“Cô không cần làm điều vô ích nữa, hiện giờ tất cả chứng cứ đều hướng vào cô, trước khi điều tra rõ ràng, không thể thả cô ra được.” Cảnh sát thẩm vấn thấy cô khó chịu tưởng rằng cô muốn trốn tránh thẩm vấn hoặc mượn cớ không khỏe để được tại ngoại.
Tình hình của cô hiện tại cơ bản là không thể thả ra được.
Lâm Tân Ngôn khó chịu không muốn nói gì.
Cảnh sát phụ trách ghi chép bảo những người bên cạnh: “Hay là tạm dừng thẩm vấn đã, đưa tới phòng y tế đi.”
“Các anh không được vào, bên trong còn đang thẩm vấn.”
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng náo động.
Thẩm Bồi Xuyên rất quen thuộc với nơi này, chỉ cầm súng xông vào.
“Thẩm Bồi Xuyên, anh có biết mình đang làm gì không?” Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn nhìn Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên lạnh lùng lườm anh ta, không để ý nhiều, anh dám xông vào đây ắt đã nghĩ tới hậu quả, chỉ cần không làm ai bị thương, cùng lắm là bị đuổi việc, cũng chẳng có gì to tát.
Ánh mắt anh hướng về Lâm Tân Ngôn: “Chị dâu, cô không sao chứ?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu nhưng dáng vẻ yếu ớt đã bán đứng cô.
Thẩm Bồi Xuyên bước nhanh tới đỡ cô: “Cô không khỏe sao?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, không biết có phải do uống rượu không, dạ dày rất khó chịu, hiện giờ bụng dưới cũng thấy đau đớn.
“Tôi đưa cô đến bệnh viện.” Thẩm Bồi Xuyên đỡ cô lên, đội trưởng Trần nhanh chóng đến chặn đường anh.
“Lâm Tân Ngôn đang là nghi phạm, không thể đưa đi được.”
“Tránh ra!” Thẩm Bồi Xuyên rút súng chĩa vào anh ta, vô cùng hung hăng: “Lập tức tránh ta, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với anh!”
Đội trưởng Trần không sợ hãi mà bước lên trước một bước, ghé trán vào mũi súng của anh, anh ta chắc chắn Thẩm Bồi Xuyên sẽ không nổ súng.
“Đội trưởng Thẩm, hiện giờ vẫn chưa khẳng định được tội danh của cô Lâm, nằm trong quá trình điều tra, nếu hôm nay đi theo anh sợ rằng sẽ càng thêm bất lợi cho cô ấy, đội trưởng Thẩm có thể không quan tâm đến tiền đồ của mình, lẽ nào cũng không quan tâm đến sống chết của cô Lâm?”
Lâm Tân Ngôn nắm chặt cổ tay Thẩm Bồi Xuyên, hạ súng của anh xuống, cô không thể để Thẩm Bồi Xuyên liên lụy được.
“Tôi không sao, tuy bị điều tra nhưng cũng không vì vậy mà không để ý tới sống chết của mình, anh đi trước đi.”
“Nhưng…”
“Nhưng gì chứ, tôi bảo anh đi thì anh cứ đi đi, anh liên lụy vào thì có ích gì?” Lâm Tân Ngôn ngắt lời anh.
Sự việc rất rõ ràng, chuyện này chính là nhằm vào cô.
Thẩm Bồi Xuyên làm loạn thế này cũng vô ích.
Đưa cô ra ngoài cũng vô ích.
Chỉ cần vụ án này không có chứng cứ cô không giết người thì cô sẽ không có cách nào thoát khỏi hậu quả của việc này.
“Nhưng cơ thể cô hiện giờ.” Thẩm Bồi Xuyên lo lắng.
Cô lắc đầu, trêи trán mồ hôi đã đầm đìa, đôi môi trắng bệch, nếu không được Thẩm Bồi Xuyên đỡ có lẽ cô đã không đứng vững rồi.
“Trả người lại, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.” Đội trưởng Trần phụ trách vụ án này, tầm quan trọng của Lâm Tân Ngôn, anh biết, anh sẽ không để cô gặp nguy hiểm.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn đội trưởng Trần.
“Vụ án này vẫn chưa được phán quyết, tội của cô Lâm vẫn chưa chắc chắn, thân thể cô ấy không khỏe, về tình về lý chúng ta đều không thể không quan tâm, ngược lại là đội trưởng Thẩm, ngăn cản tôi như vậy chỉ làm trì hoãn việc chữa trị của cô Lâm thôi.”
Thẩm Bồi Xuyên biết, đội trưởng Trần nói cũng có lý.
Hiện giờ anh vốn không thể đưa Lâm Tân Ngôn đi, cho dù đưa đi thì vụ này vẫn chưa chết thúc, vẫn phải bắt cô lại.
Lúc này, hai chân Lâm Tân Ngôn mềm nhũn, cả người ngã xuống.
Thẩm Bồi Xuyên nhanh tay vội đỡ lấy cô, ôm cô lên.
Anh nhìn đội trưởng Trần: “Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện, anh đi cùng, tôi sẽ không đem cô ấy đi trốn.”
Đội trưởng Trần gật đầu: “Tôi sẽ lái xe.”
Tô Trạm ở ngoài cổng sốt ruột chờ đợi, đợi Thẩm Bồi Xuyên đưa người ra ngoài, Thẩm Bồi Xuyên là người trong cục này, nếu có xông vào cũng chỉ là phạm lỗi, không phải phạm pháp, nhưng anh thì khác, xông vào chính là phạm pháp.
Anh đã bàn bạc kĩ lưỡng với Thẩm Bồi Xuyên, anh đợi bên ngoài, Thẩm Bồi Xuyên vào cướp người.
Đợi một hồi lâu khiến anh rất lo lắng.
Đúng lúc Tô Trạm không đợi nổi định xông vào thì Thẩm Bồi Xuyên bế Lâm Tân Ngôn đi ra.
Lâm Tân Ngôn được ôm ra, xảy ra chuyện gì vậy?
Tô Trạm chạy tới: “Chuyện gì thế này, chị dâu sao thế?”
“Không kịp giải thích, đi bệnh viện đã.” Thẩm Bồi Xuyên lo lắng nói.
“Tôi đi lấy xe.”
Tô Trạm vội vàng mở cửa xe.
Đội trưởng Trần cho người lái xe cảnh sát tới, anh nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Đi xe của tôi đi.”
Tô Trạm lập tức biến sắc, lao lên túm lấy cổ áo đội trưởng Trần.
“Được rồi.” Thẩm Bồi Xuyên ngăn anh lại: “Giờ đưa chị dâu vào viện quan trọng hơn.”
Tô Trạm không cam tâm buông anh ta ra.
Anh ôm Lâm Tân Ngôn lên xe, đội trưởng Trần ngồi trêи ghế phụ, rất nhanh xe đã phóng đi.
“Anh ấy đâu?” Giọng Lâm Tân Ngôn cực kì suy yếu.
Thẩm Bồi Xuyên đỡ cô, không biết phải dùng tư thế nào để cô thấy dễ chịu: “Đến nhà họ Văn, chuyện này e là Văn Khuynh khó tránh không liên quan.”
Thẩm Bồi Xuyên biết mối quan hệ Tông Cảnh Hạo và Văn Khuynh, lần này…
Lâm Tân Ngôn không biết từ khi nào trong mắt đã dăng một tầng sương mỏng.
Thì thào nói: “Có lẽ anh ấy rất khó xử.”
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi