MEN SAY - DŨNG TÂY

“Anh nhìn thấy ngôi sao không?”

Lâm Kiều kéo cửa sổ xe xuống, gió thổi vào trong xe, thổi bay mùi đồ ăn trong xe.

Trần Mặc buông điện thoại di động, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. “Bên kia.” Lâm Kiều khom lưng chỉ bầu trời bên ngoài kính chắn gió:

“Hôm nay không có ánh trăng…” Trên bầu trời đều là ngôi sao, không thấy ánh trăng.

Cô thẳng lưng, quay đầu nhìn bãi biển ở bên ngoài cửa sổ cách đó không xa.

Trên bãi biển sáng đèn màu vàng đang có rất nhiều người nướng BBQ ồn ào nhốn nháo, gió biển lùa vào mang theo mùi hương đồ ăn.

“Lúc em học đại học cũng từng cùng Viên Giai Di và mấy người bạn đến đây chơi nhiều lần.” Một tay cô nắm tay lái, đổi đường xe chạy, đi sát vào vòng bảo vệ, chỉ vào bờ cát và nói với Trần Mặc: “Quán nướng kia chém dữ lắm, lúc bọn em đến lần đầu không hề biết kịch bản, bị chém rất nhiều tiền. Sau đó mới biết người địa phương đều tự mang nguyên liệu và giá nướng đến đây, chỉ thuê bàn của bọn họ thôi.”

Trần Mặc gật đầu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bên cô: “Thật náo nhiệt.”

“Đúng vậy, mỗi năm vào thời điểm này sẽ có rất nhiều người.” Cô gật đầu: “Buổi tối ngồi trên bờ cát, vùi hai chân vào hạt cát nhìn hoàng hôn chìm vào biển rộng. Lúc ánh chiều tà chiếu vào mặt biển thì nhảy vào biển bơi lội, nghịch nước, mệt mỏi thì quây quần bên giá nướng ăn đồ nướng BBQ.”

“Đón gió biển, uống bia nói chuyện đời.” Giống như có cảm xúc về hình ảnh vậy, Trần Mặc nói theo cô.

Lâm Kiều liếc nhìn anh, cười nói: “Lấy túi xách lại đây giúp em được không? Em muốn hút điếu thuốc.”

Xe chạy vào cửa một bãi đỗ xe, Lâm Kiều không giảm tốc độ lại.

Trần Mặc duỗi tay lấy túi xách của cô ở ghế sau, lấy ra hộp thuốc rồi rút một điếu đưa cho cô, hỏi: “Chúng ta không dừng lại ở chỗ này à?”

Cô nhận điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, móng tay màu đỏ tươi quơ quơ trước mặt anh, nhìn anh cười: “Không, đâu không phải điểm cuối cùng.”

Cô khẽ cắn điếu thuốc, lấy bật lửa trong tay anh, rũ mắt đốt lửa.

Là chiếc bật lửa lúc ăn cơm người ta đưa, trên bật lửa có in tên quán cơm nhẹ nhàng bay trong bàn tay, Lâm Kiều duyên dáng thổi một vòng khói, cười vô cùng thích ý: “Em dẫn anh đi là một nơi không có ai.”

Trần Mặc nhìn cô: “Đi nơi đó làm gì?” “Làm chuyện xấu.”

Trần Mặc cầm bật lửa của cô, có chút khó hiểu: “Làm chuyện xấu?”

“Đúng vậy.” Lâm Kiều đổi tay cầm thuốc, tay phải cầm tay lái, tay trái kẹp thuốc, khuỷu tay chống lên cửa sổ, quay đầu lại nhìn anh cười: “Có muốn đoán xem là chuyện xấu gì không?”

Anh buông bật lửa, nhìn con đường phía trước, hơi suy tư rồi nói ra một câu nghe không ra cảm xúc gì: “Đoán không ra.”

Lâm Kiều khẽ mỉm cười, hạ tay hút một hơi thuốc, lắc đầu nói: “Anh đoán được.”

Cô dùng câu khẳng định.

Cô nhìn Trần Mặc, gật đầu, “Chắc chắn anh đoán được.” Tốc độ xe hơi giảm xuống, Trần Mặc quay đầu lại nhìn cô. “Em muốn cùng anh làm trên xe làm một lần.”

....

Đã ai từng bị người khác nói trúng tâm sự của mình chưa?

Chính là cảm giác vốn dĩ cho rằng mình che giấu rất kỹ, không để lộ một chút sơ hở nào cả, đột nhiên lại bị người ta nhìn thấu, hơn nữa còn lấy ra ném ngay trước mặt bạn: Tôi đã nhìn ra thứ anh cất giấu rồi, có phải anh cất giấu cái này không? Tôi nói trúng tâm sự của anh rồi chứ?

Lâm Kiều phát hiện ra chuyện này sau một lần hẹn hò, khi đó hai người ở trên giường làm hai lần xong.

Cô dựa vào giường đốt điếu thuốc, hỏi anh: “Trần Mặc, thật ra anh là kiểu người trong lòng che giấu rất nhiều… suy nghĩ sắc tình có đúng không?”

Lúc đó Trần Mặc đang ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía cô.

Cô vừa dứt lời, gương mặt anh bỗng nhiên nóng lên. Anh ổn định lại giọng nói, rũ mắt hỏi cô: “Vì sao em lại nghĩ như vậy?”

Bị nói trúng.

“Đoán.” Cô bưng gạt tàn thuốc lên, “Có đôi lúc còn nhìn ra được từ vẻ mặt của anh.”

“...Vậy à.”

“Đúng vậy. Không phải vừa rồi chúng ta đã thay đổi tư thế sao, em dựa vào đầu giường, anh ôm chân em, nhìn em làm. Biểu cảm trên gương mặt anh...rất là hung dữ, ánh mắt có chút đáng sợ.” Cô gác chân lên đùi anh, lắc lư trái phải.

“Rất…… hung sao?”

“Đúng vậy. Do anh không biết đấy thôi, em thì bị hù mấy lần rồi…”

“Trước kia cũng có. Ngay từ đầu em đã cảm thấy mình nhìn lầm, sau lại nhìn mấy lần mới dám xác nhận.” Cô lại khảy tàn thuốc, nâng một chân khác lên cọ mông anh, giọng điều chế nhạo: “Nói em nghe xem nào, có phải trong lòng anh có ý nghĩ gì đó rất sắc tình không?”

Trần Mặc không nói chuyện.

Anh rũ mắt nhìn chân cô đang gác trên đùi anh. Móng chân được tỉa tót gọn gàng, sơn màu đen. Anh nắm lấy mắt cá chân của cô, quay đầu híp mắt nhìn cô.

Anh không đeo kính, nheo mắt lại, cơ thể cô được bao trùm bởi một lớp ánh đèn màu vàng mỏng.

Đâu chỉ là rất sắc tình, thật sự có thể nói là dơ bẩn.

Anh buông mắt cá chân của cô ra, cúi người đè lên, bao phủ trên người cô, bóng người trên tường chồng lên nhau.

Trần Mặc hôn lên trán cô một cái, trả lời cô: “Đúng vậy.”

— —

“Chúng ta…… Không phải đã từng có một lần rồi sao?”

Hơn nửa ngày sau, lúc xe chạy vào một con đường không có đèn đường, dừng lại ở một cây cọc gỗ chôn trong cát, Trần Mặc mới mở miệng nói.

Lâm Kiều dừng xe lại, cầm tay lái quay đầu nhìn anh: “Anh nói là lần bị hỏng xe trên đường cao tốc đó à?”

Bên ngoài truyền đến tiếng tiếng sóng biển, gió biển đẩy mây đen đi, để lộ ra ánh trăng, mặt biển được chiếu sáng lóng lánh.

Trần Mặc không nói gì.

“Xuống xe đi dạo không?” Cô cởi bỏ đai an toàn, hỏi anh: “Vừa rồi ăn hơi nhiều…”

Lâm Kiều mở cửa xe, cởi giày ném xuống dưới ghế ngồi, nhảy xuống xe. Cô kéo dây buộc tóc đang buộc trên tóc, tròng vào cổ tay, vuốt tóc và gọi anh: “Xuống dưới đi, bên này hạt cát rất mềm.”

Bàn chân dẫm lên hạt cát, mỗi một bước lại lún xuống một cái hố nhỏ. Nơi dừng xe cách bãi biển một đoạn, còn có mấy cái bậc thang rất cao.

Lâm Kiều ôm cánh tay anh, chưa được bao lâu đã ai da một tiếng: “Ngứa quá, ngứa quá.”Trần Mặc đỡ cô, bên tai là tiếng gió biển cuốn sóng triều thổi qua. Anh quay đầu lại nhìn xung quanh, nơi xa trên bờ cát có ánh đèn sáng lấp lánh, còn có pháo hoa chợt lóe lên rồi biến mất.

“Người anh nóng quá……” Cô vói tay vào áo sơ mi của anh, lòng bàn tay vuốt ve trên eo anh.

Trần Mặc không nói chuyện, duỗi tay bắt lấy bàn tay đang sờ soạng lung tung của cô, hỏi cô: “Không phải muốn đi dạo à?”

Dưới ánh trăng, anh nhìn thấy Lâm Kiều ngẩng mặt lên nhìn anh khẽ cười, bàn tay bị anh nắm lấy như một con rắn nhỏ linh hoạt, mới không chú ý một chút đã chạy trốn khỏi bàn tay anh.

“Không phải đang đi dạo đây sao?” Cô sờ bụng nhỏ của anh, ngón tay theo lưng quần của anh chui vào bên trong, móc lấy viền quần lót.

Trần Mặc đứng lại, ôm lấy bả vai của cô: “Đừng quậy.”

Lâm Kiều ưm hửm hai tiếng, véo nhẹ vào quần lót của anh: “Vậy anh đừng cứng lên.”

—hết chương 20—

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi