Thiệu Vân chưa vội nói bản thân mình bao nhiêu tuổi, mà nhìn cậu hỏi: "Cháu cho rằng ta bao nhiêu tuổi?"
Lúc nói, ông chỉnh lại cổ áo và nét mặt, cố gắng làm cho mình trông trẻ hơn.
Lâm Hi Thần chớp chớp mắt, cố ý nói: "Ba mươi?"
Haha.
Thiệu Vân bật cười, cảm thấy hài lòng trước lời nói của Lâm Hi Thần.
Lâm Nhụy Hi đang đứng cạnh Lâm Tân Ngôn, thay đổi vẻ mặt hết lần này đến lần khác. Cuối cùng bộ dạng khôi hài nhìn anh trai, sao có thể nói dối mà lòng không khó chịu chứ?
Ba mươi?
Hai cái ba mươi còn tạm được.
“Nhóc con, được đấy, nói không chừng ba mươi tuổi trẻ hơn bốn mươi, cái này gọi là đàn ông bốn mươi như hoa.
Lâm Hi Thần yên lặng nhìn ông trong lòng thầm trợn mắt. Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy? Còn một bông hoa nữa? Ông ta với bã đậu phụ cũng gần giống nhau đấy.
Thiệu Vân không tiếp tục trêu chọc Lâm Hi Thần nữa, mà nhìn Lâm Hi Thần với vẻ mặt rất nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Tôi là Thiệu Vân."
Vừa nói, ông vừa móc ví từ trong túi áo ra và cho cô xem giấy tờ tùy thân của mình: "Đây là chứng minh thư của tôi, bằng lái xe cơ giới..."
Lâm Tân Ngôn không nhận lấy, chỉ nhìn qua, trêи đó có viết dòng chữ Thiệu Vân, xin lỗi vì lúc nãy không tin tưởng: “Tôi rất xin lỗi, tôi còn có hai đứa con ở bên cạnh, cho nên có chút cẩn thận, xin hãy lượng thứ cho tôi. "
Thiệu Vân vội xua tay: "Không sao, không sao, đi lên đi, đây không phải chỗ để nói chuyện."
Lâm Tân Ngôn gật đầu, dẫn hai đứa trẻ đi theo vào thang máy.
Sau khi Thiệu Vân nhấn nút tầng, ông ta nhìn xuống Lâm Hi Thần: "Ta gọi cháu thế nào đây?"
“Cháu tên là Tông Ngôn Thần.” Tông Ngôn Thần chỉ vào em gái của mình: “Đây là em gái cháu, tên là Tông Ngôn Hi.”
Họ Tông?
Dường như ông nhớ ra đây là họ của nhà chồng Văn Nhàn.
Ông ta liếc nhìn Lâm Tân Ngôn "Ồ" một tiếng rồi nói: “Cô đến từ thành phố B phải không?"
Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng ngữ khí quả quyết.
Lâm Tân Ngôn nói: “Đúng vậy.”
Thiệu Vân bỏ đi vẻ ngoài ngang tàng, trở nên nghiêm túc, lúc này thang máy dừng lại, ông bước xuống trước: "Đây là khu văn phòng. Mọi người xuống đi."
Lâm Tân Ngôn dẫn bọn trẻ đi xuống.
Thiệu Vân đưa bọn họ đến phòng làm việc, thẳng thắn hỏi cô: "Cô đến tìm tôi, có chuyện cần tôi giúp đỡ à?"
Ông mở một chiếc hộp sắt tinh xảo trêи bàn, lấy một điếu xì gà, đưa lên miệng rồi châm lửa.
“Cái này, thực xin lỗi, tôi có chuyện muốn hỏi ông. Tôi hơi ghét mù khói thuốc. Có thể nói với tôi vài câu trước được không?” Lâm Tân Ngôn khẽ cau mày. Vì đang mang thai nên cô rất nhạy cảm với mùi khói thuốc.
Thiệu Vân nhìn cô một cái, sau đó nhìn đến điếu xì gà sắp châm lửa vẫn lấy ra khỏi miệng, dập tắt lửa rồi cho vào hộp, làm ra vẻ mời với Lâm Tân Ngôn: "Ngồi xuống rồi nói."
Lâm Tân Ngôn gật đầu, cô vỗ vai con trai nói nhỏ: "Con đưa em ra cửa chơi đi, đừng đi xa nhé."
Tông Ngôn Thần nắm tay em gái, bước ra khỏi văn phòng.
Thiệu Vân nhìn hai đứa nhỏ rời đi, trong lòng cũng đoán được thân phận của Lâm Tân Ngôn.
Trước khi Lâm Tân Ngôn mở lời, ông nói: "Người duy nhất biết danh tính của tôi là con gái của Văn Thanh. Sau khi cô ấy sinh con trai cả, tôi muốn thay cô ấy nuôi con nhưng cô ấy nói rằng cô ấy muốn đứa trẻ được sống một cuộc sống bình thường, nên không giao nó cho tôi."
Khuôn mặt phô trương của ông ta bớt đi phần bốc đồng, trở nên trầm đi, giống như nghiện thuốc lá, muốn lấy một điếu thuốc, nghĩ đến Lâm Tân Ngôn ghét thuốc, ông thu tay lại: "Tôi coi giữ nơi này, chỉ để một ngày bà ấy sẽ tới. Nếu như cả đời không tới, sau khi tôi chết, mọi thứ ở đây sẽ được quyên góp. "
Sự tồn tại của ông là chờ một người không biết có xuất hiện hay không. Hơn 20 năm rồi mới xuất hiện một cách bất ngờ.
Ông nhìn lông mày của Lâm Tân Ngôn, ánh mắt hơi ướt: "Cô giống bố hơn."
Có lẽ đang nói về những người và sự việc đã mất từ lâu, tâm trạng dao động rất lớn. Ông đứng lên, như thể tư thế không đúng, không thoải mái.
Lâm Tân Ngôn lấy mặt dây chuyền từ trong túi ra, mở ra và đặt lên bàn: "Tôi đến tìm ông chỉ muốn biết về chuyện của họ."
Về cái chết của Văn Thanh và cha cô, cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Thiệu Vân nhìn thấy thứ trêи bàn, cúi đầu xuống. Sau khi nhìn rõ đó là thứ gì thì cúi người cầm lên, xem xét cẩn thận bên trong, sau đó cười nói: "Đại ca vẫn đẹp trai như vậy."
Trong mắt ông lộ ra vừa là sự sùng bái vừa là sự thương xót.
Ông ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tân Ngôn: "Cô chỉ cần biết rằng người đàn ông này là cha cô và ông ấy là người tốt là được rồi. Về chuyện quá khứ, tôi đã quên từ lâu rồi."
Nói xong đặt mặt dây chuyền xuống, ông ta rõ ràng không muốn nói với Lâm Tân Ngôn nên cố ý chuyển chủ đề: “Mọi người vừa ở thành phố C tới đây sao?"
Trách nhiệm sống của ông là chăm sóc đứa con duy nhất của anh trai mình.
Không muốn nhắc tới bí mật đó, đây cũng là mong muốn của Văn Thanh. Lúc đó bà ấy nói với ông rằng: “Tôi nghĩ, tôi và con tôi sẽ sống một cuộc sống bình thường. Tôi đã sắp xếp mọi thứ cho con bé, đừng đi thăm dò tăm tích của con bé nữa. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, có lẽ con bé sẽ không bao giờ xuất hiện. Dường như xảy ra tai nạn có liên quan đến cha con bé, chỉ cần cho con bé biết người tốt đó. "
Lúc đó Văn Thanh nghĩ rằng con gái của Trang Tử Ý lớn lên sẽ thuận lợi gả vào nhà họ Tông. Bà rất hiểu người nhà họ Tông, con gái gả đi rồi sẽ sống rất tốt. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ không tới tìm Thiệu Vân.
Đây là những gì Văn Nhàn nói với ông vào thời điểm đó.
Đó cũng là lý do ông ở đây và không bao giờ đến thành phố B để nghe tung tích của Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn thấy vậy không muốn nói, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng. Cô đưa tay nhặt mặt dây chuyền lên, bỏ vào túi xách rồi đứng lên: "Hôm nay tôi làm phiền ông rồi."
Thiệu Vân vội vàng cười nói không quấy rầy: "Cô tìm tới đây chắc là đang gặp khó khăn à? Cô cứ việc nói.”
Lần đầu tiên Lâm Tân Ngôn đến thành phố này, cô thực sự không quen lắm. Cô đã cân nhắc rất nhiều khi lựa chọn đến đây. Một mặt muốn nghe ngóng về chuyện của Văn Nhàn, mặt khác, cô không muốn cách Tông Cảnh Hạo quá xa. Cô còn có một chuyện quan trọng khác cần phải làm.
Cô cảm thấy có lẽ đó là số mệnh đã an bài. Văn Nhàn khiến cho nhà họ Trình suy tàn, nhưng cô đã nắm được kỹ thuật gia truyền của nhà họ Trình. Những ngày tháng ở đây cô không muốn quá nhàn rỗi.
“Tôi muốn sống ở thành phố này. Hai đứa trẻ vừa rồi là con tôi. Sau này, khi chúng học cấp một, nếu có thể, tôi muốn nhờ ông tìm một trường tốt giúp tôi ở thành phố này. Đến đây, tôi còn rất lạ lẫm với mọi thứ, cho nên đã làm phiền ông rồi.”
“Không phiền, không phiền, mọi chuyện cứ giao cho tôi.” Thiệu Vân nhanh chóng xua tay. Sau đó quan tâm hỏi: “Cô mang hai đứa nhỏ đến tìm tôi, vậy ba của đứa bé đâu?
Ông hỏi khéo. Mặc dù Văn Nhàn không nói cho ông biết cách sắp xếp cho bọn trẻ, nhưng nghe tới họ của hai đứa trẻ, ông có thể đoán được phần nào.
Lâm Tân Ngôn không muốn nói chuyện với ông về vấn đề này, nói chính xác là không muốn nói với bất cứ ai.
Thiệu Vân cũng là người biết nhìn sắc mặt, Lâm Tân Ngôn hiển nhiên không muốn nói đến chủ đề này, nên chủ động nói: "Gần trưa rồi. Chúng ta đi ăn cơm trước đã, sau đó tôi sẽ thu xếp chỗ ở cho cô."
Lâm Tân Ngôn nói được, sau đó hỏi: "Tôi nên xưng hô với ông thế nào đây?"
Tuổi của ông xem ra cũng không còn nhỏ để gọi thẳng tên, như vậy cũng không lễ phép cho lắm, nhưng cũng không dám tùy tiện gọi.
“Tôi là anh em của ba cô, gọi tôi là chú hai.” Thiệu Vân lại trưng ra bộ dạng rất tự nhiên tùy ý.
Sau khi nói xong, ông lại giải thích, sợ rằng Lâm Tân Ngôn không biết tại sao cô lại gọi mình là chú hai: "Tên ban đầu của tôi là Nhị Hổ, sau này đổi lại là Thiệu Vân."
Sau vụ đó, ông đã đổi tên và sống ẩn dật ở đây.
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi