Từ chương này mình up bản dịch mới với nội dung tương tự chỉ khác tên nhân vật:
Lâm Tử Lạp -> Lâm Tân Ngôn
Tổng Triển Bạch ->Tông Cảnh Hạo
Lâm Viên Trung - > Lâm Quốc An
Trang Kha Nguyệt -> Trang Tử Khâm
---
Vu Đậu Đậu nhìn Lâm Tân Ngôn đang đứng ở bên cửa sổ một cái rồi mới nói, “Chúng ta có chung một kẻ thù.”
“….”
Quan Kình càng cảm thấy thú vị hơn, anh ta khom người xuống dựa gần vào người Vu Đậu Đậu, “Cậu nói cho tôi nghe thử xem.”
Tông Cảnh Hạo đang coi tay của Lâm Tân Ngôn làm đồ chơi thì vẫn cúi đầu như cũ, chỉ là khi nghe thấy Vu Đậu Đậu nói cậu ta và Lâm Tân Ngôn có cùng một kẻ thù thì lông mi của anh hơi động đậy một vài cái.
Ngón tay cái của anh lúc lúc lại vuốt nhè nhẹ xuống mu bàn tay của cô.
Chuyện này nói không phức tạp thì là không phức tạp, nói phức tạp thì là phức tạp, nói một hai câu thì cũng không nói rõ được.
Vu Đậu Đậu nghĩ một lúc, “Tôi nói từ đầu vậy, lần đầu tiên gặp mặt với cô Lâm là do tôi muốn lôi kéo làm ăn với cô ấy, khi cô ấy nhìn thấy mặt tôi thì có phản ứng rất lớn, dường như là quen biết tôi, nhưng tôi không hề quen biết cô ấy…”
Vu Đậu Đậu kể lại một lượt quá trình cậu ta và Lâm Tân Ngôn gặp nhau, “Anh tôi chết vào 6 năm trước, trước khi chết bị người ta mua chuộc xe hàng cố ý đâm chết, sau khi đâm còn nguỵ trang thành sự cố ngoài ý muốn—” Nói đến đây, cậu ta đưa mắt lên nhìn Lâm Tân Ngôn, “Cô Lâm là người lúc đó bị đâm trúng, mệnh cô ấy lớn, tài xế taxi kia chết rồi, cô Lâm bị thương nặng.”
Ngón tay Lâm Tân Ngôn hơi cuộn chặt lại, trong lòng bàn tay cô toát ra một lớp mồ hôi lạnh, lời nói của Vu Đậu Đậu đã xé rách nỗi đau khổ mà cô phải chịu năm đó.
Sau lưng cô bị một mảnh vỡ đâm vào trong thịt, vị trí của mảnh vỡ đó còn nằm ở chỗ đốt sống cụt, nếu như không làm phẫu thuật thì nó sẽ chèn vào thần kinh khiến cô bị bại liệt không thể đi lại được, nhưng nếu làm phẫu thuật thì phải tiêm thuốc gây tê, cô là phụ nữ có thai thì không thể tiêm thuốc tê.
Nếu như tiêm thuốc tê thì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
Cô vừa muốn giữ lấy con vừa không muốn nửa đời sau phải sống trêи xe lăn.
Hơn nữa, cô cũng không thể bị bại liệt được, nếu như sinh con ra thì ai sẽ chăm sóc cho chúng?
Trang Tử Khâm già đi thì ai sẽ chăm sóc cho bà?
Cô không thể bị bại liệt.
Cũng không thể bỏ con đi, cô vốn dĩ đã không nỡ bỏ con đi, sau khi biết mình mang thai đôi thì cô càng không nỡ bỏ chúng.
Khi bọn chúng hình thành ở trong bụng cô thì bọn chúng đã có chung huyết mạch và như xương với thịt với cô
Cô còn thì bọn chúng sẽ còn.
Cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ chúng.
Cuối cùng, cô chỉ có thể lựa chọn phẫu thuật mà không tiêm thuốc tê.
Nỗi đau cắt thịt khiến cô đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy toàn thân ngứa ran, giống như cô lại đang trải qua lại nỗi đau mà ngay cả nỗi đau xé tim xé phổi cũng không đủ để hình dung ra nó.
Cô đau đến mức muốn ngất đi, nhưng phụ nữ mang thai thì không thể ngất, cô còn phải giữ tỉnh táo, nếu không sẽ bất lợi cho đứa bé trong bụng.
Những người sinh mổ đều biết, nếu gây tê thì cũng chỉ là gây tê nửa người còn đầu óc thì hoàn toàn tỉnh táo.
So với việc cô phải giữ tỉnh táo cũng là một đạo lý.
Cô không muốn nghĩ đến nó, cô muốn quên nó đi, nhưng những đau khổ đó vẫn ẩn giấu trong kí ức của cô, vốn dĩ không thể xoá bỏ được.
Một khi có người nhắc đến nó thì cô sẽ nhớ rõ ràng lại được.
Giống như lúc này, rõ ràng là chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa còn xảy ra được 6 năm năm rồi, nhưng cái cảm giác đau đớn khó chịu đó vẫn ùa đến từng cơn một, giống như cơn nước nước của sông Tiền Đường từng cơn một ập vào người cô.
Cô đột nhiên nắm chặt hai tay lại.
Tông Cảnh Hạo rõ ràng cảm nhận được sự khác thường của cô, anh đưa mắt lên thì nhìn thấy tóc ở bên tai cô đã ướt đẫm mồ hôi, cô đang căng thẳng và sợ hãi.
Giống như là bị một loại hồi ức đáng sợ nào đó quấn lấy khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Anh đưa tay kéo cô vào lòng, lòng bàn tay dày rộng vuốt ve sống lưng của cô, “Đừng sợ.”
Lâm Tân Ngôn nhắm mắt lại, cô vùi mặt vào trong ngực anh.
Hơi thở của anh, lồng ngực rắn chắc của anh dường như có thể vỗ về trái tim người khác, Lâm Tân Ngôn dần dần bình tĩnh lại.
Lần đầu tiên cô lộ ra vẻ yêu đuối như vậy ở trước mặt anh.
Tâm tư của Tông Cảnh Hạo hơi rung động, anh ôm cô chặt hơn, môi anh áp vào tóc ở trêи đỉnh đầu cô.
“Bởi vì người hại anh tôi và mua chuộc anh tôi đâm cô Lâm là cùng một người, cho nên chúng ta có chung kẻ thù với nhau, hôm nay chúng ta đạt được sự hợp tác thì đương nhiên sẽ là quan hệ hợp tác, tôi và cô Lâm cũng chỉ mới gặp nhau có ba lần, lần này cô Lâm muốn mua xe, cô ấy mới trở về nước nên không quen đường cho lắm, hãy để cho làm tài xế cho cô ấy, chỉ có như vậy thôi.”
Quan Kình vuốt vuốt mũi, anh ta liếc Tông Cảnh Hạo một cái.
Lúc này Tông Cảnh Hạo đang nhìn Lâm Tân Ngôn, vốn dĩ không hề nhìn anh ta.
Anh ta âm thầm thở phào một hơi, hỏi, “Hai người biết người đó là ai không?”
Vu Đậu Dậu thành thực gật đầu, “Biết, là một người phụ nữ nhà họ Hà, cô ta có một chút thân phận, chúng tôi muốn lật lại vụ án cũng không dễ dàng gì.”
Nhà họ Hà?
Quan Kình ɭϊếʍ môi, “Là nhà họ Hà có tập đoàn hàng đầu sao?”
Vu Đậu Đậu gật đầu, “Hà Thuỵ Lâm.”
Nghe Lâm Tân Ngôn nói là người nhà họ Hà thì Vu Đậu Đậu đã đại khái biết được là ai rồi.
Nhà họ Hà có hai người con trai, mấy năm trước tìm lại đứa con gái bị mất tích, lúc đó khá là náo động.
Trong phòng đột nhiên yên lặng xuống.
Chỉ có tiếng hơi thở nhè nhẹ.
Vu Đậu Đậu liếc trộm Quan Kình, hỏi khẽ, “Tại sao anh ấy lại đánh tôi?”
Quan Kình, “…”
Chuyện này còn không phải là do cậu ta, không phải là do cậu ta muốn xem chuyện cười của Tông Cảnh Hạo cho nên khi chưa làm rõ chuyện như thế nào đã gửi ảnh cho anh thì Vu Đậu Đậu sẽ không bị đánh.
Chỉ có điều Vu Đậu Đậu là đồ ngốc sao?
Còn không nhìn ra, anh đang ghen.
Anh không thích người đàn ông khác lại gần Lâm Tân Ngôn.
Nhìn biểu cảm của Quan Kình thì Vu Đậu Đậu dường như đã hiểu được.
Nhưng cậu ta bị oan uống biết bao, chỉ là cậu dẫn Lâm Tân Ngôn đi xem xe với lại việc rõ rành rành như vậy mà cậu ta lại bị ăn một cái đấm.
Ấm ức trong lòng khiến cậu ta khẽ lẩm bẩm một câu, “Có tiền thì có thể bắt nạt người khác sao?
Tông Cảnh Hạo trông giống như đang nhàn nhã, chuyện này không liên quan đến anh, nhưng anh đều nghe rõ mỗi câu mà Vu Đậu Đậu nói.
Hà Thuỵ Lâm.
“Cậu muốn bồi thường cái gì.” Tông Cảnh Hạo nhàn nhạt nói.
Anh không phải là người cậy quyền cậy thế mà bắt nạt người khác, chỉ là anh không thích người đàn ông khách lại quá gần Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn phát hiện không biết từ lúc nào mà cô đã ngồi trong lòng Tông Cảnh Hạo, sắc mặt cô hơi đỏ lên, cô nhanh chóng rời khỏi lòng anh.
Cô làm ra vẻ bình tĩnh nhìn đồng hồ đeo trêи cổ tay một cái, “Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về đây.”
Vu Đậu Đậu cũng đứng lên theo, “Nếu không thì bồi thường cho tôi một ít tiền?”
Dù sao cậu ta cũng bị đánh thì cũng nên được bồi thường.
Hơn nữa Tông Cảnh Hạo cũng không thiếu tiền.
Cậu ta cũng không thể uổng công bị ăn đấm chứ?
Tông Cảnh Hạo ôm lấy vai Lâm Tân Ngôn, “Tôi đưa cô về.”
Lâm Tân Ngôn muốn từ chối, nhưng Tông Cảnh Hạo lại xiết chặt vai cô hơn, “Ngay cả lồng ngực tôi cũng đã cho cô mượn rồi, cô muốn qua cầu rút ván sao?”
Lâm Tân Ngôn phát hiện cô chưa từng thắng anh bao giờ, cô than thở một hơi rồi để mặc anh tuỳ ý ôm mình.
Khi đi qua người Vu Đậu Đậu, Tông Cảnh Hạo liếc cậu ta một cái, nhưng cái liếc này lại mang đầy ý cảnh cáo, “Cô ấy là phụ nữ đã có chồng, cậu tránh xa cô ấy một chút, muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói với Quan Kình.”
Anh nói xong liền ôm Lâm Tân Ngôn rời đi.
Ngồi vào trong xe, Tông Cảnh Hạo thắt dây an toàn cho cô.
Lâm Tân Ngôn đưa mắt xuống nhìn anh, “Anh không cảm thấy anh đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi sao?”
Tông Cảnh Hạo, “Không cảm thấy.” Anh lời lẽ đanh thép nói, anh vốn không cảm thấy anh có gì sai.
Lâm Tân Ngôn, “Tôi không phải đồ vật riêng của anh, tôi có phạm vi cuộc sống của mình, anh như vậy rất không tốt.” Lâm Tân Ngôn không muốn xảy ra chuyện như thế này một lần nữa.
Tông Cảnh Hạo, “Chúng ta là vợ chồng, cô không phải là vật riêng của tôi sao?”
Lâm Tân Ngôn, “Chúng ta không phải là vợ chồng.”
Tông Cảnh Hạo, “Có giấy đăng kí kết hôn.”
“….”
Lâm Tân Ngôn đột nhiên bị nghẹn giọng.
Bởi vì lúc đầu cô không đi làm giấy tờ, bây giờ lại trở thành điểm yếu của cô.
Lâm Tân Ngôn, “Anh nói với Quan Kình một câu bảo anh ta đi làm giấy—-“
Cô còn chưa nói xong thì đột nhiên bị người khác giữ lấy đầu, ngang ngược bị anh áp xuống môi—-
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi