Nói xong, Lâm Tử Lạp liền quay người chuẩn bị rời đi.
“Con trai em tên là gì?” Chính vào lúc Lâm Tử Lạp đi đến cửa phòng ngủ, đằng sau vang lên một giọng nam giễu cợt: “Lâm Tinh Tuyệt, Lâm Huệ Tinh?”
Khi đến nước A, anh đã có được thông tin chi tiết về cuộc sống của Lâm Tử Lạp trong vài năm qua từ chỗ Quang Kình.
Điều khiến anh bất ngờ chính là, người phụ nữ này vậy mà lại sinh ra một đôi thai long phụng.
Hơn nữa còn có vẻ ngoài rất đẹp.
Bước chân Lâm Tử Lạp chợt khựng lại, quay người, nhìn chằm chằm vào anh, hai tay siết chặt, khi gặp Quang Kình thì đã biết, Quang Kình đang điều tra cô.
Không ngờ động tác của Quang Kình cũng thật nhanh.
“Nếu như anh cần tôi về để bù một giấy ly hôn với anh, anh có thể nói rõ, tôi đương nhiên là sẵn lòng rồi, sẽ không cản trở hạnh phúc của anh, nhưng anh uy hiếp tôi như vậy, không cảm thấy ức hiếp người quá rồi sao?” Toàn thân Lâm Tử Lạp run rẩy, tức giận vô cùng.
Tông Triển Bạch nằm trên giường không nhúc nhích, cánh tay đặt trên trán, nhắm mắt lại.
Không nói cũng chẳng rằng.
Hình như đã mệt lắm rồi.
Lâm Tử Lạp đứng ở cửa cũng không dám đi, ai biết người này có làm ra chuyện gì điên cuồng tổn hại đến con của cô không chứ.
Dù sao bây giờ anh biết mọi thứ của cô rất rõ ràng.
“Tôi khát.”
Rất lâu sau, Tông Triển Bạch chậm rãi mở miệng, vẫn không có mở mắt ra.
Lâm Tử Lạp nhìn anh một cái, tức giận, trong lòng nghĩ, chi bằng cho khát chết luôn đi.
Tông Triển Bạch trở mình một cái, đưa lưng về phía Lâm Tử Lạp, đôi mắt vốn đang nhắm lại đầy nặng nề, từ từ mở ra, trên mặt toàn là sự mệt mỏi: “Em muốn làm tôi khát chết, mưu hại chồng sao?”
“...”
Lâm Tử Lạp kìm nén sự tức giận trong lồng ngực.
Quay người đi rót nước, bưng vào đưa cho anh: “Cho anh nè.”
“Em đút cho tôi.” Tông Triển Bạch trở mình, nhìn người phụ nữ đang đứng ở bên giường nhẫn nhịn sự tức giận.
Vì tức giận mà hai bờ má cô ửng hồng, hai má hơi phồng lên, giống như một con chuột đồng đang giận dữ, trông đáng yêu cực kỳ.
Tông Triển Bạch không khỏi cười khẽ một tiếng, nhưng cái tiếng cười này nghe vào tai của Lâm Tử Lạp, lại thành một lời trêu chọc.
“Tông Triển Bạch, anh đi chết đi!” Lâm Tử Lạp ném cốc nước lên người anh, nước ấm trong ly trào lên không trung, tràn ra tứ tung, rơi vào người anh, nước thì không sao, nhưng lấy mạng ở chỗ, chiếc ly lại rơi xuống đúng vào vị trí ngực bị thương của anh.
Vào giây phút cốc nước rơi xuống, anh rên lên một tiếng.
Chiếc áo bị ngấm nước lộ ra màu đỏ bên trong.
Lâm Tử Lạp sững sờ, anh không thể chịu đau đến mức như vậy luôn sao, một cốc nước thì có thể đau đến thế nào chứ, nhưng hồi nãy trông bộ dạng của anh rất đau.
“Anh đừng có giả vờ.” Lâm Tử Lạp giả vờ bình tĩnh.
Tông Triển Bạch nằm ngửa tứ chi giang rộng, không nhúc nhích, không nói chuyện.
Ánh mắt của Lâm Tử Lạp từ từ nhìn qua, sơ ý mà rơi trên phần màu đỏ trên áo sơ mi trắng của anh, cô nhíu mày, sao ngực lại có màu đỏ.
Cô khom người xuống, cố gắng xem thử màu đỏ đó là gì.
Tiến đến gần hơn, lại cộng thêm áo sơ mi của anh bị thấm nước, Lâm Tử Lạp có thể nhìn thấy rõ ràng miếng gạc quấn quanh ngực của anh.
“Anh…Sao lại bị thương rồi?” Lâm Tử Lạp có chút lúng túng mà hỏi.
Tông Triển Bạch mở mắt ra, ánh mắt nóng như lửa mà nhìn chằm chằm vào ánh đèn pha lê sáng lấp lánh trên trần nhà kia.
Ngón tay chà xát vào ra giường.
Anh chỉ là không muốn nợ Hà Khiếu Ninh quá nhiều.
Cuối cùng là anh đã phụ cô ta.
Cô ta có ngàn không tốt, vạn không tốt, nhưng cũng có một cái tốt.
Dù sao nhiều năm như vậy rồi.
Cái tình ít nhiều gì cũng có một chút.
Cái tình này không có liên quan đến tình cảm, mà là đạo đức, là trách nhiệm.
Giống như câu mà Hà Khiếu Ninh chất vấn anh.
Thanh xuân nhiều năm như vậy, tiền có thể mua được sao?
Đôi lông mi dày rậm của anh khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt loé qua một tia nghiêm túc: “Tôi nói, tôi là vì em, em có tin không?”
Lâm Tử Lạp mím chặt đôi môi, hồi nãy hình như cô đã nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt của anh.
Nhưng nghĩ kỹ lại, không đúng, anh làm sao có thể nghiêm túc với cô được?
Thích một người phụ nữ đã từng sinh con?
Hoa mắt, nhất định là hoa mắt.
Hơn nữa anh bị thương thì có liên quan gì đến cô chứ?
Càng huống hồ, anh sắp đính hôn với Hà Khiếu Ninh rồi, coi cô là tên ngốc sao?
Biểu cảm của cô rõ ràng là không tin, Tông Triển Bạch cười khẽ một tiếng.
Có lẽ là cười bản thân anh, bản thân anh cũng còn nói không rõ cái tình cảm kỳ lạ đối với cô.
Lâm Tử Lạp khom người nhặt cốc lên, không biết có phải vì hồi nãy cô dùng cốc nước ném vào anh mà cảm thấy áy náy không nữa, nhẹ giọng hỏi: “Tôi đưa anh đi bệnh viện nha.”
“Không đi.”
Tông Triển Bạch từ chối một cách dứt khoát.
Lâm Tử Lạp hết cách: “Vậy vết thương của anh làm sao đây?”
“Cởi quần áo ướt ra dùm tôi.” Mặc quần áo ướt quá khó chịu rồi.
Lâm Tử Lạp suy nghĩ một chút, cúi người cởi cúc áo sơ mi cho anh: “Tôi có thể giúp anh, nhưng xong rồi, anh phải để tôi về.”
Bình thường hai đứa nhỏ đều là cô dỗ ngủ, cô không có nhà, sợ bọn chúng ngủ không được.
Vào khoảnh khắc cô cúi xuống, một sợi tóc xõa xuống, ngọn tóc kia cứ chốc chốc lại quệt vào má anh, ngứa ngứa, tê tê, giống như một dòng điện có sinh mạng, cứ xông thẳng vào nơi mẫn cảm của anh, thanh âm anh khàn khàn: “Xem biểu hiện của em.”
Khoé môi Lâm Tử Lạp khẽ giựt: “Tôi không có nợ anh.”
Hơi thở lúc anh nói chuyện, như có như không mà thổi vào sợi tóc của cô, giống như là trêu ghẹo: “Em không ném vào tôi, tôi sẽ bị thương lần hai sao? Tôi không có buộc tội em làm tôi bị thương, em đã nên cảm ơn tôi rồi.”
“...”
Bàn tay cởi cúc của Lâm Tử Lạp, cố ý dùng sức chọt vào vết thương anh một cái.
Tông Triển Bạch đau đớn rên rỉ, trái tim của người phụ nữ này sao lại tàn nhẫn như vậy?
Anh đã bị thương rồi, không thể dịu dàng chút sao?
Anh thở ra một hơi lạnh: “Cuối cùng tôi cũng biết, nhiều năm như vậy, sao bên cạnh em không có đàn ông rồi, không có đàn ông nào chịu nổi loại phụ nữ thô lỗ như em hết.”
“Nhấc cánh tay lên.” Lâm Tử Lạp kéo áo sơ mi, liếc anh một cái, cười một tiếng: “Đàn ông theo đuổi tôi nhiều lắm.”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên…Á!”
Lời của cô còn chưa nói xong, thì Tông Triển Bạch đã lật người đè cô xuống bên dưới, chiếc áo sơ mi ướt đẫm nước của anh đang lủng lẳng trên người anh, bộ dạng có chút buồn cười nhưng không giấu được ánh mắt đại bàng của anh.
“Nói xem, bọn họ là ai?”
Lâm Tử Lạp nghiêng đầu qua, không nhìn cơ thể trần trụi của anh: “Anh dậy trước đã.”
Tông Triển Bạch xoay mặt cô lại, để cô nhìn mình, từng chữ từng câu mà nói: “Em là phụ nữ đã kết hôn rồi.”
“Chỉ thiếu một tờ giấy chứng nhận thôi, chúng ta đã ly hôn rồi!” Lâm Tử Lạp thực sự muốn hét vào mặt anh, vừa có hôn thê, vừa nói những điều này với vợ cũ.
Khóe mắt anh kéo dài ra, híp đôi mắt lại, cơ thể cúi xuống, đôi môi sáp rất gần, ám muội mà nói: “Đừng có quên, không có giấy ly hôn, em vẫn là vợ của tôi, em nói…”
Ngón tay anh lướt trên má cô, đặt ngón tay lên môi cô: “Chúng ta sẽ trải qua đêm đoàn tụ sau khi ly biệt lâu ngày thế nào đây?”
Lâm Tử Lạp trừng to đôi mắt, hai tay siết chặt, nín thở.
“Có nghe qua một câu nói này chưa?” Ngón tay anh đè ép đôi môi hồng hào của cô.
Anh không có dùng sức lắm, Lâm Tử Lạp không có cảm thấy đau, chỉ cảm thấy nhục nhã.
“Câu gì?” Lâm Tử Lạp lặng lẽ nhấc chân lên, chuẩn bị phản kháng bất cứ lúc nào.
Tông Triển Bạch phát giác ra động tác của cô, nhìn thấu rồi nhưng không có vạch trần, mà áp vào trán cô: “Không có nghe nói qua, gặp lại nhau sau một thời gian xa cách, cảm giác tựa như mới kết hôn sao? Chúng ta đã ly biệt sáu năm---”
Lời của anh còn chưa nói xong, Lâm Tử Lạp đã phản kháng, nhưng Tông Triển Bạch có chuẩn bị từ trước đã kìm lại đôi chân muốn đá vào anh của cô trước một bước rồi.
Trên mặt anh lộ ra một nụ cười đắc ý: “Gấp gáp thế à?”
Khuôn mặt Lâm Tử Lạp đỏ bừng, anh là lưu manh sao?
Sao có thể vô sỉ đến mức này chứ!
Lần này Lâm Tử Lạp thật sự tức giận rồi, trừng chằm chằm vào anh, nước mắt cuộn trào trong khoé mắt, nhưng lại dùng sức không để cho nó rơi xuống.
Tông Triển Bạch khẽ sững sờ…
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi