Lý Chiến ngẩn người ra.
Con của Lâm Tân Ngôn là con của anh ấy ư?
Không thể nào?
Chắc chỉ đùa thôi.
“Trò đùa này không vui chút nào.” Lý Chiến nghiêm mặt: “Anh, anh đừng trêu em.”
Điều này thật khó tin nếu nó là sự thật.
Tông Cảnh Hạo trông còn nghiêm túc hơn anh: “Anh nhìn giống như đang đùa à?”
Lý Chiến lại thay đổi sắc mặt: "Tiểu Hi là con trai của anh?"
Anh rất bối rối, sao có thể chứ?
Lâm Hi Thần là con trai của Tông Cảnh Hạo, cũng có nghĩa là người đàn ông của Lâm Tân Ngôn...
Anh nhìn Tông Cảnh Hạo, mắt co lại.
Nói cách khác thì người đàn ông của Lâm Tân Ngôn là anh ấy.
Anh nuốt nước bọt. Lâm Hi Thần năm nay sáu tuổi, cũng có thể nói là bảy năm trước anh ấy và Lâm Tân Ngôn đã biết nhau rồi. Lúc đó người ở bên anh ấy không phải Bạch Trúc Vi sao?
Làm thế nào mà anh ấy và Lâm Tân Ngôn đến được với nhau?
Đột nhiên, giống như muốn hiểu rõ điều gì đó, đôi mắt của anh mở to. Lúc đầu anh ấy bỏ rơi Hà Thụy Lâm là vì Lâm Tân Ngôn.
Cho nên mới đính hôn rồi lại hủy hôn.
Có thể có những vướng mắc tình cảm mà anh không biết, nhưng chắc chắn là như vậy.
Lâm Tân Ngôn cũng đã sinh con cho anh ấy rồi. Nếu anh ấy kết hôn với người phụ nữ khác, vậy thì con mà Lâm Tân Ngôn sinh cho anh ấy sẽ trở thành con ngoài dã thú ư?
Sau khi đã hiểu rõ, Lý Chiến không còn cảm thấy khó để chấp nhận. Dù sao người đàn ông của Lâm Tân Ngôn chính là Tông Cảnh Hạo.
Nhưng anh có chút khó hiểu.
Theo như những gì anh nghe được từ chính miệng Lâm Hi Thần nói thì cậu bé không có ba, cũng không biết ba mình là ai.
Những năm đó đều luôn sống ở nước ngoài.
Tông Cảnh Hạo có biết điều không?
“Anh à, Lâm Tân Ngôn đã đưa hai đứa nhỏ ra nước ngoài, anh có biết không?” Lý Chiến hỏi một cách thận trọng.
Lúc Lâm Tân Ngôn đưa con sang nước ngoài chỉ có Trang Tử Khâm là người chăm lo cho chúng. Lâm Tân Ngôn bận việc, hơn nữa còn có con gái nên họ không thuê người giúp việc. Cuộc sống cứ vậy mà trôi qua, nhưng cũng không hề dễ dàng.
Nếu Tông Cảnh Hạo biết chuyện, mà không hề giúp đỡ hay quan tâm, liệu anh ấy có còn là con người không?
Dù sao đó cũng là con của anh ấy.
Nếu anh ấy không biết, vậy thì càng kì lạ.
Lẽ nào Lâm Tân Ngôn đã lén sinh con?
Đối với Tông Cảnh Hạo mà nói thì đây không phải chuyện tốt đẹp gì..
Về sự ra đời của hai đứa trẻ, anh ấy không biết, càng đáng tiếc hơn là anh ấy đã không tham gia vào cuộc sống của chúng năm năm trước.
Tông Cảnh Hạo đứng thẳng dậy: "Em nên quay về gặp ba đi."
Nói xong, anh đi tới cửa phòng làm việc, mở cửa.
Lâm Tân Ngôn đang ngồi trêи ghế sofa nói chuyện với Thẩm Bồi Xuyên.
Bộ dạng của cô trông không được tốt cho lắm.
Bởi vì nói tới Trang Tử Khâm.
Sau ngày hôm đó, cô không đến gặp Trang Tử Khâm nữa..
Cô sợ phải đối diện.
Tự trách mình không sớm tìm hiểu chuyện bà ấy và Lâm Quốc An tái hôn là vì để trả thù nên mới tiến tới.
"Việc đó xảy ra khi nào?"
Thẩm Bồi Xuyên nói rằng sức khỏe của Trang Tử Khâm không tốt. Anh đã đề nghị tới bệnh viện nhưng bà ấy không đồng ý kiểm tra.
“Xin lỗi vì tôi đã không để ý. Tôi đã nghe từ người trực ban được một khoảng thời gian rồi.” Thẩm Bồi Xuyên có chút tự trách mình..
“Đây không phải việc của anh mà.” Lâm Tân Ngôn biết Thẩm Bồi Xuyên có công việc của riêng anh, không thể suốt ngày theo dõi Trang Tử Khâm được. Vả lại, có anh ta ở đây quan tâm, Trang Tử Khâm cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Ít nhất cũng không ai dám bắt nạt bà ấy.
“Khi nào rảnh thì đến thăm bà ấy, thuyết phục bà ấy đi bệnh viện kiểm tra. Nhân viên trực nói rằng bà ấy bị ho nặng, mỗi đêm thường ho hơn hai mươi lần. Mọi người trong phòng ngủ đều kêu ca, phàn nàn, nói bà ấy quấy rầy mọi người nghỉ ngơi. Tôi mới nhờ người đổi phòng đơn cho bà ấy.”
Trong này không có phòng đơn, lúc đầu Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp một phòng cho Trang Tử Khâm, cũng coi như là phòng ít người nhất. Lúc đó, anh cũng muốn sắp xếp cho Trang Tử Khâm phòng đơn, nhưng phòng ở đó khá chật không thể sắp xếp được.
Lâm Tân Ngôn cúi đầu, trêи lông mi có một tầng nước mỏng: "Anh giúp tôi sắp xếp, hôm nay tôi muốn gặp bà ấy."
Cô lo lắng cho sức khỏe của Trang Tử Khâm.
Chỉ vài năm thôi, sau khi ra đi, cô vẫn còn sống tự do rất lâu. Cô còn rất nhiều thời gian để chăm sóc cho Trang Tử Khâm.
Thẩm Bồi Xuyên nói, cứ yên tâm giao cho tôi.
Thấy Tông Cảnh Hạo đến gần, Thẩm Bồi Xuyên đổi chủ đề nói về chuyện mà Lâm Hi Thần đã vạch trần.
Khoảng thời gian này đều vì chuyện này mà xôn xao cả lên.
Anh nói: "Bồ của Phó thị trưởng đã bị bắt."
Tông Cảnh Hạo ngồi xuống bên cạnh Lâm Tân Ngôn: "Bắt được người ở đâu?"
“Ở một ngôi nhà riêng, bất động sản mua cho cô ta trước đây, giờ đã bị niêm phong. Tất cả những người có liên quan đều đã bị sa lưới.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tông Cảnh Hạo gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tân Ngôn. Anh rõ ràng cảm thấy tâm trạng của cô rất tệ.
Anh nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Lý Chiến từ bên trong đi ra, nhanh chóng xen vào: "Anh, cho em ở chung với anh được không? Em muốn gặp Tiểu Hi."
Anh không biết mối quan hệ giữa Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo. Trước mặt Lân Tân Ngôn đã nói về Tông Cảnh Hạo không được tốt cho lắm.
Anh cho rằng Lâm Tân Ngôn đang không vui vì những lời đó.
Anh sợ Lâm Tân Ngôn sẽ nói với Tông Cảnh Hạo.
Cho nên mới qua đây để xen vào.
Tông Cảnh Họa liếc mắt nhìn anh, dường như trong nháy mắt nhìn thấu tâm can anh.
Lý Chiến lập tức thừa nhận: “Em không cố ý."
Anh thở dài: "Em không biết mối quan hệ của chị ấy với anh, cho nên em đã nói vài chuyện của anh, nhưng thật ra cũng không phải là chuyện xấu. Em nói anh là người tận tình, trẻ đẹp và tốt tính, có đúng không chị dâu?"
Lý Chiến căng thẳng, thậm chí còn nhìn Lâm Tân Ngôn với ánh mắt cầu xin.
Lâm Tân Ngôn trong lòng đang che giấu chuyện của Trang Tử Khâm nên cũng không nghe Lý Chiến đang nói gì, chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Lý Chiến thở phào nhẹ nhõm, thế là được rồi.
Anh vỗ ngực.
Thẩm Bồi Xuyên ngắt lời: "Nhìn dáng vẻ của cậu, hình như cậu đã làm sai chuyện gì."
“Anh đang nói nhảm gì vậy.” Lý Chiến ngồi bên cạnh Thẩm Bồi Xuyên, tay choàng qua vai anh: “Vậy nhà anh còn phòng trống không?
Thẩm Bồi Xuyên cảnh giác nhìn anh: “Cậu định làm gì?"
Lý Chiến tủi thân bám lấy: “Tôi vẫn chưa có chỗ ở.”
Chỉ cần bị người hâm mộ biết chỗ ở là lại có người “rình rập” trước cửa nhà. Anh không dám ở đó vì sợ đời tư của mình sẽ bị lôi ra ngoài.
“Không có.” Thẩm Bồi Xuyên dứt khoát từ chối. Anh thích yên tĩnh, Lý Chiến là người của công chúng, có rất nhiều người hâm mộ nên anh sợ mình sẽ bị dính dáng đến Lý Chiến.
Anh vẫn muốn một cuộc sống yên tĩnh, an toàn.
Nhưng không muốn bị buồn phiền, ồn ào.
Thẩm Bồi Xuyên đứng lên: "Chị dâu, tôi sẽ thu xếp rồi gọi điện cho chị."
Lâm Tân Ngôn gật đầu và nói được.
Thẩm Bồi Xuyên sợ rằng Lý Chiến sẽ làm quấn lấy anh. Vì vậy anh quyết định đi trước.
Tông Cảnh Hạo có lẽ đã đoán được tại sao Lâm Tân Ngôn lại cảm thấy hụt hẫng, vươn tay ra nắm tay cô ấy: “Anh sẽ đi cùng em."
Lâm Tân Ngôn quay đầu lại nhìn anh, lúc này cô rất cần người ở cùng. Cô nói được.
Lý Chiến chớp mắt, nhất thời tưởng mình bị ảo giác.
Anh chưa bao giờ thấy Tông Cảnh Họa đối xử dịu dàng với một người phụ nữ như vậy. Ngay cả Hà Thụy Lâm, anh cũng không thể hiện sự chăm sóc tỉ mỉ và dịu dàng như vậy.
“Cái đó, em đi trước.” Lý Chiến đứng lên.
Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo lướt qua.
Lý Chiến bị dọa co rúm lại, có lẽ anh đã làm gì trái với lương tâm nên chột dạ.
Cái nhìn của Tông Cảnh Hạo khiến anh sợ hãi.
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi