"Ai biết được chứ, đứa nhỏ này..." Bà Trần nhanh chóng nhận ra, Lý Chiến nói những lời này chính là vì muốn gặp Trần Thi Hàm, tuổi của anh ấy và Trần Thi Hàm cũng ngang nhau, hơn nữa đã quen biết nhau từ nhỏ, cũng coi như thanh mai trúc mã, hơn nữa biết rõ được gốc gác của nhau, bà Trần cảm thấy Lý Chiến và Trần Thi Hàm rất thích hợp.
Lý Chiến cũng là người nhìn thấy con gái mình lớn lên.
Ý thức được anh có lẽ muốn gặp Trần Thi Hàm, vì vậy đang định nói gì đó bà lại vội vàng tránh đi: "Để bác đi gọi nó xuống, mấy người trẻ các cháu nói chuyện với nhau."
Lý Chiến cười, dĩ nhiên cảm thấy rất tốt.
Vốn dĩ anh ấy đến để tìm Trần Thi Hàm.
Bà Trần lên tầng, thấy Trần Thi Hàm đang ngồi ở bàn trang điểm xem tin tức về Tông Cảnh Hạo mấy năm nay, phần lớn đều là video về tài chính.
Trời ạ!
Bà Trần đẩy cửa đi vào: "Thi Hàm..."
Trần Thi Hàm gập máy tính lại nhìn mẹ: "Mẹ, sao mẹ vào phòng mà không gõ cửa?"
"Mẹ quên mất." Bà Trần nhìn máy tính mà cô ta vừa đóng lại: "Con đang xem cái gì vậy?
"Không xem gì cả." Trần Thi Hàm đặt máy tính vào trong ngăn kéo: "Mẹ tìm con có việc gì sao?"
"Tiểu Tịch đến tìm con nói chuyện." Bà Trần nói.
Vẻ mặt của Trần Thi Hàm hơi ngừng lại "Văn Hiểu Tịch quay về rồi?"
Bà Trần gật đầu: "Nghe nói vừa mới quay về, vừa về đã đến tìm con nói chuyện, Thi Hàm..."
"Mẹ." Trần Thi Hàm làm động tác tay On với mẹ mình.
Trần Thi Hàm biết bà ấy muốn nói cái gì.
Không phải chỉ là muốn tốt cho cô ta và Lý Chiến, mà còn muốn nói Lý Chiến thích hợp với cô ta.
Chuyện Trần Thanh muốn cô ta lấy Tông Cảnh Hạo, bà Trần vẫn chưa biết.
Trần Thi Hàm đứng lên, đi về phía cửa.
Bà Trần vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: "Thi Hàm, nhà chúng ta và nhà họ Văn quả thật môn đăng hộ đối..."
"Mẹ." Trần Thi Hàm ngắt đứt lời của mẹ mình, cô ta cũng không nhịn được, nói: "Con không thích anh ấy, đừng nói chúng con thích hợp, kết hợp gì đó nữa được không?"
Bà Trần cũng không thể nào nghĩ thông suốt, Lý Chiến có dáng vẻ ưa nhìn, điều kiện gia đình lại càng không cần nói, sao con mình lại không thích chứ?
"Thi Hàm à, con gái muốn lập gia đình, chẳng phải là tìm một gia đình có gốc gác, nhân phẩm cũng không tồi sao, chúng ta và nhà chú Văn cũng xem như môn đăng hộ đối, sao con lại không cân nhắc?"
Trần Thi Hàm thật sự không muốn bị mẹ làm phiền thêm nữa, cô ta nhìn mẹ, gằn từng chữ: "Mẹ, con đã có người con thích rồi."
"Ai vậy?" Bà Trần kinh ngạc, Trần Thi Hàm cũng là người rất kén chọn, những người theo đuổi cô ta đều bị cô ta cự tuyệt hết, hôm nay lại nói thích người nào đó, làm bà hết sức tò mò.
Trần Thi Hàm giả vờ bí hiểm: "Đến lúc đó mẹ sẽ biết."
Nói xong cô ta đi đôi dép vào thẳng thừng xuống tầng.
"Anh trở về khi nào vậy" Trần Thi Hàm thấy Lý Chiến đang ngồi trêи salon dưới tầng, cười hỏi.
Lý Chiến ngửa đầu nhìn cô ta: "Cũng mới về chưa được bao lâu."
Trần Thi Hàm cũng ngồi lên trêи ghế salon, lấy trong đĩa trái cây ra một trái táo, đưa lên miệng gặm: "Sao đột nhiên lại đến thăm em?"
"Chúng ta đã lâu rồi chưa gặp?"
Trần Thi Hàm suy nghĩ một chút, hình như đúng là vậy: "Chắc là hai năm, lần trước lúc ăn Tết cũng gặp anh một lần, hai năm nay anh cũng không về ăn Tết."
"Thời gian trôi nhanh thật đấy, mới chớp mắt mà em đã lớn thế này rồi, có bạn trai chưa?"
Khi Lý Chiến hỏi cô có bạn trai chưa, trong đầu của cô thoáng qua gương mặt của Tông Cảnh Hạo, trái táo trong miệng dường như càng thêm ngọt, cô ta cười yếu ớt: "Có chứ."
"Ồ, em kén chọn như vậy, ai mà lại có thể lọt vào mắt em đây?" Trần Thi Hàm rất kén chọn, anh cũng nghe Lý Tịnh nói, trước đó có người giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cô ta, cô ta trực tiếp bỏ đi, chẳng để lại cho người kia chút mặt mũi nào, nói người ta xấu xí.
Thật ra thì cũng không xấu, nhưng cũng chỉ là bình thường, gia đình không tệ, cô ta lại không cho người ta chút mặt mũi nào.
Trần Thi Hàm bình tĩnh nhìn Lý Chiến mấy giây: "Anh quen sao?"
"Anh quent? Ai cơ?" Lý Chiến có chút tò mò, anh ấy cũng không có bạn bè gì, người quen cũng không nhiều, trong ấn tượng không có người nào xấp xỉ tuổi cô.
Bà Trần cũng cố gắng đưa tai lên, muốn nghe thử xem là ai.
"Bây giờ chưa thể nói cho anh, chờ đến lúc đó anh tự nhiên sẽ biết, đến lúc đó..." Nửa câu sau cô ta không nói nên lời.
Nếu cô ta thật sự cưới Tông Cảnh Hạo, Lý Chiến phải gọi cô ta là chị dâu.
Còn cô ta sẽ không gọi anh Lý Chiến nữa.
Vai vế cũng sẽ thay đổi.
"Thần bí vậy sao?" Lý Chiến vào chủ đề chính, mặc dù anh rất tò mò bạn trai cô ta, nhưng anh cũng không quên việc chính: "Có thời gian không, chúng ta ra ngoài vui chơi một chút?"
Trần Thi Hàm khinh bỉ nhìn anh: "Em lúc nào cũng có thời gian, còn anh, anh có thể đi chơi sao? Không sợ bị người khác nhận ra? Bây giờ anh là ngôi sao nổi tiếng."
Lý Chiến nhìn cô ta một cái: "Ngôi sao thì không phải là người à, không cần ăn uống ngủ nghỉ sao? Anh muốn đi chơi, cũng không sợ bị nhận ra."
Trần Thi Hàm cười: "Tốt lắm, anh chờ em một chút, em đi thay quần áo."
Lý Chiến nói: "Được, anh đợi em."
Trần Thi Hàm lên tầng, mười mấy phút sau, cô thay một bộ trang phục xinh đẹp, sau đó xuống dưới tầng.
Lý Chiến đứng lên: "Đi thôi."
"Chúng ta đi đâu đây?" Trần Thi Hàm hỏi.
Lý Chiến nhìn cô ta một cái, trong mắt lướt qua một tia suy nghĩ khác lạ: "Đến đó rồi em sẽ biết."
"Anh chuẩn bị cho em điều gì bất ngờ à?" Trần Thi Hàm cười hỏi.
Lý Chiến nhìn cô ta, ánh mắt híp lại: "Coi như là vậy đi."
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi