MEN SAY - DŨNG TÂY

“Hiện tại tâm trạng đã tốt hơn chút nào chưa?”

Trần Mặc lắc tay, ngẩng đầu nhìn người trong gương.

“Hỏi anh đó.” Lâm Kiều còn để tay dưới vòi nước, nước sốt và bọt xà phòng trên tay bị nước rửa trôi tất cả.

Cô quay đầu nhìn Trần Mặc, Trần Mặc lại đang nhìn cô trong gương. Cô vặn eo đụng khẽ anh: “Có phải anh nghe được em và mẹ nói chuyện không?”

“Ừm.” Anh gật đầu, xoay người lấy khăn lông lau tay.

Lâm Kiều hừ hai tiếng, cùng anh dùng một chiếc khăn lông lau tay. Khi đầu ngón tay chạm vào nhau, cô ngẩng đầu hỏi Trần Mặc: “Anh tức giận à?”

Trần Mặc buông khăn lông, nhìn cô: “Tức giận.”

“À.” Lâm Kiều lau khô tay, treo khăn lông lên, xoay người định rời đi.

Trần Mặc nhìn cô đi đến cửa phòng vệ sinh, muốn duỗi tay kéo cô thì cô lại cầm then cửa, khóa trái cửa lại.

Sau đó xoay người tựa lưng vào cửa, nhìn anh cười: “Vậy em có thể dỗ anh không?”

“…”

“Anh là ngầm đồng ý sao?” Lâm Kiều đến gần anh, đôi tay lần mò trên eo anh, dùng cơ thể cọ xát vào người anh.

Trần Mặc rũ mắt nhìn cô, hôm nay cô không trang điểm, chút tàn nhan nho nhỏ trên mặt bởi vì cô áp sát vào mà trở nên sinh động hơn: “Em định dỗ như thế nào?”

“Anh đoán xem em sẽ dỗ như thế nào?”

“…”

Lâm Kiều dựa sát vào anh, cọ chóp mũi anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như tiếng vòi nước chưa đóng ở phía sau cũng có thể che lấp tiếng nói của cô.

“Thế nào? Dỗ như vậy, anh có vui không?”

Cô nói xong lập tức lùi về sau một chút, nhìn chằm chằm vào Trần Mặc, đột nhiên há miệng cắn lên cằm anh, hơi khép khớp hàm lại, cọ trái cọ phải.

— —

“Lâm Kiều, có nhìn thấy anh rể cháu không?” Chú Giang ôm một thùng bia ra, đặt trên mảnh đất trống trong sân, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Kiều đi ra: “Bảo nó đến giúp chú dọn đồ, trong xe còn có một thùng bia và mấy bình đồ uống chưa lấy ra, một mình chú ôm không hết.”

Lâm Kiều gọi ông một tiếng chú Giang, sau đó lắc đầu: “Không thấy anh rể đâu, dọn đồ đúng không ạ?” Cô quay người kéo tay Trần Mặc, kéo anh lại đây: “Để anh ấy đi cùng chú.”

Mu bàn tay của Trần Mặc còn đặt trên cằm, bỗng nhiên bị cô đẩy ra, anh lập tức thu tay lại, vội nói chào chú.

Chú Giang đẩy mắt kính lên một chút, cười chào hỏi anh: “Được, vậy làm phiền Tiểu Trần.”

“Không phiền ạ.” Anh lắc đầu, định đi cùng chú Giang.

“Vậy làm phiền Tiểu Trần.” Lâm Kiều cũng học theo nói với anh một câu.

Trần Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt cô rất tươi, làm lòng anh xao động, không nhịn được mà dừng chân vươn tay nhéo mặt cô.

Hành động của anh hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của Lâm Kiều, lúc bị anh véo mặt, cô chỉ ngẩn ngơ nhìn anh, nụ cười trên mặt cũng chưa kịp tắt đi.

“Chao ôi! Kiều Kiều, các em đang làm gì đó!”

Hai người đồng thời quay qua, chị họ Ương Ương ôm cháu trai nhỏ ra khỏi phòng khách, đang đứng ở phía sau bọn họ.

Trần Mặc không nói gì, lập tức thu tay lại, liếc nhìn Lâm Kiều rồi sau đó xoay người đi theo chú Giang dọn đồ.

Chị họ Ương Ương lộ ra nụ cười xấu xa, đến gần Lâm Kiều trêu chọc cô: “Thắm thiết quá nhỉ.”

Gương mặt Lâm Kiều nóng lên, cô có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố nén cảm xúc muốn quay đầu bỏ chạy, còn trêu chọc lại chị họ cô: “Còn thua chị và anh rể nhiều lắm.” Nói xong cô cũng nhận ra lời nói vừa rồi chẳng có tác dụng gì, bèn cúi đầu trêu cháu trai: “Gia gia, gọi dì đi, dì út.”

Lâm Ương Uơng nhìn cô, cười nói: “Chị còn chưa nói gì mà, em đỏ mặt cái gì chứ.”

Lâm Kiều cầm tay cháu trai, lườm chị họ một cái: “Chị họ, sao chị phiền vậy chứ.”

Lâm Ương Ương càng cười vui vẻ hơn: “Biết sớm thì vừa rồi chị đã không nói, còn chưa kịp nhìn người trông thế nào đã chạy rồi.”

Bữa tiệc tối hôm qua chị ấy không đi, ngày hôm sau mới nghe ba chị ấy nói Lâm Kiều dẫn bạn trai về nhà. Lúc trước chị ấy cũng nhìn thấy ảnh trên vòng bạn bè của Lâm Kiều, thấy cũng được. Lúc đó chị ấy còn bình luận, hỏi bao giờ cô mới đưa người về ra mắt gia đình.

Lâm Kiều đáp thế nào nhỉ, cô đáp: “Chờ cháu trai em được một tuổi thì sẽ dẫn về”. Kết quả lúc Gia Gia chính thức được một tuổi, cô chỉ về một mình, nói là trong nhà Trần Mặc có việc, không tới được, chờ lần sau sẽ dẫn về gặp bọn họ.

Không ngờ lần sau này đến cũng rất nhanh.

“Không phải chị đã thấy ảnh rồi sao.” Lâm Kiều để sát mặt vào Gia Gia, cọ cọ khuôn mặt cậu bé, tay con nít vừa nhỏ vừa mềm, nắm tay cô lại rất chặt, đôi mắt lóng lánh đáng yêu đến mức làm người ta muốn cắn một miếng lên mặt cậu.

“Ảnh thì sao có thể so với người thật được…” Lâm Ương Ương thoáng ngừng lại, nhìn ra ngoài, ồ một tiếng: “Người nào đó nhà em về rồi kìa.”

Lâm Kiều nhìn theo tầm mắt của chị ấy, chú Giang cầm mấy bình đồ uống đi vào sân, còn Trần Mặc thì đi phía sau ông, tay áo sơ mi được săn lên, để lộ gân xanh nhô lên trên cánh tay, anh đang bưng một thùng bia vào.

Nhìn thấy Lâm Kiều và Lâm Ương Ương đứng chung một chỗ, anh lập tức gật đầu với các cô, rồi bưng thùng bia đi theo chú Lâm vào đặt lên bàn trong sân, sau đó đứng bên bàn trò chuyện vài câu với chú Giang.

“Cậu ấy bao lớn rồi?” Lâm Ương Ương nhìn chú Giang lấy hộp thuốc lá ra, cho anh một điếu, anh nhận lấy.

“Hơn ba mươi.”

“Hơn ba mươi? 31 là hơn ba mươi, 39 cũng là hơn ba mươi!” Lâm Ương Ương liếc cô, một lần nữa hỏi cô: “Ba mươi mấy?”

Gia Gia nắm lấy ngón tay cô, há miệng i a hai tiếng, Lâm Kiều bèn duỗi tay ôm cậu bé: “34, 34, phiền quá đi mất.”

Cơ thế đứa trẻ rất mềm, Lâm Kiều ôm không quen tay lắm, Lâm Ương Ương đỡ tay cô, kêu cô để tay lên lưng bé: “Ôm như vậy nè. 34 thì 34, thái độ của em là gì vậy?”

— —

Trong sân bày hai cái bàn vuông, ba cái giá nướng. Dê nướng nguyên con ở trên giá nướng bên trong, còn hai cái bếp nướng xiên que thì vừa mới đốt lửa.

Đợi đến lúc trời sắp tối, chú Giang ghép hai cái bàn vuông lại, mọi người mới cùng nhau ngồi xuống.

Lâm Kiều mới ngồi xuống được một chút đã bị chị họ cô gọi đi hỗ trợ đổi tã giấy cho Gia Gia. Đổi tã giấy xong lại bảo đi xuống bếp bưng thức ăn, bưng thức ăn xong còn chưa kịp thở dốc thì Viên Giai Di lại gọi điện thoại cho cô. Cô nghe điện thoại xong quay trở lại, Trần Mặc đưa cho cô một chai nước khoáng, cô không nhận lấy mà bưng ly bia trước mặt anh lên uống một ngụm.

“Mệt chết em.” Cô đặt cái ly không xuống trước mặt anh, nhìn anh lại đổ đầy ly bia, đẩy đến trước mặt cô.

Cô xua tay, “Không muốn uống, thuốc lá của em đâu? Em đi hút điếu thuốc.”

Trần Mặc vươn tay kéo cô: “Ăn chút gì trước đã.”

Bây giờ trên bàn ăn đều là rau trộn, Lâm Kiều nhìn thoáng qua, không muốn ăn gì: “Không muốn ăn, em qua bên giá nướng ngồi hút điếu thuốc, đợi chút nữa nướng thịt xong sẽ ăn, được chưa?”

Trần Mặc không nói chuyện, móc túi quần lấy thuốc lá của cô ra đưa cho cô.

Lâm Kiều cầm thuốc lá, sờ tay anh: “Hôm nay vất vả cho anh rồi, dọn đến dọn đi.”

“Không có việc gì.”

“Có việc gì thì gọi em, em ngồi ở bên kia.” Cô chỉ mấy cái ghế dựa bên giá nướng, Chú Giang và anh rể của cô đang ngồi ở đó, vừa trông lửa vừa nói chuyện phiếm.

“Ừm.”

— —

Lâm Kiều ngồi bên giá nướng nói chuyện phiếm với chú Giang.

Trò chuyện được một hồi, đèn trong sân được bật lên, cô nhìn về phía bàn, nhìn thấy Lâm Ương Ương cầm tay cháu trai cô đi ra.

Cậu nhóc đang học đi, đi còn chưa vững, chỉ có thể để người khác đỡ đi. Lâm Kiều nhìn cậu bé chập chững bước đi, sau đó lập tức nhào vào đùi Trần Mặc.

Trần Mặc đang ngồi bên bàn nói gì đó với ba cô, đột nhiên bị Gia Gia nhào qua, anh hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy cậu bé thì bật cười. Anh ngẩng đầu nói vài câu với Lâm Ương Ương, sau đó duỗi tay ôm Gia Gia.

Gia Gia được anh bế lên đùi, cậu bé đạp chân vài cái, có chút không vui.

Cũng không biết anh đã dỗ thế nào mà lại làm cho cháu trai của cô nguyện ý ngồi trên đùi anh chơi.

Lâm Kiều nhìn một hồi, nhìn anh cúi đầu trêu Gia Gia, dùng cằm cọ vào gương mặt cậu làm Gia Gia liên tục cười khanh khách.

“Lâm Kiều, thịt nướng xong rồi.” Chú Giang cầm một nắm xiên que, rút ra hai xiên đưa cho cô: “Cháu nếm thử xem.”

Lâm Kiều cầm lấy một xiên, gật đầu: “Ngon ạ! Tay nghề của chú Giang quá đỉnh!”

Chú Giang cười, đưa bó xiên que cho cô: “Vậy cháu cầm qua chia cho mọi người trước đi, nhóm này cũng sắp xong rồi.”

Lâm Kiều bỏ hộp thuốc lá xuống, cầm một bó xiên que chia thành hai nửa, bỏ một nửa lên bàn này, lại bỏ một nửa khác lên bàn kia. Hai lần đi ngang qua Trần Mặc, anh cũng chưa chú ý tới.

Cô rút tờ khăn giấy lau tay, sau đó đi đến bên cạnh Trần Mặc ngồi xuống, cầm một xiên nướng đưa cho anh, hỏi anh: “Cháu ngoại trai của em rất đáng yêu đúng không?”

Trần Mặc ngẩng đầu nhìn cô, cười nhận lấy xiên thịt: “Đáng yêu.” “Ồ…” Cô kéo dài âm làm Trần Mặc liếc mắt nhìn cô.

“Được.” Cô dựa sát vào Trần Mặc, véo gương mặt Gia Gia: “Bây giờ em tuyên bố, Gia Gia cũng là cháu ngoại trai của anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi