phải kỹ thuật gia truyền của nhà họ Trình ư? Sao lại dạy cho Lâm Tân Ngôn?
“Ông nghe ai nói?” Lý Tịnh không thể tưởng tượng nổi.
Văn Khuynh nặng nề thở dài: “Người ở Bạch Thành tôi cử đi đã điều tra được. Lẽ nào tôi không biết lợi và hại ở đây chắc? Cảnh Hạo thông minh như thế, lẽ nào nó không biết Lâm Tân Ngôn đã biết chế tạo sợ Hương Vân? Có lẽ bà cho rằng Lâm Tân Ngôn có thể giấu nó học những điều này mà nó lại không biết gì?”
Lý Tịnh mở to mắt: “Ý ông là cậu ấy biết?”
Bây giờ Văn Khuynh đã chắc chắn rằng Tông Cảnh Hạo biết.
Tông Cảnh Hạo không chán ghét mà vứt bỏ Lâm Tân Ngôn là vì nó thật sự thích người phụ nữ đó, hơn nữa Lâm Tân Ngôn còn sinh cho nó hai đứa con đáng yêu như vậy.
Cho dù trong lòng nó không thoải mái cũng sẽ không trách cứ hay oán hận Lâm Tân Ngôn.
Cũng là sau khi biết chuyện này, ông mới quyết định chia rẽ Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo.
Ông thật sự không thể chịu đựng được người bên gối của Tông Cảnh Hạo thân thiết với Trình ɖu͙ƈ Tú.
“Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?” Lý Tịnh cho rằng chỉ cần ngả bài với Tông Cảnh Hạo để anh thuyết phục Lâm Tân Ngôn tránh xa Trình ɖu͙ƈ Tú là được.
Nhưng dường như bây giờ có chút phức tạp rồi.
Tông Cảnh Hạo đã biết mối quan hệ của Lâm Tân Ngôn với Trình ɖu͙ƈ Tú, chỉ là anh không truy cứu mà thôi.
Văn Khuynh cười lạnh: “Nó có còn là nó không? Vì người phụ nữ đó mà sống ở nhà cũ.”
Ngực Văn Khuynh phập phồng lên xuống.
Vì quá tức giận.
Lý Tịnh cầm lấy tay ông: “Ông đừng giận, tức giận không tốt cho sức khoẻ.”
Ông nhìn Lý Tịnh: “Nếu tôi không ngăn cản thì nó sắp quên mẹ ruột sinh ra nó là ai rồi, tôi tuyệt đối không cho phép Trình ɖu͙ƈ Tú cướp đi con trai của Văn Nhàn!”
Tông Cảnh Hạo rất phối hợp xuống xe ngồi lên vị trí ghế phụ, anh dựa vào bên tai cô, say như không say nói: “Vợ nói đều đúng.”
Lâm Tân Ngôn dịch người đi, khởi động xe rồi hờ hững liếc nhìn anh: “Miệng ngọt như vậy là làm điều gì trái với lương tâm sao?”
Tông Cảnh Hạo vừa nghe đã thấy có gì không đúng.
Sao nghe lời này như còn có ý khác.
“Nói đi, anh gặp cô Trần kia ở khách sạn lúc nào, gặp nhau đã làm gì rồi?”
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi