Không phải Tông Triển Bạch không biết, Tần Lộ Khiết có chút tâm tư nhỏ này, chỉ là tin tức cô ta sảy thai quá sốc.
Một người phụ nữ đã ở bên cạnh anh rất lâu, trao tất cả cho anh, lại còn sảy thai, cứ cho là có chút tâm tư thì đã sao?
Tông Triển Bạch hơi cụp mắt xuống, lạnh nhạt hừ một tiếng.
Có vẻ như không muốn nói thêm về chuyện của Tần Lộ Khiết.
Lâm Tử Lạp cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ muốn nghe chính miệng anh nói: "Sau khi ly hôn, hai người sẽ kết hôn sao?"
Tay Tông Triển Bạch hơi khựng lại, sau đó nhẹ nhàng đặt cốc cà phê xuống, lau miệng xong rồi chậm rãi đặt khăn ăn xuống mới từ từ ngước mắt lên: "Tôi sẽ cưới cô ấy."
Nói xong đứng dậy rời khỏi biệt thự.
Quả nhiên là anh ấy yêu Tần Lộ Khiết.
Lâm Tử Lạp không còn tâm trạng ăn uống nữa, nhưng vì đứa con trong bụng nên cô vẫn uống sữa tươi do má Vương chuẩn bị và ăn trứng chiên.
Ăn sáng xong, cô cũng rời khỏi biệt thự.
Bây giờ cô phải tìm một ngôi nhà để ổn định cuộc sống trước.
Vẫn may là cô còn được tính là may mắn, không cần phải tốn nhiều thời gian đã tìm được một căn hộ hai phòng ngủ, đủ để cô sống cùng Trang a, giá cả cũng phù hợp, cô đã trả tiền đặt cọc để thuê.
Sau khi ký hợp đồng cô rời khỏi trung tâm môi giới, đứng bên đường chờ xe.
Cô lấy điện thoại di động ra xem giờ, đã 8h50, mười phút nữa là 9h rồi, cô sợ không về kịp nên hơi sốt ruột, nhưng chỗ này không dễ bắt xe, lúc gần 9h Lâm Tử Lạp mới chặn được một chiếc taxi.
Vừa lên xe, cô gọi điện thoại về biệt thự, má Vương nghe điện: "Nếu trợ lý Quang đến nhà, dì bảo anh ấy đợi cháu, cháu sẽ về ngay."
Cô không muốn bị người ta hiểu lầm là cô không muốn ly hôn, hay là đang trì hoãn thời gian.
Má Vương đồng ý, Lâm Tử Lạp cúp điện thoại, vừa muốn cất điện thoại vào túi thì nhạc chuông cuộc gọi lại vang lên, là Hà Thiếu Khiên gọi đến.
Cô nghe điện, giọng anh rất nhanh truyền đến: "Lạp Lạp, em ở đâu, anh đến tìm em, anh quay về rồi."
Lâm Tử Lạp nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Cô đang ở bên ngoài, lát nữa còn phải đi cùng với Quang Kình đến Ủy ban, hiện tại không có thời gian để gặp anh, vì vậy cô nói: "Em sẽ gọi cho anh sau--"
Cô chưa kịp nói xong thì lái xe đã bẻ lái, lúc đi qua ngã tư thì một chiếc xe tải lớn lao đến, như thể mất kiểm soát, lao thẳng về phía xe của họ!
Đồng tử của Lâm Tử Lạp co rút mạnh, trong mắt phản chiếu khuôn mặt dữ tợn của người lái xe tải…….
"Lạp Lạp--"
Ầm!
Hai ô tô va chạm phát ra tiếng động lớn, bởi vì chiếc xe tải chạy quá nhanh nên chiếc taxi đã bị đâm lật ngửa lộn vài vòng, bánh xe lật ngược treo lơ lửng trên dải đai xanh.
Chiếc xe tải cũng bị va chạm văng xa hàng chục mét, tông vào một biển quảng cáo rất lớn trước rồi mới dừng lại.
"Lạp Lạp--" Điện thoại rơi bên ngoài, vẫn đang vang lên.
Giọng của Hà Thiếu Khiên hiển nhiên đặt biệt gấp gáp, tiếng động rất lớn vừa rồi đã giải thích chuyện gì xảy ra.
Mặt Lâm Tử Lạp đầy máu, cô không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, đau, rất đau, toàn thân đều đang đau đớn.
Không, cô không thể bất tỉnh, cô còn con, cô không thể chết được.
Cô cố gắng chịu đựng nỗi đau to lớn, hét lên: "Có ai không, cứu tôi với..."
Giọng cô rất yếu ớt.
Có vài người dân tốt bụng đã giúp gọi cảnh sát và xe cấp cứu đến giải cứu những người trên xe.
“Cứu tôi với…..” Ý thức của Lâm Tử Lạp dần dần mơ hồ, giọng cô càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức không ai có thể nghe thấy.
Sau đó cô hoàn toàn ngất đi.
Lúc tỉnh dậy, chóp mũi nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Thấy cô tỉnh, Hà Thiếu Khiên kích động nắm tay cô: "Em tỉnh rồi."
Đồng tử Lâm Tử Lạp khẽ chuyện động, nhìn thấy rõ ràng khung cảnh xung quanh mình, là một phòng bệnh trong bệnh viện.
"Em bị tai nạn xe hơi, là do một chiếc xe tải lớn bị hỏng phanh. Lúc anh đến nơi, em đã được cứu ra."
Lúc đó toàn thân cô bê bết máu, có máu của chính cô cũng có máu của người lái xe bắn lên.
Anh nắm chặt tay cô: "Em có biết lúc đó anh đã sợ hãi như thế nào không? Anh sợ em cứ thế mà ra đi..."
Vừa nói, anh vừa tự tát vào miệng mình: "Xem anh nói cái gì xui xẻo vậy."
Lâm Tử Lạp cử động, muốn ngồi dậy, Hà Thiếu Khiên đã giữ cô lại, không cho cô cử động: "Em không thể cử động, em đang bị thương."
Lâm Tử Lạp cau mày.
Cô biết mình bị thương, bởi vì bây giờ cô vẫn nhớ như in sự đau đớn khi đó.
Nét mặt Hà Thiếu Khiên trầm xuống, nắm tay Lâm Tử Lạp đưa lên môi hôn, giọng nói như bị đè ép: "Anh có hai tin tức một tốt một xấu, em muốn nghe cái nào trước?"
Lâm Tử Lạp mở miệng, giọng nói khô khốc: "Xấu."
Đau khổ trước ngọt ngào sau vậy.
"Sau lưng em bị găm một miếng kim loại nhỏ cần được phẫu thuật loại bỏ. Nếu không, nó sẽ chèn ép các dây thần kinh ở thắt lưng khiến em không thể đi lại được.”
Lâm Tử Lạp thở phào nhẹ nhõm, vẫn may là không phải đứa bé có chuyện gì.
Đây không phải là chuyện xấu đối với cô, chỉ là bị thương mà thôi.
“Vậy tin tốt thì sao?” Cô quay đầu lại nhìn Hà Thiếu Khiên, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng được vẽ mũi và mắt.
Không có chút màu máu nào.
Hà Thiếu Khiên nắm tay cô ngày càng chặt hơn:"Em đang mang thai đôi."
Cái gì?
Sao có thể như thế được?
"Anh, anh nói gì cơ? Em đã đi siêu âm, rõ ràng là chỉ có một…"
“Là hai, một bé nằm ở thành sau tử cung nên bị bé ở phía trước chặn lại, cho nên không nhìn thấy.” Lần này bởi vì bị thương nặng nên mới được kiểm tra tỉ mỉ, siêu âm bốn chiều có độ chính xác cao hơn siêu âm thông thường rất nhiều.
Đó là sự thật, trong bụng cô ấy là một cặp song sinh.
Hà Thiếu Khiên cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Rất mâu thuẫn, hạnh phúc, mà cũng không hạnh phúc.
Lâm Tử Lạp yên lặng nhìn trần nhà, trong lòng đầy sóng gió, không thể yên tĩnh.
Rõ ràng là cô đang cười, nhưng nước mắt lại rơi từ khóe mắt nhỏ xuống chiếc gối trắng.
Đây là một trò đùa của ông trời phải không?
Có phải vì cô quá cô đơn nên mới cử hai thiên thần đến bầu bạn với cô phải không?
Cô bất hạnh nhưng cũng thật may mắn.
"Lạp Lạp--" Hà Thiếu Khiên nắm chặt tay cô không nói gì, sau khi suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm: "Đứa trẻ này không giữ lại được không?"
Lâm Tử Lạp kinh ngạc nhìn anh, anh nói gì vậy?
Anh có biết mình đang nói về cái gì không?
Cô dùng sức rút bàn tay đang bị anh nắm chặt ra, im lặng chống cự.
"Lạp Lạp--"
"Em không muốn nghe anh nói, cho dù là ba của hai đứa nó là người nước ngoài thì đã sao? Hai đứa ở trong cơ thể em thì chính là một phần trong sinh mệnh của em, em có thể từ bỏ sinh mệnh của mình sao?"
Cô sẽ không bỏ cuộc.
Ba tháng rồi, máu thịt, linh hồn của đứa bé từ lâu đã hòa vào cô thành một thể.
Tại sao Hà Thiếu Khiên không biết tầm quan trọng của đứa trẻ đối với cô?
Anh nhớ rất rõ cảnh cô quỳ trước mặt Trang Kha Nguyệt cầu xin để giữ lại đứa trẻ.
Tại sao anh lại nghĩ rằng cô đau lòng, cô buồn bã?
Hà Thiếu Khiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, thương tiếc: "Cuộc phẫu thuật của em phải gây mê, đứa trẻ này không thể giữ được--"
Thân thể cô khẽ run lên: "Em có thể không gây mê được không?"
“Em sẽ không thể chịu đựng được đâu!” Hà Thiếu Khiên gần như nhảy dựng lên, mắng cô.
Cắt da thịt để lấy dị vật ra mà không gây mê sẽ đau chết người!
“Lạp Lạp em nghe lời anh đi.” Hà Thiếu Khiên cố gắng thuyết phục: “Chúng mới được ba tháng tuổi, sau này, sau này em vẫn có thể có……”
“Ba tháng thì không phải là sinh mạng sao?” Thái độ của Lâm Tử Lạp kiên định: “Em sẽ không từ bỏ.”
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi