MỆNH DANH THUẬT CỦA ĐÊM



Trong ngục giam số 18, cảnh vệ máy đã đem thi thể ba gã tử sĩ khiêng đi rồi.
Trong ngục giam đã trở lại an tĩnh.

Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Khánh Trần ngồi bên cạnh bàn ăn không biết nghĩ gì.

Sắc hơi tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi.

Trong lòng bất an dần dần cũng khiến trên người cũng cảm thấy không khoẻ, cho nên cơm sáng vừa ăn xong đều không thể tiêu hóa.
Trong trường học, thầy cô chỉ dạy hắn về hàm số.
Trong nhà cha mẹ đã dạy hắn dùng chiếc đũa như thế nào, giặt quần áo ra làm sao hay chiếu cố chính mình như thế nào?
Nhưng mọi người đều chưa từng dạy hắn, rốt cuộc chết là gì?
Loại chuyện này, chỉ có ngươi chính mắt chứng kiến thì mới biết được, khi sinh mệnh ở trước mắt tiêu tan hóa thành hư vô thì chấn động như thế nào?
Đến nỗi việc chính mình chứng kiến những tử sĩ giấu độc trong răng tự sát ấy, nếu có trở về thế giới bên ngoài kể cho người khác nghe, thì sợ người khác đều sẽ cảm thấy là hắn đang bịa chuyện.
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần hỏi: "Lần đầu tiên chứng kiến cái chết à?"
"Ừ," Khánh Trần nhấp miệng đáp lại.
"Sợ hãi sao? ," Lý Thúc Đồng hỏi.
"Có một chút," Khánh Trần gật đầu.
"Ngươi biết không, mỗi người đều có hai cái sinh mệnh," Lý Thúc Đồng cười nói: "Khi sinh mệnh Lần thứ hai bắt đầu thì ngươi mới ý thức được sinh mệnh chỉ có một."
Từ thời khắc mở đầu kia, ngươi sẽ bắt đầu nói với chính mình là thời gian hết sức quan trọng.

Ngươi cũng rõ ràng ý thức được rằng chính mình đã phung phí thời gian nhiều bao nhiêu.
Không biết tại sao, Khánh Trần giờ phút này càng là sợ hãi, nhưng ngược lại trong nội tâm càng thêm trấn định.
Hắn xem xét lại quá khứ của mình.


Cũng liên tưởng đến tương lai chính mình.
Lý Thúc Đồng nhìn hắn hỏi: "Ba gã tử sĩ này được phái đến là nhằm vào ta.

Cho nên, xem như ngươi đã giúp ta tìm ra bọn họ.

Xem như, ta thiếu người một ân tình.

Ngươi có thể yêu cầu ta một đồ vật mà ngươi muốn, muốn có cái gì?"
Từ khi bắt đầu chơi cớ, Lý Thúc Đồng đã mấy mấy lần hỏi hắn muốn thưởng cái gì.
Khánh Trần nói: "Ta muốn một phần danh sách thành viên tập đoàn tài chính Lý thị."
"Kỳ quái," Lý Thúc Đồng nói: "Ngươi vì sao không yêu cầu ta chỉ cho ngươi phương pháp để thành người siêu phàm? Trên đời này, người khiến ta nợ nhân tình cũng không có nhiều đâu.

Nhưng người không biết quý trọng cơ hội, chỉ có một mình ngươi."
Khánh Trần nghĩ nghĩ nói: "Bởi vì việc này cơ bản chỉ là việc nhỏ cho nên chỉ có thể yêu cầu những bí mật nho nhỏ tương đương.

Nếu muốn dùng việc này mà đổi thành cơ hội trở thành siêu phàm thì không thể đổi được."
Lý Thúc Đồng cười nói: "Ngươi không thử thì làm sao biết là không thể?"
Khánh Trần tiếp tục nói: "Hơn nữa, thời cơ chín muồi thì Ngài sẽ đích thân cho ta, không cần đổi."
Lý Thúc Đồng ý cười càng ngày càng sâu: "Ngươi so với tưởng tượng của ta còn thông minh hơn, cũng càng kiên nhẫn và ẩn nhẫn hơn.

Bất quá ngươi nói không sai, có những thứ không thể nào dùng để trao đổi.

Thời cơ đến thì tự nhiên sẽ có được.

Tuy rằng việc ngươi chưa bao giờ thấy đổ máu có hơi thất vọng, nhưng ta cẩn thận suy nghĩ, nếu ngươi coi thường sinh mệnh, ngược lại ta sẽ cảm thấy không thú vị."
Nói xong, hắn sai Lâm Tiểu Tiếu đi lấy một phần danh sách thành viên của Lý thị: "Ta rất tò mò, ngươi muốn thứ này để làm gì?"

"Ta chắc là không cần giải thích hướng dẫn sử dụng chứ?" Khánh Trần hỏi.
"Xem như ta chưa hỏi gì," Lý Thúc Đồng dở khóc dở cười vẫy vẫy tay: "Việc này xem như ta đáp trả ân tình của ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm."
* * *
Ban tối, Khánh Trần ở trong phòng giam chờ đợi đếm ngược trở về.
Hắn vốn dĩ còn cho rằng tối nay Lâm Tiểu Tiếu sẽ đến tạo ác mộng thí nghiệm hắn.

Kết quả, đợi cả buổi lại không thấy đâu.
Có lẽ đối phương cảm thấy chính mình đã không còn bị ác mộng chi phối nữa, cho nên có làm thí nghiệm cũng vô dụng thôi.
Cũng có thể là, Lý Thúc Đồng cảm thấy không cần làm thí nghiệm nữa.
Sâu thẳm trong lòng, Khánh Trần cảm giác được khoảng cách của mình và những người siêu phàm ấy càng ngày càng gần.
Đếm ngược còn không nhiều thời gian nữa.

Hắn trực tiếp nằm trên ván giường lạnh băng, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Không giống như những thấp thỏm chờ đợi trở về.

Lần này, sau khi chứng kiến cái chết của ba tử sĩ, tâm trạng hắn ngược lại giờ đây cảm thấy càng bình tĩnh hơn.
Đợi cho đến khi hắn lại mở mắt, hắn đã thấy mình nằm trong chính căn phòng nhỏ của phòng trên đường Hành Thự.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim tước kêu vang.

Tròi cũng đã sáng.
Hắn nhìn thoáng qua trên cánh tay hoa văn màu trắng, đếm ngược 40: 20: 21.
Xem ra có vẻ, lại là hai ngày.
"Quá trình xuyên qua lặng yên không một tiếng động, người đang ngủ đều không thể tỉnh giấc" Khánh Trần âm thầm suy nghĩ.

Trải qua hai ngày khẩn trương, giờ đây trở lại thế giới bên ngoài, Khánh Trần bỗng nhiên cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng cũng thư thái rất nhiều.
Chỉ là, hắn giờ khắc này cũng đã bắt đầu chờ mong được xuyên qua lần nữa.

Nơi đó, còn có nhiều việc chờ đợi mình hơn.
Hắn mặc đồng phục gọn gàng chuẩn bị ra cửa.

Kết quả là mới vừa mở cửa liền thấy Giang Tuyết cùng Lý Đồng Vân.
"Chào dì, Giang Tuyết.

Lần này xuyên qua..

Chắc là không có việc gì chứ?" Khánh Trần hỏi.
"Không có việc gì," Giang Tuyết cười nói: "Dì đang chuẩn bị đưa Tiểu Vân đi học.

Tối nay, sau khi cháu đi học về, dì mua một ít cá và thịt sườn, ăn mừng một chút nhé."
"Chúc mừng cái gì vậy?" Khánh Trần buồn bực.
"Buổi tối nói sau, đến lúc đó cháu sẽ biết," Giang Tuyết cười rời đi, chỉ để lại Khánh Trần như suy tư điều gì.
Trên đường, Khánh Trần mở di động ra tìm hot search.

Hắn muốn tìm xem lần xuyên qua này có xảy ra việc gì mới lạ hay không?
Quả nhiên, một hot search hấp dẫn sự chú ý của hắn: Báo chí nước ngoài đưa tin, trên Darknet có bán tin tình báo tiết lộ, cho dù có giết chết người xuyên việt cũng sẽ không thể kế thừa cơ hội xuyên qua.
Khi Khánh Trần nhìn đến tin tức này liền ngây ngẩn cả người.

Bởi vì sau dòng chữ ngắn ngủi ấy, thì một sinh mệnh đang tràn đầy sức sống có thể kết thúc.
Hiện thực so với những gì thể hiện trên từ ngữ có khi càng thêm chết chóc hơn.
Khi đến trường học, hắn liền phát hiện lớp bên cạnh lại tụ tập rất nhiều người đang vây quanh.
Khánh Trần giữ chặt uỷ viên học tập Ngu Tuấn Dật, lúc này đang đứng xem náo nhiệt ở ngoài cùng hỏi: "Có chuyện gì thế? Mọi người xem gì vậy?"
Ngu Tuấn Dật giải thích nói: "Lúc trước không phải nói lớp bên cạnh có người xuyên việt sao? Gọi là Lưu Đức Trụ đấy.


Cậu ấy mới vừa đến lớp, mọi người bu đến hỏi hắn chuyện xuyên qua đấy."
Khánh Trần sửng sốt một chút.

Hắn không nghĩ tới Lưu Đức Trụ thế mà có thể đi học.
Sau khi Lưu Đức Trụ xuyên qua, đã bị các cảnh vệ máy trong ngục mang đi.

Trong 2 ngày xuyên qua đó, Khánh Trần chưa bao giờ gặp lại đối phương
Dựa theo suy đoán của Khánh Trần, hắn còn tưởng rằng đối phương sẽ bị bóng ma tâm lý.

Sau đó sẽ giống Hoàng Tế Tiên, Lưu Đức Trụ có lẽ tạm nghỉ học.

Không nghĩ tới, đối phương bây giờ đang ngồi trong lớp học giống như không có việc gì.
Lúc này, các bạn học đang vây quanh Lưu Đức Trụ, có người lớn tiếng hỏi: "Sau khi xuyên qua thì cậu xuất hiện ở đâu?"
"Đúng thế, sau khi xuyên qua đó, cậu có thân phận gì?
" Sao cậu lại không có tay chân bằng máy? Tớ thấy ai xuyên việt cũng có tay chân bằng máy mà?
"Cậu thật sự đã xuyên qua sao? Không phải nói giỡn chứ?"
Mọi người, ngươi một lời, ta một câu hỏi.

Khánh Trần cũng chen lấn trong đám người, muốn nghe xem Lưu Đức Trụ sau khi mang đi thì ở đâu và trải qua những việc gì.
Chỉ là, dường như Lưu Đức Trụ bị hỏi nhiều mà tức giận: "Tớ thật sự đã xuyên qua!"
"Vậy sao cậu không có tay chân bằng máy?"
Lưu Đức Trụ gân cổ cãi: "Không phải còn có rất nhiều người không có tay chân bằng máy sao? Hơn nữa, có tay chân bằng máy chắc gì đã là chuyện tốt? Nói cho các cậu biết, tớ xuyên qua đến trong ngục giam số 18, đã gặp được Lý Thúc Đồng đấy!"
Trong phòng học đột nhiên an tĩnh một chút.
Hà Tiểu Tiểu là một chủ bá trò chơi cực kỳ nổi danh.

Hơn nữa, sau sự kiện người xuyên việt thì thanh danh của hắn ngày càng nổi, đặc biệt là trong đám học sinh.
Cho nên, mọi người đều biết, ngục giam số 18 là một nơi cực kỳ trọng yếu.

Còn Lý Thúc Đồng ở thế giới bên trong chắc chắn cũng là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi