“Hả?” Lâm Tử Lạp vừa thay giày vừa nhìn cậu bé: “Cuối tuần không cần đi học, không ở trong nhà nghỉ ngơi sao?”
Lâm Tinh Tuyệt chững chạc nghiêm túc nói: “Em gái ở nhà, con nghĩ chắc là mình không có thời gian nghỉ ngơi đâu.”
Lâm Huệ Tinh thích dính người, điểm ấy Lâm Tử Lạp hiểu rất rõ.
Cô mặc áo khoác cho con trai, dẫn cậu bé đi làm cùng.
Con trai yên tĩnh, không khiến cho cô phải bận tâm.
Nếu như là Lâm Huệ Tinh muốn đi, chắc chắn cô không đồng ý.
Dáng vẻ của nhóc con kia mới đúng là dáng vẻ mà độ tuổi này nên có, mà tính cách này của con trai cũng không biết là tốt hay xấu.
Cô ôm con trai, hôn một cái lên má cậu bé.
Khuôn mặt Lâm Tinh Tuyệt hơi đỏ lên, xấu hổ nói: “Mẹ.”
Lâm Tử Lạp cười, dáng vẻ xấu hổ của con trai thật đáng yêu.
Cô ôm Lâm Tinh Tuyệt ngồi lên xe, thắt dây an toàn cho cậu bé.
Đến LEO rồi, Lâm Tử Lạp dừng xe xong, ôm con trai xuống, dắt tay cậu bé đi vào bên trong.
“Chị Lâm, khách hàng lần trước hẹn đã đến rồi.” Người nói chuyện chính là trợ lý Trương Nhược của cô: “Em đã đưa bọn họ đến phòng tiếp đón.”
Khách hàng này đã hẹn trước từ tháng trước, muốn đặt làm riêng lễ phục đính hôn.
Lâm Tử Lạp đưa ra mấy kiểu dáng cho khách hàng lựa chọn, cô dặn Lâm Tinh Tuyệt tự đi chơi: “Đừng chạy lung tung.”
“Con biết.” Cậu bé cũng không phải lần đầu tiên đến đây, rất quen thuộc nơi này, hơn nữa các chị gái trong này đều rất thích cậu bé.
“Em đi pha hai ly cafe bưng vào.” Lâm Tử Lạp lật xem lại những bản thiết kế đó, thấy không có vấn đề cô mới cầm đi đến phòng tiếp đón.
Cô đẩy cửa phòng tiếp đón ra, có một nam một nữ đang ngồi trên ghế sofa da thật gần cửa sổ, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt bọn họ, cơ thể Lâm Tử Lạp cứng đờ, một lúc sau mới lấy lại được giọng nói, trên mặt cô cố nở một nụ cười phù hợp, giống như không quen biết bọn họ: “Chào mọi người.”
Cô bình tĩnh cầm bản thiết kế đi đến.
Sắc mặt Tần Lộ Khiết, không, bây giờ phải gọi là Hà Khiếu Ninh lập tức tái nhợt, sao lại là cô ta?
Cô ta theo bản năng nhìn Tông Triển Bạch ở bên cạnh.
Hai mắt anh đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa tiến vào.
Sáu năm trôi qua, cô đã buông xuống tất cả mọi chuyện.
Bây giờ cô chỉ muốn sống cuộc sống yên bình, đối với cô, những người này chính là người xa lạ.
Lâm Tử Lạp làm như không quen biết bọn họ, đi đến trước sofa ngồi xuống, cô mặc trang phục công sở màu đen, hai chân ưu nhã vắt lên nhau, đặt bản thiết kế lên bàn, đẩy đến trước mặt Hà Khiếu Ninh: “Đây là thiết kế sơ bộ, cô xem một chút.”
Hà Khiếu Ninh cảm thấy rõ ràng người đàn ông bên cạnh tỏa ra khí lạnh, lạnh buốt thấu xương.
Nếu như cô ta biết nhà thiết kế nổi tiếng kia là Lâm Tử Lạp, có chết cô ta cũng sẽ không chọn LEO.
Lúc đó cô ta nhất định phải chọn nơi này, bây giờ lại không thể đổi ý.
Chỉ có thể kiên trì cầm bản thiết kế lật ra xem, tay của cô ta khẽ run lên, mỗi một bản đều có điểm đặc sắc, đặc biệt là một chiếc lễ phục tên là Ban Đầu, màu hồng, cổ thuyền trễ, chiết eo, đơn giản nhưng lại hào phóng trang trọng.
Cô không muốn thừa nhận thiết kế của Lâm Tử Lạp chút nào, nhưng lại rất thích bộ lễ phục này.
Trương Nhược bưng cafe vào, khom người đặt cafe xuống trước mặt bọn họ, Lâm Tử Lạp nhìn thấy cô ta: “Tiểu Nhược, em mang thành phẩm của Ban Đầu đến đây.”
“Vâng.” Trương Nhược cầm khay rời đi, chỉ lát sau ôm một ma nơ canh đến, mặc trên đó chính là lễ phục tên là Ban Đầu.
So với vẽ trên giấy thì vật thật lại càng xinh đẹp hơn, chất liệu lụa màu hồng trải qua xử lý đặc biệt làm nổi bật màu sắc tươi sáng như pha lê, đặc biệt là đặt dưới ánh đèn, tựa như những ngôi sao lấp lánh rơi trên trang phục. Cổ thuyền trễ để lộ vị trí cần cổ, xương quai xanh, bả vai, cánh tay làm nổi bật lên sự nữ tính nhất gợi cảm nhất của người phụ nữ, phần hông uyển chuyển chiết lại có thể làm nổi bật eo thon, váy kéo dài đến mắt cá chân lại càng lộ vẻ đoan trang bảo thủ.
Đính hôn mặc, không thể thích hợp hơn.
Hà Khiếu Ninh giơ tay sờ lên chất vải, mềm mại, trơn tru, chỉ sờ thôi cũng cảm thấy rất dễ chịu.
“Đây chính là tác phẩm đoạt giải của chị Lâm, rất nhiều người muốn mua, vẫn luôn không chịu bán, ngài đúng thật là có mắt nhìn, vừa nhìn đã coi trọng bộ này, đúng lúc chị Lâm quyết định muốn bán.” Trương Nhược đắc ý nói.
Ánh mắt Tông Triển Bạch rơi lên trên mặt Lâm Tử Lạp, ánh mắt của cô đang nhìn lễ phục, từ khi tiến vào chỉ nhìn nơi khác, cũng chưa từng nhìn thêm anh lần nào nữa.
Coi anh là không khí, như một người xa lạ sao?
Môi anh mím chặt, tựa như một lưỡi dao sắc bén.
Hà Khiếu Ninh ngước đầu, bây giờ cô ta chính là con gái nhà họ Hà, không phải là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa trước kia, cho dù Lâm Tử Lạp trở thành nhà thiết kế thì sao chứ?
Còn không phải vẫn phải thiết kế lễ phục cho cô ta, nhìn cô ta đính hôn với Tông Triển Bạch sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Hà Khiếu Ninh dễ chịu hơn nhiều, kiêu ngạo nói: “Vì sao gọi là Ban Đầu?”
Lâm Tử Lạp rũ mắt, khi thiết kế bộ lễ phục này, cô nghĩ đến chính là giấc mơ ban đầu của mình là muốn trở thành một nhà thiết kế xuất sắc, nhưng bởi vì biến cố, cô không hoàn thành học tập, sau này có cơ hội hoàn thành học tập, tiến vào LEO, cô đã thiết kế ra bộ lễ phục này.
Đây là tác phẩm đầu tay của cô, nguồn gốc linh cảm chính là giấc mơ ban đầu, cho nên lấy tên là Ban Đầu.
Liên quan đến tác phẩm của mình, lúc nào cô cũng có thể tự tin trình bày, cô mỉm cười thản nhiên nói: “Trong mắt của tôi, tất cả những thứ ban đầu đều là tốt đẹp nhất, tôi nghĩ rằng khi còn trẻ ai cũng có việc mình muốn làm, tôi gọi nó là giấc mơ ban đầu, lần đầu tiên rung động với một người; ban đầu, đó sự rung động nguyên sinh nhất, là tình cảm chân thật nhất, đều là khoảnh khoắc ban đầu khiến lòng người xúc động nhất, cô Hà nói có đúng không?”
Nói xong ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt Tông Triển Bạch, cuối cùng dừng lại trên người Hà Khiếu Ninh: “Giống như tình yêu của cô Hà và ngài Tông đây, trải qua sóng gió, cuối cùng sẽ về với nhau, trở lại rung động ban đầu giành cho nhau...”
“Đủ rồi!”
Tông Triển Bạch lạnh lùng cắt ngang, anh chợt đứng dậy, cất bước đi đến trước mặt Lâm Tử Lạp, giơ tay bắt lấy cổ tay cô.
Lâm Tử Lạp nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Tông Triển Bạch không nói lời nào mà trực tiếp lôi người đi.
“Bạch...”
Tông Triển Bạch quay đầu, ánh mắt âm trầm như đang cảnh cáo, Hà Khiếu Ninh không dám nói nữa, trong lòng sợ hãi, cũng chỉ có thể im miệng.
Lâm Tử Lạp giãy dụa, nhưng cánh tay Tông Triển Bạch vô cùng khỏe mạnh, cô không giãy ra nổi, không nhịn được lạnh lùng nói: “Anh làm tôi đau!”
Tông Triển Bạch không nhìn đến vẻ không tình nguyện và giãy dụa của cô, cứng rắn kéo cô vào trong cầu thang, đè cô lên tường, anh tức giận, khuôn mặt vặn vẹo giống như sư tử đang nổi điên, hai mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt: “Vì sao trốn đi?!”
Lâm Tử Lạp nhíu mày, trốn?
Cô chưa từng cố gắng trốn tránh, mặc dù thật sự không muốn nhìn thấy người đàn ông này.
Chỉ là tình huống lúc đó, Hà Khiếu Thiên nói điều kiện chữa bệnh bên này thích hợp cho cô phẫu thuật sinh con.
Cô bị thương thành như vậy nên không có lựa chọn, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Hà Khiếu Thiên.
“Hà cớ gì ngài Tông lại nói như vậy, chúng ta đã ly hôn, tôi như thế nào đâu có liên quan đến anh?” Lâm Tử Lạp cố gắng khiến mình bình tĩnh.
Thật ra trong lòng cô không bình tĩnh như bên ngoài.
Cô không muốn thừa nhận, trong cuộc sống của cô, người đàn ông chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn ngủi này khiến cho tâm trạng bình tĩnh của cô khẽ gợn sóng.
Nhiều năm như vậy rồi, chút gợn sóng này đã sớm trở nên yên lặng.
Vì thế cô không muốn dây dưa với người và chuyện trong quá khứ nữa.
Ha ha!
Tông Triển Bạch cười lạnh: “Ly hôn?”
Anh buông Lâm Tử Lạp ra, lùi về sau một bước, đứng ở nơi cách Lâm Tử Lạp khoảng hai bước, quan sát cô một lượt, thời gian sáu năm, cô thay đổi, khuôn mặt nảy nở hoàn toàn, tinh tế không tưởng tượng nổi, mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa, trang phục và cách nói chuyện chuyên nghiệp, gọn gàng lưu loát, lộ rõ tác phong của một người phụ nữ mạnh mẽ: “Cô chắc chắn chúng ta đã ly hôn rồi sao?”
Trong lòng Lâm Tử Lạp hơi hồi hộp, ngày đó lúc cô đang muốn trở về làm giấy chứng nhận ly hôn, cô bị tai nạn xe cộ, sau đó lại được Hà Khiếu Thiên dẫn đến bên này.
Cũng chưa làm giấy chứng nhận ly hôn...
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi