MÊ VỢ KHÔNG LỐI VỀ

Về việc họ đã đổi tên, Lâm Tân Ngôn cảm thấy cần phải nói rõ với chúng.

Trong lòng cô đang nghĩ xem nên nói như thế nào, rồi nhẹ nhàng nói với bọn trẻ: "Nước ta có lịch sử năm nghìn năm, có thể nói là có từ lâu đời, từ xa xưa đã có truyền thống con theo họ của bố. Trước đây chưa có dịp nói với các con, mami và ba các con đã đổi tên cho các con rồi.”

Lâm Hi Thần ngẩng đầu nhìn cô, cẩn thận nhai thức ăn trong miệng, nuốt xuống rồi nói: "Đây là chuyện mami muốn nói với bọn con ạ?"

Lâm Tân Ngôn gật đầu, thấy thái độ của cậu bé dường như cũng biết, thử hỏi: "Con biết rồi à?"

Chuyện này gần như không có ai biết mà?

Sao thằng bé lại biết chứ?

Lâm Hi Thần lại lấy đũa bỏ một miếng bánh hấp khác cho vào miệng nhai: "Con không biết, nhưng con biết rằng việc đổi họ là việc sớm muộn thôi. Nếu mami không nói, con cũng phát hiện ra. Mọi người xung quanh đều theo họ của bố. Chỉ có con và em gái là đặc biệt, nhưng bây giờ không còn đặc biệt nữa, cũng không ai nghĩ rằng bố ở rể cả.”

Lâm Tân Ngôn: "..."

Làm thế nào mà đứa trẻ này biết nhiều như vậy? Đến ở rể cũng biết nữa?

Lâm Nhụy Hi từ đầu đến cuối đều đang ăn nên không nói gì, chớp mắt tò mò hỏi: “Ở rể là gì vậy ạ?”

Lâm Hi Thần dường như không cần suy nghĩ, rất nghiêm túc đáp: "Thông thường thì phụ nữ gả cho đàn ông, giống như việc mẹ gả cho ba ấy, vậy là bình thường. Còn ở rể là một người đàn ông gả cho một người phụ nữ, thì cũng giống như việc mami cưới ba đó, ba sẽ ở rể."

Lâm Ngụy Hi rất bối rối, cái gì mà đàn ông với phụ nữ? Ai lấy ai? Cô bé lắc đầu, quá lười biếng để hiểu rõ cái sự rắc rối này. Quan quẩn chỉ hỏi: "Hiện tại chúng ta không phải họ Lâm sao?"

“Đương nhiên rồi.” Lâm Hi Thần hất cằm, bảo cô bé hỏi Lâm Tân Ngôn: “Em hỏi mami đi.”

Lâm Tân Ngôn nhìn chằm chằm vào con trai mình với vẻ mặt khôi hài. Nó đã nghe thấy điều này ở đâu vậy chứ?

“Mami, bây giờ chúng ta đang theo họ của ba à?” Đứa nhỏ vẫn còn đầy đồ ăn trong miệng nói.

Lâm Tân Ngôn chạm vào đầu con gái, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, họ của con là Tông, tên của con đã được thay đổi một chút. Con tên là Tông Ngôn Hi, còn anh trai con là Tông Ngôn Thần. Về sau giới thiệu với người khác thì dùng tên này, con hiểu chứ?”

“Vậy mami vẫn gọi tên ban đầu của chúng ta, mẹ cũng chưa đổi được.” Cô bé nói.

Lâm Tân Ngôn thở dài, đứa trẻ này đã thực sự thay đổi, trước đây nó không biết gì, biết ăn rồi, bây giờ đã biết nói.



Mặc dù đôi khi còn rất mơ hồ, nhưng nói nhiều hơn trước rất nhiều.

Cô nhìn chằm chằm vào con trai mình. Lẽ nào thực sự ứng với câu “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng?” Ở với anh trai cả ngày nên trở nên giống anh nó rồi?

“Mami đã gọi các con được năm năm rồi, nên mami nhất thời không thể thay đổi được, nhưng mami sẽ cố gắng thích ứng với tên mới của các con.” Cô nghiêm túc nói với con gái.

Cô bé hớp vài ngụm sữa, cho thức ăn vào miệng: "Vậy thì từ nay mami gọi con là gì? Ngôn Hi? Hay là Hi Hi?" Cô bé chớp chớp mắt, nghiêm túc nhận xét: "Hình như không thuận tai như trước nữa.”

“Mau ăn đi. Nghe nhiều sẽ thuận tai thôi. Vậy mà vẫn có người gọi Nhị Cẩu Tử, người nhà nghe nhiều cũng thành quen.” . truyện đam mỹ

Cô bé suýt chút nữa phun sữa trong miệng ra, kinh ngạc mở to mắt nhìn Lâm Tân Ngôn: "Bậc cha mẹ này thật vô trách nhiệm lại còn đặt cho con mình một cái tên như vậy?"

“Không ai là không yêu thương con cái của mình. Người ta xưa có suy nghĩ rằng lấy tên thấp hèn chút mới dễ nuôi.” Lâm Tân Ngôn kiên nhẫn giải thích cho con gái hiểu rằng không có chuyện cha mẹ không yêu con cái của mình, điều khác biệt duy nhất là cách yêu thương.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Tân Ngôn đưa hai đứa trẻ rời đi. Vì không có hành lý nên cô không cần thu dọn gì. Lúc tới cô chỉ tùy ý cầm một chiếc áo khoác khoác lên người, để tiền và thẻ trong túi xách. Đi đâu mà không có tiền thì không được. Huống chi là có hai đứa nhỏ bên cạnh, còn có một thứ khác, đó là tài liệu Văn Nhàn để lại cho cô.

Cô dắt hai con xuống thang máy, đi tới chỗ lễ tân trả phòng. Nhìn thấy hai của cô, lễ tân không khỏi cảm khái nói: "Hai đứa con của cô trông thật xinh đẹp."

Lâm Tân Ngôn cầm tiền đặt cọc đã hoàn lại, mỉm cười với lễ tân, đưa hai đứa trẻ ra khỏi khách sạn, đứng bên đường đón xe. May mà vị trí này xe cộ qua lại cũng đông, taxi cũng nhiều nên cô không cần đợi đã thuận lợi lên được taxi.

“Mọi người đi đâu vậy.” Ông chủ taxi liếc nhìn họ.

Lâm Tân Ngôn bảo hai đứa trẻ ngồi xuống trước rồi mới nói với tài xế: "Tập đoàn JK."

Tài xế khởi động xe và phóng đi...

Có lẽ vì ở thành phố xa lạ, hai đứa nhỏ nằm bò nhoài về phía cửa sổ nhìn ra ngoài. Lâm Tân Ngôn kéo con trai lại: "Tiểu Hi, nhường em gái đi."

“Không phải nói đã đổi tên rồi à? Sao vẫn gọi là Tiểu Hi?” Lâm Hi Thần ngồi xuống bên trong nhường vị trí cửa sổ cho em gái.

Lâm Tân Ngôn ôm trán, thật sự là quên mất, thói quen thật sự rất khó thay đổi: "Mami nhớ rồi, lần sau gọi là Ngôn Thần."

“Gọi Thần Thần đi cho thân thiết.” Cậu hiếm khi làm nũng trước mặt Lâm Tân Ngôn.

Lâm Tân Ngôn giữ đầu con trai, hôn lên trán rồi nói: "Nếu con nghe lời, thì gọi là Thần Thần."



Tài xế taxi lái xe phía trước nhìn họ qua gương chiếu hậu: "Đây là lần đầu tiên cô đến đây, đúng không?"

Lâm Tân Ngôn nói: "Đúng vậy."

“Cô thật có phúc. Hai đứa nhỏ thật xinh đẹp. Con trai cô nhìn cũng không giống cô lắm. Chắc giống bố nhỉ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Thần lớn lên ngày càng giống với Tông Cảnh Hạo. Đôi khi, đôi lông mày như tạc ra từ một khuôn. Cô đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con trai mình. Qua khuôn mặt này, dường như đã nhìn thấy một người khác.

Một nỗi sầu muộn dâng lên từ đáy lòng.

“Ở đây đúng không?”

Khi suy nghĩ của Lâm Tân Ngôn đang lơ lửng, tài xế đã đậu xe trước một tòa nhà đối diện rồi nói với cô: “Tới tập đoàn JK rồi.”

Lâm Tân Ngôn định thần lại, lấy tiền trong ví ra đưa cho tài xế taxi, sau đó mở cửa đưa hai đứa trẻ xuống xe.

Đứng bên đường có thể nhìn thấy rõ tòa nhà này. Sở dĩ nói là tòa nhà liền kề nhưng do giữa hai tòa nhà có một cây cầu kính trêи cao, nối hai tòa nhà với nhau.

Giữa các đỉnh của hai tòa nhà, có một bảng quảng cáo khổng lồ treo trêи không, với dòng chữ Tập đoàn JK được viết rất hào hùng khí thế trêи đó.

Cô hít một hơi thật sâu, dắt hai đứa trẻ bước vào. Hai đứa trẻ nhìn xung quanh vì đến một nơi xa lạ nên theo bản năng mà quan sát.

Lâm Tân Ngôn đi qua đại sảnh, dẫn hai đứa nhỏ đến quầy lễ tân, lễ tân nhiệt tình chào hỏi: "Xin hỏi cô là?”

“Tôi đang tìm người tên Thiệu Vân.”

Lễ tân sửng sốt trong chốc lát, không ngờ lại có người gọi trực tiếp tên húy của giám đốc Thiệu. Không tự chủ được nhìn cô, hỏi: "Cô có hẹn trước không?"

Lâm Tân Ngôn lắc đầu: "Không."

“Vậy thì rất xin lỗi, tôi không thể cho cô vào.” Nhân viên lễ tân mỉm cười với cô.

“Vậy xin hỏi, chỗ các cô có người tên Thiệu Vân không?” Lâm Tân Ngôn hỏi lại.

Cô muốn làm rõ cái tên Thiệu Vân này có tồn tại hay không.

Bình luận


P
Phuong Trung
26-03-2023

Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi

H
Hương Triệu
26-03-2023

Truyện này nghe quen thế nhỉ, không biết đã nghe chưa?nhưng tên truyện khác thì phải

H
hồng phúc Nguyễn
26-03-2023

Bữa nay ko tìm thấy truyện chàng rể trời cho của lena nữa zay

C
Chuc Dam
26-03-2023

chị đọc bộ nào mà nó giống truyện chàng dể trời cho ý nghe dag hay

P
Phu Van
26-03-2023

Oi ,gap lai chi le na roi

D
diem pham
26-03-2023

Cam on c, truyen nay bao nhieu tap c

M
mỹ phượng
26-03-2023

Truyện này có tên khác

H
Hoa Le Le
26-03-2023

Chị LN nghỉ đến tháng nay rồi con gì

Truyện đang đọc

Báo lỗi