MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Mấy ngày liên tiếp, Ôn Ngưng từ phim trường kết thúc công việc trở lại khách sạn đều có thể nhìn thấy bóng dáng Giang Thứ.

Thỉnh thoảng trông giữ ở cửa, thỉnh thoảng lại dứt khoát trực tiếp quang minh chính đại bước vào phòng.

Mỗi lần cô mở cửa đi vào là có thể thấy người đàn ông mặt dày không chút ý thức bản thân là người ngoài ngồi trên sofa nhỏ của cô, còn tương đối không biết xấu hổ nói một câu: “Trùng hợp ghê, em cũng đến đây?”

Ôn Ngưng:?

Đây là phòng của cô, cô không về đây thì về đâu??

Ôn Ngưng đặt túi xuống, liếc mắt nhìn anh, nhíu mày: “Rốt cuộc anh lấy từ đâu ra nhiều thẻ phòng như vậy?”

Cô nhớ rõ mấy ngày trước đã trộm thẻ phòng trong tay anh đi giấu rồi, sao mỗi ngày quay lại anh vẫn như cũ có thể thích gì làm nấy vào cửa.

Giang Thứ không chút để ý cong môi, giấu đi chút xấu xa cười: “Khách sạn này cũng ở trên danh nghĩa Giang thị, nếu như anh muốn, mỗi một căn phòng đều có thể tùy ý ra vào, em cũng đừng giấu thẻ của anh, mấy tấm thẻ đó còn không phải chuyện nhỏ sao, cần cái nào có cái đó.”

Ôn Ngưng: …

Ôn Ngưng trừng mắt liếc nhìn anh, còn tràn đầy tính trẻ con hừ một tiếng, giống như đứa trẻ nổi cáu hờn dỗi.

“Anh đến làm gì?”

Cô lấy từ trong túi ra hộp cơm Vương Thanh chuẩn bị bữa tối cho cô, mở nắp, tùy tiện đặt trên bàn.

Giang Thứ tiến đến bên cạnh cô, thuận tay nhận lấy áo khoác cô cởi xuống, thay cô treo lên giá quần áo, động tác tự nhiên tựa như đôi vợ chồng già.

Lại nói thật đúng là kết hôn đã nửa năm, chỉ là trong lòng anh hiểu rõ, sau khi ly hôn, anh quấn chặt lấy cô không buông giờ giờ phút phút, mới thật sự sống đời sống vợ chồng bình thường nhất.

Lúc Giang Thứ treo quần áo cho cô, kỳ thật Ôn Ngưng cũng không phải không hề phản ứng, từ nhỏ cô ăn nhờ ở đậu, tính cách rất nhạy cảm, chỉ là cho dù cô biết hành động hai người như vậy có hơi thân mật nhưng cũng không có cách nào ngăn cản.    

Cô quá hiểu Giang Thứ, người đàn ông này bất kể là hiện giờ yêu thương cô nhiều nhưng rất nhiều chuyện sẽ không thay đổi, sự bá đạo gần như khắc sâu vào trong xương cốt của anh, cô không cho anh tới gần cũng vô dụng, anh khí thế hung hăng, quá cường thế.

Khi Giang Thứ treo xong quần áo quay đầu lại, Ôn Ngưng đã bưng hộp đựng bữa tối của cô ngồi xuống trước bàn học.

Trên mặt bàn bày đề mô phỏng, cô gái nhỏ vừa xiên dưa leo rau xà lách đưa vào trong miệng, vừa cầm bút chọn đề viết viết vẽ vẽ.

Giang Thứ đi đến bên cạnh cô, đứng ở bên cạnh cô từ trên cao nhìn xuống rõ ràng.

Hai món đều khiến anh tương đối không hài lòng.

Ăn cơm cũng không ăn cho tốt, vừa ăn vừa học, thảo nào gầy như tờ giấy vậy.

Lại nhìn mấy món này, mặt Giang Thứ còn khó coi hơn món rau: “Ăn cái gì thế này? Nuôi cừu hả? Toàn là rau.”

Ôn Ngưng không để ý tới anh, còn thuận tay khoanh đáp án “C” trên bài thi.

Giang Thứ rất không vui: “Chọn “C” cái khỉ gì, gầy như vậy chỉ có thể là A, trước đây chỉ một tay cũng nắm được…”

Ôn Ngưng không thể nhịn được nữa:??!!

“Giang Thứ! Anh đừng nói nữa, ngồi xuống bên cạnh đi, hoặc là về nhà!” Giọng điệu này của cô rất hung dữ, người đàn ông giật giật khóe môi, đời này người dám dùng giọng điệu này nói chuyện với anh cũng chỉ có mình Ôn Ngưng.

Anh cảm thấy bản thân có lẽ đơn thuần là có bệnh, có khuynh hướng chịu ngược, sao bị cô mắng vài câu đã cảm thấy thoải mái hưởng thụ, lời mắng người cũng nghe chưa đủ, thậm chí còn hy vọng cô mắng nhiều thêm hai câu.

“Không phải.” Giọng điệu anh mềm nhũn, nghe ra sự cực kỳ kiên nhẫn trong đó: “Anh nói là em nên ăn cơm thật ngon, sao lại ăn rau thế này?”

Ôn Ngưng cúi đầu nhìn hộp cơm giảm béo, lại dưới ánh mắt không nhìn quen của Giang Thứ nhét một miếng vào miệng: “Ừ, Thanh Thanh nói công ty bên kia nhận cho tôi cơ hội casting, vai nữ chính đó.”

Ôn Ngưng vừa nói vừa có chút đắc ý nho nhỏ, cô cũng không ngờ bản thân lại có thể có hơi hội thử vai nữ chính.

Giang Thứ vừa nghe cô nói chuyện vừa cầm điện thoại đặt cơm cho cô: “Sao nào, vai nữ chính là cừu đầu đàn à?”

Ôn Ngưng bị chọc tức trực tiếp duỗi tay véo eo anh.

Giang Thứ căn bản không đau không ngứa, cúi đầu cười thành tiếng, vẫn mặc cô phát cáu như cũ.

“Đó là phim đại nữ chủ, vai chính từ tầng thấp nhất bò lên trên, bối cảnh thể hiện ở nạn đói, nghe nói cảnh đầu tiên chính là cô ấy từ trong một hầm cất chứa lương thực chui ra, cảnh tượng trong miệng gặm rễ cây, gầy đến độ không còn hình dạng, tôi lại giảm rồi giảm có thể giống một chút.”

Giang Thứ thật sự thương cô, cô gái nhỏ này vốn đã nhẹ, căn bản không có mấy lạng thịt: “Không cần như vậy, em muốn quay cái gì nói với anh, ném chút tiền mà thôi, không cần hành hạ bản thân như vậy.”

Ôn Ngưng không cảm kích, hừ một tiếng, không hề tiếp tục đề tài này.

Giang Thứ buông điện thoại, liếc nhìn cô, giọng nói nặng nề: “Nữ chính cũng biết bò lên, anh bày sẵn ở trước mặt em đây này, em muốn cao bao nhiêu anh cũng có thể đưa em đi lên.”

Chỉ cần cô nguyện ý tha thứ cho anh, nguyện ý cho anh một cơ hội, cô muốn bất kỳ thứ gì đều dễ như trở bàn tay.

Ôn Ngưng biết anh có ý gì, cắn đầu bút giả bộ không nghe thấy.

Giang Thứ cũng bất đắc dĩ, kéo ghế dựa ngồi bên cạnh cô, thường dạy cô vài kỹ xảo làm đề.

Về sau Ôn Ngưng không có cơ hội tiếp túc đi học, cho dù Chu Tự Hành sắp xếp giáo viên cho cô, nhưng nền tảng vẫn tương đối yếu, đề này đối với Giang Thứ mà nói căn bản không cần dùng quá nhiều đầu óc, dạy cô dễ như trở bàn tay.

Không thể không nói anh cũng có chút tài năng, không hổ là người đàn ông có thể gánh trên vai gia nghiệp lớn, rất nhiều chuyện giải thích rõ ràng tường tận hơn người khác nhiều, chỉ cần là đề bài bình thường cũng giải thích tốt hơn giáo viên mời tới, phổ thông dễ hiểu.

Ôn Ngưng nghe rất nghiêm túc, ngay cả bản thân cũng chưa phát hiện, Tiêu Khuynh từng nói muốn dạy cô, nhưng theo bản năng cô chính là chống cự cùng từ chối, nhưng mà đối mặt với Giang Thứ, tên khốn da mặt dày này, cô lại có chút tín nhiệm không tên.

***

Thanh Lăng truyện gần đóng máy, Ôn Ngưng lập tức muốn dọn từ khách sạn về nhà, thừa dịp trong ngày không có cảnh diễn, tranh thủ thời gian quét dọn vệ sinh trước.

Lúc ra cửa vứt rác lại trùng hợp gặp được bà chủ nhà lúc trước nói muốn dọn ra nước ngoài sống.

Ôn Ngưng lập tức bật chế độ ngoan ngoãn mỉm cười chào hỏi: “Cô ơi, sao nhà cô đã trở về rồi ạ?”

Bà chủ nhà lớn tuổi dễ quên, chuyện cách đây mấy tháng, vốn được dặn dò phải giữ bí mật một chút đã quên sạch: “Trở về? Trở về cái gì?” Chồng bà chủ nhà đứng bên cạnh kéo kéo khuỷu tay bà ấy, “Ai da, ông kéo tôi làm gì?”

Bà ấy nói xong, lại nhìn về phía Ôn Ngưng: “Ai da, sao chỉ có một mình con? Chồng con thương con như vậy, sao lại nỡ để con một mình ra ngoài vứt rác vậy.” Bà chủ nhà cười tủm tỉm, cực kỳ nhiệt tình kéo đến chuyện sinh hoạt gia đình thường ngày.  

Ôn Ngưng: “Chồng…?”

“Không phải chứ, cô nói nha, chồng con cũng thật thương con đấy, cô sống hơn nửa đời người rồi cũng chưa từng gặp chuyện như vậy, vì con nha, mua hết cả tòa nhà này, con xem sửa chữa tốt lên bao nhiêu, sống thoải mái biết bao.” Bà chủ nhà nháy mắt, “Sao thế? Vợ chồng son giận dỗi làm hòa chưa? Haizzz, chuyện thường, cô với chú đây tuổi này rồi còn ngày ngày đánh lộn kìa, nhà con, người trong nhà con rất thương con, sống vui vẻ đi.”

Bà chủ nhà vừa nói xong, lôi kéo ông chồng rời đi.

Ôn Ngưng đứng dưới lầu, ngẩng đầu lên nhìn tầng ba.

Hóa ra cho tới nay cô chưa từng thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

Cũng phải, Ôn Ngưng giật giật khóe môi, nở nụ cười nhạt nhẽo mang theo chút tự giễu, Giang Thứ là người đàn ông thần thông quảng đại như vậy, cô có năng lực gì làm trái lại ý anh, tất cả mọi chuyện chẳng qua đều nằm trong sự khống chế của anh.

Cô tự cho là đã tìm được bến đỗ tạm thời trốn tránh, kết quả chẳng qua cũng chỉ là chút thủ đoạn nho nhỏ anh dùng để dỗ dành cô.

Chỉ vì anh vừa lúc còn lưu luyến cô, cô mới không cần quá chật vật như vậy.

Sự kiên trì của bản thân trong khoảng thời gian này đến nay, ở trong mắt anh, có phải rất buồn cười hay không.

***

Lúc Vương Thanh gọi điện thoại cho cô, cô gái nhỏ đang ngồi ở trong phòng khách rộng lớn ôm hai đầu gối uống sữa bò mua say, đầu óc rối loạn, cô lặp lại ký ức quan hệ giữa mình và Giang Thứ từ lâu như vậy đến nay, hình như có một số việc luôn nghĩ không ra.

“Ngưng Ngưng, hôm nay lại nhận được chút tiền nhỏ từ mấy nhà đại ngôn đó, chú ý kiểm tra rồi nhận nhé!” Vương Thanh có chút hưng phấn, nhờ phúc Tiêu Khuynh lật xe mà gần đây Ôn Ngưng xem như là kiếm tiền đầy bát, nói như thế nào thì cũng được xem là tiểu phú bà, cô ấy làm trợ lý nhiều năm như vậy, trước nay vẫn chưa từng dẫn dắt tiểu phú bà đâu.

Ôn Ngưng “Ừm” một tiếng, vẫn là giọng điệu xem tiền như rác, Vương Thanh ngẫm nghĩ, cũng thế thật, sau mông người ta là người đàn ông Giang Thứ gánh cả núi vàng, chút tiền nghệ sĩ kiếm được thế này quả thật không đáng nhắc đến.

Ôn Ngưng bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, mở miệng hỏi: “Thanh Thanh, vậy tính ra bây giờ trong tay em có bao nhiêu tiền?”

Ôn Ngưng không biết quản lý tiền, cũng không có hứng thú, quan hệ của cô với Vương Thanh gần gũi, cũng giúp cô quản lý: “Tính thu nhập mới nhất, trừ đi mấy lần quyên góp, cũng có thể mua được hai phòng nhỏ ở Hàn Thành, sao thế? Không phải em lại muốn quyên góp đấy chứ, Ngưng Ngưng, em đối xử với bản thân tốt một chút đi, cũng đừng quyên góp hết nha.”

Tuy rằng là đối tượng Thái tử gia Hàn Thành liều mạng theo đuổi, quả thực chẳng thiếu gì tiền, nhưng mà dù sao cũng là tiền chính mình kiếm được.

“Em muốn mua một căn chung cư đơn, một phòng là được rồi.” Ôn Ngưng nắm di động, ánh mắt nhìn chằm chằm một chỗ xuất thần, sau hồi lâu khẽ mở miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi