MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Một tiếng “Dương tổng” của Giang Thứ đã xem như coi trọng ông ta.

Người ở đây đều rõ, phóng con mắt nhìn toàn bộ Hàn Thành cũng tìm không ra nhân vật có thể khiến Giang Thứ cúi đầu. Ông ta chỉ là tổng giám đốc một công ty giải trí, có lẽ ở giới giải trí là miếng bánh thơm ngon người gặp người tâng bốc không chọc được, nhưng trước mặt Giang Thứ, căn bản không đáng chú ý, chả là cái khỉ gì.

Đặt vào lúc trước, toàn bộ người trong phòng khó có thể có cơ hội tận mắt nhìn thấy Giang Thứ một lần, càng miễn bàn đến cùng tiệc xã giao và giao tiếp, hiện giờ đại khái là nhờ người nào đó ban tặng, Giang Thứ lại có thể hạ mình đến những trường hợp thế này, cùng uống cạn một ly rượu trắng.

Một ly rượu trắng vào bụng Giang Thứ, giọng nói trầm thấp lộ ra sự xa cách từ trong xương tủy, thực sự khiến Dương tổng đang cao hứng sợ tới mức run rẩy, ngay cả mượn rượu làm loạn cũng tỉnh tảo bảy tám phần trong nháy mắt.

Vừa rồi còn làm bộ cường thế yêu cầu người đang ngồi kính rượu cho ông ta, không uống chính là không nể mặt ông ta, bây giờ nắm chặt ly rượu trong tay nửa ngày cũng không nói ra lời được, cả trán toát mồ hôi, lộ rõ sự hoảng hốt.

Dương tổng không phải là người trong đoàn phim, đã có tuổi, cũng hiếm khi lướt mạng, đối với chuyện quan hệ mờ ám rối rắm giữa Giang Thứ và Ôn Ngưng hẳn là không biết chút gì, nhưng rốt cuộc vẫn là người lăn lộn trong giới nhiều năm, những cái khác không học được nhưng lại thành thạo xem mặt đoán ý, Giang Thứ nói một câu vô cùng đơn giản, là người ta cũng có thể nghe ra ý che chở và uy hiếp bên trong, giọng điệu chèn ép lộ ra ý cảnh cáo rõ ràng.

Dương tổng cũng không rõ bản thân đắc tội với bị Phật lớn trước mặt này chỗ nào, nhưng ông ta cũng biết, người đàn ông này vai vế nhỏ hơn mình một bậc nhưng là nhân vật lớn không đắc tội được.

Nửa ngón tay cũng không chạm vào được, trừ phi không muốn sống ở Hàn Thành nữa.

Dương tổng cười xấu hổ, ấp úng cũng không biết nên nói cái gì, mọi người trong phòng bao im lặng, đạo diễn nhà sản xuất không một ai dám ra mặt thay ông ta giải vây trong tình thế này.

Huống hồ, cũng không cần thiết, Dương tổng này cả đêm ỷ thế hiếp người, ăn đậu hũ của không ít cô gái nhỏ, hiện giờ phần lớn mọi người còn hy vọng có thể xem trò hay của ông ta.

Giang Thứ cụp mắt, cũng không có bao nhiêu tâm tư dư thừa để ý đến ông ta. Người đàn ông thân hình cao lớn thon dài, mặc dù ở trong đám diễn viên dựa vào khuôn mặt kiếm cơm trên TV cũng tương đối xuất chúng, chỉ động tác cầm ly rượu cũng khiến người khác nhìn không chớp mắt.

Dưới ánh đèn, trên đầu ngón tay cầm ly rượu, chiếc nhẫn trong truyền thuyết đặc biệt dễ thấy, anh gần như còn không sợ người khác nhìn, thong thả xoay vòng chiếc nhẫn.

Ánh mắt cố tình quét về hướng Ôn Ngưng.

Ôn Ngưng quay mặt đi, giả bộ không thấy. Giang Thứ đột nhiên chắn rượu, khiến hai người bại lộ trước mặt bao người, cô có chút hoảng hốt dịch sang bên cạnh một chút, chiếc đũa trong tay ban nãy chưa kịp buông không biết phải làm sao đưa đồ ăn vào trong miệng.

Chờ đến khi phát hiện ra hương vị, mới biết khó chịu, chiếc đũa này ban nãy mới gắp một miếng đồ cay. Cô không ăn được cay, lúc trước thể hiện trước mặt Tiêu Khuynh là nói dối, lúc này bị sặc đến thiếu chút nữa chảy nước mắt.

Giang Thứ thấy cô bị cay đến mặt đỏ tai hồng, vội cau mày dặn người lấy chai sữa bò tới.

Nhưng mà sữa bò còn chưa mang lên, điện thoại trong túi của đạo diễn đột nhiên không kịp phòng bị vang lên.

Tiếng điện thoại này hấp dẫn phần lớn sự chú ý của mọi người, không ai phát hiện, biểu cảm của Dư Tiêu Tiêu bị đẩy đến góc sofa khẽ chợt thay đổi, như đứng trong đống lửa như ngồi trong đống than.

Cô ta nắm chặt di động, lẳng lặng chờ đợi đạo diễn cúp điện thoại, nhịp tim đập cực nhanh.

Chuyện đầu kia điện thoại hiển nhiên là nằm trong dự tính của cô ta, đạo diễn nghe xong sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Ôn Ngưng, muốn nói lại thôi.

Giang Thứ bên kia, nhận lấy sữa bò từ người phục vụ, không quan tâm gì đưa tới bên miện Ôn Ngưng.

Tuy nói rằng giờ phút này phần lớn lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn về phía đạo diễn, nhưng Ôn Ngưng biết, không ít ánh mắt vẫn dừng ở Giang Thứ bên này như cũ. Người đàn ông này bất kể là đứng ở đâu, đều sẽ là tiêu điểm, cô không có sự tự tin như Giang Thứ, có thể dưới tình huống hai người không có bất kỳ quan hệ gì, còn ở bên ngoài biểu hiện thân mật.

Ôn Ngưng không ngẩng đầu nhìn anh, đứng dậy muốn đi về bên khác của phòng bao, nào biết chưa đi được hai bước đã bị đạo diễn gọi lại.

“Ngưng Ngưng, cháu chờ chút, bên này có chuyện rất phiền toái, chú hỏi cháu một chút.”

Biểu cảm đạo diễn nhìn qua có chút nôn nóng, ông ấy đi đến bên cạnh cô, thoáng đè thấp giọng nói: “Người phụ trách tổ đạo cụ bên kia gọi điện thoại tới đây, nói lúc quay phim ban ngày, trọn bộ trâm cài đầu và dây chuyền của Thanh Giác đều không trở về vị trí cũ, có phải lúc kết thúc công việc cháu đã quên không?”

Ôn Ngưng vốn còn đang bị vị cay làm cho khó chịu, nghe được lời này của đạo diễn, đôi mắt hạnh hơi trợn tròn.

Trang sức kia không phải là đồ mô phỏng, là đồ cổ đào được hàng thật giá thật, lúc trước trong giới đồ cổ từng đấu giá cao hơn ngàn vạn, là tổ dùng mấy tầng quan hệ mượn được, lúc tổ đạo cụ đưa đồ cho cô, đã năm lần bảy lượt cường điệu phải cực kỳ cẩn thận, không thể làm hỏng hoặc làm mất.

Ôn Ngưng sợ đến mức lòng bàn tay ra chút mồ hôi, cô nhớ rõ cây trâm cùng dây chuyền lúc đóng phim cô vẫn luôn đeo. Dây chuyền lâu năm không được chăm sóc, góc cạnh còn ma sát tạo thành vệt đỏ hồng trên xương quai xanh cô, nhưng dù vậy, cô cũng không dám tháo xuống dễ dàng, cuối cùng sau khi quay phim xong, cô liền tỉ mỉ tháo bộ trang sức xa xỉ này xuống, giao cho người bên tổ đạo cụ, nhưng thế nào mà…

Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh nghe được, cũng lo lắng, nhưng ngại bên kia có Giang tổng nhìn như hổ rình mồi, cô ấy cũng không dám trách móc quá mức nặng nề, chỉ có thể nhỏ giọng oán giận: “Lúc tôi vấn tóc cho cô không phải đã nhắc nhở sao, nhất định phải chú ý?”

Ôn Ngưng nắm chặt lòng bàn tay, khuôn mặt nhỏ vốn bị cay đến đỏ bừng lại sốt ruột đến nóng lên: “Khi cháu kết thúc công việc thật sự đã cất gọn trang sức, giao cho Tiểu Thu tổ đạo cụ, đạo diễn, nếu không chú hỏi lại Tiểu Thu thử ạ?”

Nhưng mà không đợi đạo diễn mở miệng, chuyên viên trang điểm đã tiếp lời: “Không phải Tiểu Thu đã xin nghỉ sao? Ngưng Ngưng, có phải cô nhớ lầm hay không? Cô ngẫm kỹ lại xem, thứ này không có đừng nói là bồi thường hơn một ngàn vạn, chính là có tiền cũng không mua lại được đâu…”

Dư Tiêu Tiêu ngồi trên sofa, lòng bàn tay không khống chế dược mà toát mồ hôi, mấy tiếng trước mới nghe xong bát quái, cho rằng Ôn Ngưng với Giang Thứ đã đường ai nấy đi, sao cô ta có thể tưởng tượng được, Giang Thứ sẽ đột nhiên xuất hiện trong phòng, vốn nên vui sướng khi người khác gặp họa, ngồi tại chỗ xem náo nhiệt, giờ phút này một chút tươi cười cô ta cũng không nặn ra được, di động bị cô ta đè dưới lòng bàn tay không ngừng rung.

Cô ta không cần nhìn hiển thị cũng biết, chắc chắn đến từ Tiểu Thu tổ đạo cụ.

Trong tay Giang Thứ còn cầm ly sữa bò Ôn Ngưng chưa uống, trầm mặt đi đến phía sau cô gái nhỏ, khi đi qua Dư Tiêu Tiêu, ánh mắt lạnh như băng đảo qua rồi lạnh lùng thu hồi lại.

“Hoảng cái gì?” Biểu cảm của người đàn ông vẫn mang theo sự bình tĩnh tự nhiên chỉ thuộc về bề trên, gặp biến không sợ hãi, một tay kéo Ôn Ngưng đến bên cạnh mình, ngẩng đầu nhìn về phía đạo diễn: “Trâm cài và vòng cổ mất rồi?”

Đạo diễn: “Cái này… Giang tổng, chúng tôi không phải trách cô ấy, chỉ là cái này…”

Giang Thứ hiểu được ý trong đó, cũng không làm khó xử người ta, gật đầu: “Tôi bảo Nhậm Thiên Cao phái người đi tra.”

Ôn Ngưng của anh, anh tin tưởng, cô gái ngốc thu phí đại ngôn đến mỏi tay còn chưa từng thấy cô tiêu phí cái gì để yêu thương bản thân mình, sao có thể tốn tâm tư đi mơ ước trang sức trâm cài không thuộc về mình, nếu như cô thật sự thích, chỉ cần cô nói một câu, cho dù là mặt trăng trên trời, anh cũng sẽ không màng tất cả thay cô hái xuống, sao có thể làm ra lại chuyện không thể lộ ra ngoài chứ.

Ngay cả gia sản của Giang Thứ anh cô còn chướng mắt kìa.

Dư Tiêu Tiêu vừa nghe thấy lời này, sợ tới mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài, cô ta cau mày cúp rất nhiều cuộc điện thoại mà Tiểu Thu gọi tới, cắn chặt môi không dám ngẩng đầu.

Trên mặt đạo diễn cũng không có biểu cảm nhẹ nhõm quá mức: “Đây… Giang tổng, cái trâm này…”

“Ngài cứ nói con số, bao nhiêu cũng được.” Bao nhiêu tiền ở Giang Thứ cũng chỉ là râu ria thôi.

“Không phải… Giang tổng, đây là chúng tôi mượn Hạ thiếu, Hạ thiếu cũng không phải là người thiếu tiền, bên kia chúng tôi thật sự không tiện khai báo…”

Giờ phút này tất cả tâm tư Giang Thứ đặt lên đôi môi đỏ rực vì cay của Ôn Ngưng, cô gái nhỏ vì lo lắng hoảng loạn, còn cắn chặt không buông, người đàn ông nghe xong lời này, nhướng mày: “Hạ Trình?”

“Ài, đúng vậy.” Đạo diễn gật đầu.

Giang Thứ cong miệng không chút để ý mỉm cười: “Hạ Trình bên kia không cần lo lắng, một câu là được.”

Bàn tay to tìm được đỉnh đầu mềm mại của Ôn Ngưng xoa xoa: “Coi như là tôi tặng cô ấy.”

“Có điều…” Người đàn ông kéo dài âm cuối, không buông tha đưa ly sữa bò qua, “Em nghe lời đi, trước tiên uống sữa bò đã.”

***

Buổi tối khi Ôn Ngưng trở lại phòng đã là 10 giờ tối.

Cô chưa chuẩn bị tâm lý, lúc vào phòng bị Giang Thứ đang trên sofa nhỏ dọa sợ.

Trong phòng chỉ bật đèn bàn, cô vừa mới mở cửa ra, Giang Thứ đã ngồi dậy, biểu cảm tương đối u ám.

“Rốt cuộc em cũng biết quay về?” Giang Thứ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu lời trong lời ngoài hoàn toàn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn sự bướng bỉnh của người đàn ông già trống trắng ở một mình.

Ôn Ngưng bát giác chớp mắt: “Sao anh còn chưa đi?”

Cô cho rằng sau khi anh rời khỏi phòng bao thì đã về nhà.

Giang Thứ không phải là người đoàn làm phim, đối với kiểu trường hợp này cũng không có hứng thú, vốn chỉ là muốn đi nhìn cô, không ngờ tới có nhiều bước nhạc đệm như vậy, sau lại ép cô uống xong sữa bò thì tùy tiện chào hỏi với đạo diễn rồi rời đi.

Ôn Ngưng ngại không rời đi trước, vẫn luôn ở lại đến vừa rồi.

Giang Thứ lại hừ một tiếng: “Lại đuổi anh đi? Đồ không có lương tâm, anh để bụng không uống thay em không ít rượu…”

Ôn Ngưng liếm môi, hướng mắt nhìn lên bàn, gói mì trước khi cô đi ném cho anh vẫn còn hoàn chỉnh đặt trên bàn, không chút sứt mẻ.

“Sao anh không ăn?”

Giang Thứ nhìn qua theo tầm mắt cô: “Em đưa, không nỡ ăn.”

“Lại nói, cũng không ai ăn cùng anh…”

Ôn Ngưng: …

“Vậy anh cứ đói đi.”

Giang Thứ “Chậc” một tiếng, từ trên sofa đứng lên, bước vài bước đến bên cạnh Ôn Ngưng, nắm lấy cổ tay cô, kéo người đến trước mặt mình.

Ôn Ngưng nhíu mày: “Anh làm gì thế Giang Thứ, anh buông ra, rất muộn rồi, mau về nhà đi…”

Giang Thứ không vui ghét bỏ nói: “Cả người toàn mùi thuốc lá với rượu.”

Ôn Ngưng nghiêng đầu ngửi ngửi: “Người trong phòng nhiều, bị ám mùi…”

“Cùng ăn cơm uống rượu với người ngoài cũng không ăn mì với anh…”

Ôn Ngưng: “...”

“Sau khi anh đi còn có người mời rượu em không?”

Ôn Ngưng lắc đầu, anh cũng như vậy rồi ai còn dám chứ.

Giang Thứ nghiêm mặt, giọng nói chậm rãi: “Lúc ở chung với anh, có khi nào anh để em chạm vào rượu đâu…”

Ôn Ngưng bị anh bắt bớ, cảm thấy không được tự nhiên: “Không phải anh cũng hút thuốc rất ác sao…”

Giang Thứ giật mình: “Em không thích, rất lâu rồi anh không hút…”

Ôn Ngưng nhất thời không lên tiếng, người đàn ông thở dài, nhìn mì gói trên bàn: “Anh đói rồi, ăn bát mỳ với anh đi rồi anh sẽ đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Giang cẩu:??? Khu bình luận nói tôi già mới có con?? Mẹ nó?? Mấy người chờ đó cho tôi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi