MỆNH DANH THUẬT CỦA ĐÊM



Nhà tù quen thuộc, vách tường hợp kim quen thuộc, ván giường lạnh băng quen thuộc.
Khánh Trần chưa bao giờ vui sướng như thế.

Hắn sợ lần thứ hai xuyên qua này, chẳng may lại xuyên đến một nơi khác.

Nếu là như thế thì thật uổng phí công sức những nỗ lực của mình trước đó, thật vất vả lắm mới có được hảo cảm từ Lý Thúc Đồng, cũng đều như nước đổ sông đổ bể.
Hiện tại xem ra, mỗi lần xuyên qua đều sẽ là kéo dài cuộc sống mà hắn đã xuyên qua lần trước.

Như vậy bản nhạc Canon mà hắn cố gắng ghi nhớ vẫn còn hữu dụng.
Mặc kệ Lý Thúc Đồng rốt cuộc là có thân phận gì.

Hà Tiểu Tiểu khi công lược cũng đã xác định, đây là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong thế giới bên trong.
Lúc này, Khánh Trần tin tưởng 90% người xuyên việt đều còn có chút mù mờ, không biết làm cách nào từ thế giới này thu hoạch được đồ vật mà mình muốn.
Mà hắn đã xuyên qua đến bên người Lý Thúc Đồng.
Có lẽ những người xuyên việt khác cũng đã biết thế giới bên ngoài kia kỳ diệu vô cùng.

Nhưng, điều này cũng không quan trọng.
Khánh Trần đem trong miệng USB phun trên bàn tay.

Thí nghiệm thành công!
Hắn có thể đem USB mang tới đây đã nói lên được rằng, chỉ cần mang theo đồ vật ở bên trong "Thân thể", thì có thể mang theo nó xuyên qua.

Hắn lại nhìn vết bầm xanh tím trên bàn tay hắn.

Cũng tương tự như thế, đều từ thế giới bên ngoài mà đến, vết bầm vẫn như cũ được hắn mang theo lại đây.
Từ điểm này xem ra có thể chứng minh, thân thể này cũng chính là thân thể của hắn ở bên kia xuyên qua, không có sai biệt.
Khánh Trần dựa vào biện pháp do chính mình nghĩ ra, từng chút từng chút bổ sung những kiến thức mà hắn tìm hiểu được ở thế giới này cũng như kiến thức về cơ chế xuyên qua.
Thời gian từng giây phút trôi qua, trong ngục giam số 18 dần dần vang lên tiếng ồn ào khi tù phạm đập vào cửa nhà tù bằng hợp kim.
Không biết tại sao, so sánh với thế giới bên ngoài gặp mặt cũng không quen mà nói, Khánh Trần thậm chí cảm thấy hai ngày này không nghe được ồn ào thanh này thế mà giờ đây lại có cảm giác thân thiết.
Hắn đã trở lại.
Khánh Trần nhìn cánh tay của mình.

Hoa văn đếm ngược màu trắng đã thay đổi hình dáng một chút:
Trở về đếm ngược 47: 55: 50.
Lúc này đây trở về đếm ngược vẫn như cũ là hai ngày.

Thật ngắn ngủi làm sao.
Bất quá Khánh Trần suy nghĩ, đếm ngược thời hạn có thể sẽ thay đổi hay không? Sau này có thể thời gian đếm ngược càng nhiều hoặc là càng ít hơn không?
Đến giờ ăn cơm, cửa tù bằng hợp kim đúng giờ mở ra.

Khánh Trần đã không còn bộ dáng cẩn thận giống như lần mới đến nữa.

Hắn trực tiếp bước qua ngạch cửa, nhìn xuống dưới lầu.


Hắn thấy ba người Lý Thúc Đồng, Diệp Vãn, Lâm Tiểu Tiếu đang ở dưới lầu, Lâm Tiểu Tiếu còn vẫy tay với hắn.
Mà chung quanh vẫn như cũ là nhóm tù nhân đang hâm mộ nhìn hắn.
Khánh Trần nhìn nhóm tù nhân cười cười chào hỏi.

Một vài tù nhân dường như thụ sủng nhược kinh vội vàng đáp lễ hắn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, thiếu niên 17 tuổi này cũng đã trở thành một "Đại nhân vật" trong ngục giam này.
Nhưng mà, Khánh Trần cũng không vội vã xuống lầu.

Hắn đứng trên hành lang tầng thứ năm u ám, yên lặng đánh giá toàn bộ ngục giam.
Thế giới bên trong này, sau 12 h đêm ngày hôm qua, khi tất cả mọi tù nhân đều vào phòng giam thì một đám tù nhân mới cũng bị áp giải vào.
Mà nhóm người xuyên việt thứ hai ở thế giới bề ngoài lúc này hẳn là đã đến thế giới bên trong.
Khánh Trần muốn đứng ở trên lầu nhìn xem, mình có thể phát hiện ra tung tích của "Người xuyên việt" hay không.

Hắn cũng tự hỏi nếu thực sự có người xuyên việt, thì chính mình sẽ phải che giấu tung tích bản thân như thế nào.
Lúc này đây, 8 tù nhân mới gương mặt mờ mịt đứng phân tán trên lầu 2 đang nhút nhát sợ sệt đánh giá chung quanh.
Khánh Trần sửng sốt một chút, bởi vì trong đó một người, chính là bạn học ở lớp bên cạnh mà mới ngày hôm qua đột ngột công bố mình là người xuyên việt, Lưu Đức Trụ!
Nếu bây giờ mình còn không đi xuống thì đối phương nhất định có thể nhận ra mình.
Trên lầu sáu Lộ Quảng Nghĩa nhìn những người mới cười cười hô to: "Có người mới! Đợi chút nữa sẽ giải trí vui vẻ một chút!"
Lúc trước Khánh Trần có chút cảm thấy Lộ Quảng Nghĩa rất phiền phức, nhưng sau lần này trở lại ngục giam số 18 này, hắn lại cảm giác có chút thân thiết.
Đột nhiên, có người nhìn nhóm tù nhân mới cười nói: "Chào mừng bạn đi vào ngục giam số 18!"
Khánh Trần quan sát biểu tình của những người mới.


Chỉ thấy Lưu Đức Trụ khi nghe được cụm tù "ngục giam số 18" thì biểu cảm dần dần biến hóa.
Thần sắc sợ hãi lúc trước, chỉ trong giây lát lại như có một tia mừng thầm.
Tựa hồ cụm từ ngục giam số 18 này là nhưng từ ngữ cực kỳ đặc biệt.
Bất quá Lưu Đức Trụ cũng không có hành động gì thiếu suy nghĩ.

Hắn yên lặng học theo những tù nhân khác xuống lầu múc cơm, trên đường hắn còn nhỏ giọng hỏi tù nhân phía trước: "Xin hỏi, ai là Lý Thúc Đồng?"
Những tù nhân đứng trước và sau hắn khi nghe xong câu hỏi này đều sửng sốt một chút.

Trong lòng mọi người đều nói thầm: Người kia không phải là người quen của người chứ?
Một tù nhân nghĩ nghĩ rồi chỉ dẫn hắn một chút: "À, chính là người ở dưới kia."
Lưu Đức Trụ từ trên lầu nhìn đi xuống, đột nhiên phát hiện ra vị trí của Lý Thúc Đồng.

Hắn nghĩ thầm, Hà Tiểu Tiểu quả nhiên không có lừa hắn, người đàn ông trung niên này khí chất vừa nhìn đã biết là nhân vật lớn!
Đợi cho lấy xong cơm, hắn phát hiện các tù nhân khác đã có thể tự do hoạt động, dần dần kéo đến vây quanh chính mình, hơn nữa còn cười chẳng có linh cảm tốt đẹp nào.
Lưu Đức Trụ trong lòng thầm kêu không tốt rồi.

Hắn dứt khoát bưng mâm đồ ăn hướng Lý Thúc Đồng đi đến.
Chỉ là không đợi hắn tới gần đâu, cũng đã bị Lâm Tiểu Tiếu chặn đường.
Lâm Tiểu Tiếu đứng trước mặt hắn cười tủm tỉm nói: "Hai ngày này thật là kỳ quái a, như thế nào mà những tù nhân mới đều có gan dám trực tiếp tiếp cận ông chủ vậy?"
Lưu Đức Trụ quay đầu nhìn thoáng qua những tù nhân muốn bắt hắn, sau đó đè thấp thanh âm nhìn Lâm Tiểu Tiếu thần bí nói: "Ta là tới nhận nhiệm vụ, người một nhà cả."
Lâm Tiểu Tiếu: "?"
Đùa gì vậy chứ? Những lời Lưu Đức Trụ lúc này đã trực tiếp làm Lâm Tiểu Tiếu hóa ngốc!
Có nhiệm vụ gì không biết nhưng chính mình ở trong tổ chức cũng chưa từng gặp qua người này! Hơn nữa, mẹ nó! Điệu bộ thật giống bọn gián điêp nháo loạn mà.
Lưu Đức Trụ thấy Lâm Tiểu Tiếu không nói lời nào, có hơi nóng nảy: "Ta thật là tới nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ chức nghiệp!"

"Cút đi!" Lâm Tiểu Tiếu không kiên nhẫn nói, sau đó phất tay ra lệnh cho một tù nhân bên cạnh nói: "Thất thần làm gì, cho đi cho ta!"
Lưu Đức Trụ thật sự là người nóng nảy.

Hắn hướng Lý Thúc Đồng hô to: "Lý Thúc Đồng, ta là tới nhận nhiệm vụ chức nghiệp!"
Trong phút chốc, cả tòa ngục giam số 18 đều yên tĩnh.
Thật giống như là có người chợt ấn xuống cái nút tắt tiếng trong ngục giam số 18, Tất cả mọi tù nhân đều đứng ở tại chỗ hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không biết đã xảy ra cái gì, nhưng tất cả đều cảm thấy có một chút kì quái!
Lúc này, Lý Thúc Đồng như cũ cũng không ngẩng đầu lên chỉ chăm chăm nhìn tàn cục trước mặt, nhưng trên bàn đại miêu đang nằm nháy mắt với Diệp Vãn bên cạnh ý bảo nhìn Lưu Đức Trụ.
Lâm Tiểu Tiếu đôi mắt gian tà, cũng hắc một tiếng: "Đây là một kỳ tài gì mới đến nữa sao?"
Nói thật, Lưu Đức Trụ chính mình cũng không biết rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào.
Hà Tiểu Tiểu kia khi công lược có nói tổng cộng có đến ba lộ trình chức nghiệp, hai điều trước đều mơ mơ hồ hồ, chỉ có ngục giam số 18 này thoạt nhìn là khả thi nhất.
Hiện giờ hắn trực tiếp xuyên qua đến ngục giam số 18 này, vậy không phải là mở đầu lộ trình như trong công lược kia sao?
Chỉ là..

Nơi này có vẻ không giống như một nơi thích hợp để làm nhiệm vụ chức nghiệp.
Lưu Đức Trụ không có cơ hội nghĩ nhiều, tù nhân bên cạnh hắn dưới lệnh của Lâm Tiểu Tiếu, đã mạnh mẽ kéo hắn vào trong phòng giam dạy dỗ.
Đột nhiên Lưu Đức Trụ tìm được một khe hở chui ra khỏi đám tù nhân.

Hắn chạy đến cửa hợp kim của quảng trường điên cuồng đập ầm ầm: "Thả ta ra ngoài! Bọn họ muốn tra tấn ta, thả ta ra ngoài!"
Lúc này, trên mái vòm phía trên những chiếc máy bay không người lái đang lao xuống phía dưới.

Dưới lầu, chín tên cảnh ngục máy cũng đồng loạt hành động.
Khánh Trần im lặng nhìn Lưu Đức Trụ, trong lòng nghĩ đứa nhỏ này có phải hay không phát điên rồi?
Khi đến một thế giới khác, chẳng lẽ trước tiên không nên quan sát trước tình huống như thế nào sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi