Tông Triển Bạch sáp cơ thể đến gần, cô bất giác mà xê xích ra sau, đằng sau là lưng ghế không có nhiều không gian cho cô.
Rất nhanh thì lồng ngực vững chắc của anh đã đè lên người của cô, gần như là kín kẽ, toàn thân cứng nhắc không dám nhúc nhích.
Tông Triển Bạch vén một lọn tóc qua tai của cô, khoé môi sáp gần đến bờ má của cô, ngữ khí trầm thấp, mang tiếng ngân nga mà nói: “Lợi dụng tôi xong, liền muốn đi, không cần cho thù lao sao?”
“...”
Lúc này, Lâm Tử Lạp có chút hối hận đã lợi dụng Tông Triển Bạch đi báo thù Hà Khiếu Ninh rồi.
Tông Triển Bạch khẽ xê cơ thể ra một chút, cài dây an toàn cho cô, cả quá trình, Lâm Tử Lạp không dám phản kháng nữa.
Bởi vì đích thực là cô đã lợi dụng anh.
Tông Triển Bạch thu người lại, khởi động xe, lái xe rời khỏi chỗ này.
Lâm Tử Lạp dựa vào cửa sổ, trong lòng trầm tư một hồi, mới mở miệng nói: “Hồi nãy đã lợi dụng anh mà chưa có sự đồng ý của anh, là sự đường đột của tôi, anh muốn bao nhiêu tiền?”
“...”
Tông Triển Bạch rất muốn gào với cô một tiếng, anh rất thiếu tiền sao?
“Tôi không cần tiền.”
Lâm Tử Lạp không điềm tĩnh nữa: “Vậy anh muốn thù lao gì?”
Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thẳng thừng, đôi con ngươi màu đen mang theo sắc màu ôn nhu, còn có thêm vài phần trầm tư: “Hay là, nợ nhân tình, lấy cơ thể trả đi?”
“...”
Lâm Tử Lạp bây giờ chỉ có một suy nghĩ, mau mau rời khỏi anh.
Trước đây sao cô không phát hiện, anh---không biết xấu hổ như vậy chứ.
Là lưu manh sao?
Tông Triển Bạch cười, ánh mắt liếc qua khoé mắt cô: “Có phải đang mắng tôi trong lòng không?”
Sắc mặt Lâm Tử Lạp chợt căng cứng lại, hồi nãy cô đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình rồi sao?
Anh nghe thấy rồi ư?
Cô lắp ba lắp bắp mà mở miệng giải thích: “Không, không có mắng anh.”
Tông Triển Bạch nhếch khoé môi lên, không có trả lời.
Lâm Tử Lạp chột dạ, cẩn thận dè dặt mà dời chủ đề: “Chúng ta đi đâu?”
“Tôi đói.” Anh nhìn về phía trước.
“...”
Khắp người Lâm Tử Lạp đổ đầy mồ hôi, cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa.
Cứ cảm thấy mình có nói gì, cũng đều sẽ bị anh xuyên tạc.
“Nghĩ gì vậy?” Tông Triển Bạch nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Cứ cảm thấy sắc mặt cô không đúng lắm, mà sau đó anh giống như là hiểu ra gì đó, khẽ cười một tiếng: “Không có ăn em, ăn cơm.”
“...”
Mặt của Lâm Tử Lạp lập tức đỏ bừng lên, hồi nãy cô nghĩ bậy rồi.
Nghĩ bậy thì cũng thôi đi.
Còn bị người ta nhìn ra nữa.
Mất mặt, mất đến Thái Bình Dương rồi.
Cô cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Ánh mắt Tông Triển Bạch rơi trên bờ má ửng hồng của cô, khoé môi cong lên.
Rất nhanh anh đã ngừng xe ở cửa một nhà hàng.
Lâm Tử Lạp thông qua cửa sổ xe nhìn một cái, một nhà hàng Trung.
Cô cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xe đi xuống, Tông Triển Bạch đứng ở đầu xe đợi cô: “Nhà hàng Trung này không tệ đâu.”
Lâm Tử Lạp nhàn nhạt ừm một tiếng, ánh mắt cũng không dám rơi trên người anh.
Dường như lại nghĩ ra cái gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: “Bữa này tôi mời.”
Tông Triển Bạch đi tới, cánh tay đặt trên vai cô, học theo tư thế của cô, ám muội mà nói: “Chỉ một bữa cơm cũng muốn tống cổ tôi đi sao?”
Hơi thở khi anh nói chuyện, thổi bay mái tóc bên tai của cô.
Giống như là đang trêu ghẹo.
Lâm Tử Lạp khẽ nghiêng mặt qua, trong lòng hối hận.
Nếu như sớm biết kết quả, cô tuyệt đối sẽ không vì báo thù Hà Khiếu Ninh mà đi chọc vào anh đâu.
Cô có chút cảm giác như mình tự lấy đá đập vào chân của mình vậy.
Đã chọc Hà Khiếu Ninh tức điên không nhẹ.
Nhưng bản thân cô thì sao?
Đến độ bị anh trêu ghẹo.
“Mượn danh nghĩa của anh mà thôi, một bữa cơm là đủ rồi.” Lâm Tử Lạp hạ vai xuống, không có chỗ chống đỡ, Tông Triển Bạch không thể không đặt cánh tay xuống.
“Đi thôi.”
Lâm Tử Lạp sải bước đi vào trong trước.
Cô phát hiện mình ở trước mặt của Tông Triển Bạch, luôn là ở bên bị động.
Cô không thể mãi như vậy được.
Nếu không bị anh bám mãi chuyện này, thì đừng hòng xong.
Cô cần phải cướp lại quyền chủ động.
“...”
Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai đó, sờ sờ vào môi, mỉm cười.
Đi vào nhà hàng, Lâm Tử Lạp chọn một chỗ sát cửa sổ, ngồi xuống.
Tông Triển Bạch không nhanh không chậm mà đi vào, ngồi ở đối diện Lâm Tử Lạp.
Nhân viên phục vụ đưa menu tới.
Lâm Tử Lạp nhận lấy rồi đưa cho Tông Triển Bạch: “Tôi chưa đến đây qua, không biết có món gì đặc sản, anh chọn đi.”
Tông Triển Bạch nhìn cô một cái, biết cô có chủ ý gì, nhưng không có vạch trần, mà nhận lấy menu, chọn vài món đặc sản ở đây, rồi gấp menu lại: “Cứ vậy đã.”
Nhân viên phục vụ nhận lấy menu: “Dạ được, xin đợi một lúc, sẽ lên món nhanh nhất có thể cho ngài.”
Nhân viên phục vụ lui xuống.
Sau đó trong thời gian đợi đồ ăn lên, Tông Triển Bạch một tay đỡ trán, ánh mắt nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp bị nhìn đến mất tự nhiên, vươn tay sờ sờ mặt: “Trên mặt tôi có thứ gì sao?”
“Không có.”
“Vậy anh nhìn cái gì?”
“Đẹp.”
“...”
Lâm Tử Lạp né ánh mắt anh: “Xàm.”
Không bao lâu, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên.
Quả thực là đồ ăn đặc sản, những món ăn mà Lâm Tử Lạp chưa ăn qua, nhìn rất ngon mắt, không biết mùi vị thế nào.
Tông Triển Bạch múc cho cô một chén canh: “Nếm thử cái này đi.”
Không nhìn thấy trong canh có nguyên liệu gì, chỉ là màu trắng đặc sệt, ngửi có mùi hương thanh thanh.
Vốn dĩ muốn đi ăn cùng với Tạ Na, kết quả gặp phải Hà Khiếu Ninh, lỡ đi không ít thời gian, lúc này bụng cô thật sự rất đói rồi.
Đặc biệt là khi ngửi thấy mùi hương của canh, rất là muốn ăn.
Cô múc một muỗng bỏ vào miệng mình, rất tươi, cảm giác rất trơn.
“Ngon không.” Tông Triển Bạch nhìn biểu cảm của cô.
Lâm Tử Lạp gật gật đầu: “Ngon.”
Mùi vị quả thực không tồi.
“Còn cái này nữa.” Tông Triển Bạch gắp một miếng chả tôm đặt vào đĩa của cô.
Lâm Tử Lạp rũ mắt xuống, uống canh.
Cô không thích ứng được lòng tốt và sự quan tâm của Tông Triển Bạch.
Cô mất đi sự thèm ăn.
Nội tâm băn khoăn.
“Tại sao lại huỷ hôn?”
Thật sự như Dục Tú nói, vì cô sao?
Tông Triển Bạch uống ngụm nước: “Sao lại đột nhiên hỏi cái này?”
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi muốn biết.”
Tông Triển Bạch chậm rãi đặt ly nước xuống, nhìn cô một cái: “Không hợp thì huỷ thôi, làm gì có nhiều lý do như vậy?”
Có mong đợi thì sẽ có thất vọng.
Quả nhiên.
Sao có thể là vì cô chứ?
Cô cười tự giễu một cái.
Cười sự si tâm hoang tưởng của mình.
Cười, rõ ràng biết là không thể, còn muốn trông đợi nữa chứ.
“Cô Hà ở bên anh Tông lâu như vậy rồi, nói vứt bỏ là vứt bỏ, thật là vô tình.”
Tông Triển Bạch nhai chả tôm trong miệng, từng chút từng chút, anh đặt đũa xuống, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Qua một hồi, anh mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Em mới gọi tôi là gì?”
“Anh Tông.” Lâm Tử Lạp gần như là theo bản năng mà trả lời.
Anh nghiêm túc mà đánh giá: “Tôi không thích cái xưng hô này.”
“Vậy, Tổng giám đốc Tông?” Lâm Tử Lạp đổi một cái khác.
“Cũng không được.”
“...”
Anh lại gắp một miếng chả tôm như ngọc trắng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, khoé môi khẽ nhúc nhích: “Tôi cảm thấy, vẫn là cái xưng hô ông xã nghe thuận tai nhất.”
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi