MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Ôn Ngưng ngồi yên trên xe taxi, cúi đầu nhìn hotsearch Weibo, thấy Giang Thứ và câu trả lời ngây thơ không hợp với tình tính vốn có của anh, cô không khống chế được mà cong cong khóe môi, hai má còn có hơi nóng.

Chờ tới khi cô phản ứng kịp rằng bản thân mình còn đang giận anh thì taxi đã chạy đến khu náo nhiệt. 

Ôn Ngưng thay đổi biểu cảm, trong lòng âm thầm phỉ nhổ bản thân một phen, cao ngạo mà nâng cằm lên, tùy ý bỏ di động vào trong túi áo, chính vì Giang Thứ ngây thơ giúp cô "đấu tranh anh dũng" trên mạng, trở thành anh hùng bàn phím nên cô nhịn xuống, không thèm xem thêm nữa.

Lúc đó đã là tháng Năm, những con phố thương mại ở Hàn Thành đã cởi bỏ lớp vỏ ngoài màu bạc đơn thuần, những cành cây vốn rụng sạch lá giờ cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc, um tùm và xanh tươi, hương vị tương tự như lúc cô mới tới Hàn Thành vào tháng Sáu.

Ôn Ngưng nhìn quang cảnh thành phố không ngừng lui về sau ngoài cửa sổ xe một cách xuất thần, trong nháy mắt, cô cảm thấy trước mắt chợt lóe lên cửa hàng bánh ngọt, giống như đã từng thấy qua.

Cô gái nhỏ dựa vào bên cửa sổ theo bản năng, hai tay đặt lên bệ cửa sổ để cố gắng nhìn lại, nhìn bản hiệu quen mắt dần nhỏ đi, bỗng nhiên Ôn Ngưng cảm thấy tựa như là bị cái gì đánh một cái, ma xui quỷ khiến mà kêu tài xế dừng xe lại.

Cô đeo túi trên lưng, chạy lon ton về phía cửa tiệm đằng sau, đột nhiên nửa đường dừng lại, rồi sau đó quay đầu lại, nhìn nơi Giang Thứ đã từng dừng xe. 

Dòng xe đông nghịt, hình ảnh mỗi một chiếc xe khác nhau liên tiếp lướt qua trước mắt.

Nơi đó đã từng có người chờ đợi cô, tinh thần cô lại luống cuống bối rối như cũ, cảm thấy bản thân mình không hợp với Hàn Thành xa hoa trụy lạc, mà bây giờ nơi đó cũng không còn đậu chiếc xe quen thuộc nhưng cô đã dũng cảm, không biết sợ.

Cô đã từng sinh sống ở nơi này gần một năm trời, chỉ một năm ngắn ngủi thì đã có vô số kỷ niệm, còn rõ ràng, chân thật và mới mẻ hơn so với hai mươi năm sống trên đời này.

Hồi ức bi thương cũng có, ngọt ngào cũng có nhưng cái nào cũng khiến cho cô từ từ lớn lên, trở nên dũng cảm, tìm được nơi mình thuộc về.

Những hồi ức phần lớn đều có liên quan đến Giang Thứ, nhân sinh thật sự vô cùng kỳ diệu, Giang Thứ thuộc về nơi này mà cô dường như cũng thuộc về nơi này.

Có đủ loại ký ức của cô khi mới tới Hàn Thành, đi đến đứng trước cửa tiệm, cô ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu cửa hàng bánh ngọt, đó là khoảng thời gian sau khi cô tới Hàn Thành được hai tháng, lần đầu tiên đi theo Giang Thứ ra ngoài, lần đầu tiên thật sự tiếp xúc với thế giới phồn hoa xa lạ này.

Cô còn nhớ rõ, lúc trước anh không muốn nói nhiều với cô dù chỉ là nửa câu, không khí bị đóng băng trong xe, ngoại trừ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe hơi thì cũng chỉ có thể lặng lẽ ngắm người đàn ông bên cạnh.

Nhưng bây giờ, cô nhìn hai hộp bánh ngọt trong trong tay, hệt như loại lúc trước mua nhưng bây giờ, không biết tên khốn kia có sẵn lòng ăn không...

Ôn Ngưng ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, rồi tiện tay gọi một chiếc xe! Xe tiếp tục chạy về hướng nhà Vương Thanh. 

Vương Thanh đắp một tấm mặt nạ ra mở cửa, vừa thấy cô đến, trên mặt lập tức nở nụ cười mập mờ.

Ôn Ngưng hiểu được ý cười của cô ấy, xấu hổ mà lườm cô ấy một cái, đưa một phần bánh ngọt tới tay của cô ấy.

Vương Thanh tinh mắt, thấy trên tay cô còn một phần, chậc chậc hai tiếng, nháy mắt với cô mấy cái: "Vậy phần kia cho ai thế?"

Ôn Ngưng cắn cắn môi, hai má có hơi đỏ lên, cô lập tức đi về phía phòng khách.

"Này, không phải chứ, chị chỉ thuận miệng hỏi một chút, sao mặt lại đỏ như thế vậy? Hửm? Ngưng Ngưng?" Vương Thanh nhây nhưa bám theo sau người cô, tỏ ra vô cùng nhiều chuyện, còn ra vẻ khoa trương, "Để chị đoán thử xem, không phải là..."

"Cho Giang Thứ, được chưa! Chị ăn nhanh đi! Ăn mà cũng không chặn nổi miệng của chị." Ôn Ngưng nói xong, giúp cô nhét một khối bánh vào trong miệng.

Vương Thanh bị cô nhét tới nỗ kêu "Ưm ưm", thuận tay nhận lấy, ăn hồi lâu mà vẫn còn lòng hiếu kỳ như cũ, cười nói với cô: "Tối hôm qua là ai gọi điện nói với chị rằng sẽ không bao giờ để ý tới tên khốn Giang Thứ kia nữa?"

Ôn Ngưng ngồi trên ghế sofa, xấu hổ đến mức hận không thể đeo túi rồi chạy mất dép.

"Cũng chỉ có em, mới có lá gan mắng chửi Giang Thứ một trận, em nhìn toàn Hàn Thành xem, ai có thể có can đảm như em chứ, lúc chị nghe điện thoại của em, đã vô cùng sợ hãi." Vương Thanh tháo mặt nạ, dùng nước rửa sạch mặt một lần nữa, "Chị nghe nói ngay cả nhóm người lớn ở nhà họ Giang cũng không dám chửi cậu ấy như thế, đến cả ông nội cũng nghe lời cháu trai."

Ôn Ngưng suy nghĩ một chút, dường như thật sự có chuyện như vậy. 

Vương Thanh đang ăn miếng bánh ngọt tiếp theo: "Em đó, hình như là do cậu ta chiều em quá nên em hư rồi."

Da mặt Ôn Ngưng mỏng, không thể nào nghe những lời mập mờ này nữa.

Vương Thanh vừa thấy biểu cảm này của cô đã biết cô nhóc này vẫn chưa thông suốt, cô ấy vừa ăn vừa ngồi bên cạnh Ôn Ngưng, cọ cọ cánh tay cô: "Chẳng lẽ em vẫn chưa phát hiện ra sao?"

"Phát hiện gì?" Ôn Ngưng lắc đầu, lấy tay cản bánh ngọt do Vương Thanh đưa qua, "Em không ăn được, đang giảm cân."

"Chậc, Giang Tổng cũng cho em giảm à? Có cậu ấy nhìn em chằm chằm, chị nghĩ rất khó giảm, em vốn gầy muốn chết." Vương Thanh bị cô chuyển hướng một câu thế nhưng cô ấy lại quay về chủ đề chính, lúc này giọng điệu còn rất nghiêm túc, "Ngưng Ngưng, có thể e vẫn chưa biết nhưng những người bên cạnh như tụi chị đều nhìn ra cả rồi."

"Hửm?" Ôn Ngưng nháy mắt mấy cái.

"Từ trước đến giờ, tính tình của em rất tốt lại không tỏ vẻ với người khác, đối xử với ai cũng dịu dàng, khiến cho người khác, bạn bè vô cùng thoải mái. Nhưng chỉ có ở trước mặt Giang tổng, em mới lộ tính tình trẻ con của mình, sẽ mắng cậu ấy, cũng sẽ thay đổi tính tình, nũng nịu hơn chút, chị chỉ thấy em như thế lúc trước mặt Giang tổng mà thôi, không kiêng nể gì, sức sống hồn nhiên, giống như là đứa trẻ bị chiều hư."

"Chỉ có được người ta nuông chiều mới có thể tùy hứng như thế, còn không phải là do em ỷ vào cậu ta cưng chiều em sao? Trong tiềm thức em có thể cảm giác được rằng em làm bất cứ gì, cậu ấy sẽ không trách em, cũng không nỡ trách em mà chỉ biết dung túng."

Vương Thanh xoa xoa đầu cô, khẽ thở dài một tiếng: "Chắc kiếp trước em làm việc thiện nhiều lắm nên kiếm này mới có thể đổi lấy một người cưng chiều mình thành đứa trẻ hư như thế."

Ôn Ngưng lẳng lặng rủ mắt xuống, dường như đang nhớ lại.

Cô gái nhỏ bỗng nhiên cong cong môi.

Vương Thanh lặng lẽ cầm điện thoại ra chụp: "Làm gì đó? Cười ngốc nghếch gì đó? Nghĩ về Giang tổng à?"

Ôn Ngưng kiêu ngạo mà hất cằm, không muốn thừa nhận: "Ai nghĩ về anh ta chứ, ly dị cũng đã ly dị rồi."

"Ly hôn có thể phục hôn nha!" Vuơng Thanh lặng lẽ điều chỉnh ống kính, khuỷu tay đẩy đẩy bả vai cô, "Này, có muốn phục hôn không, nói thật chị nghe xem?"

Vương Thanh cười trộm tới mức bả vai đang run lên: "Nàyyy -- có phải em đồng ý đúng không?! Phải không, có phải không vậy!"

Ôn Ngưng vốn không phát hiện Vương Thanh đang quay video clip, hai má hồng lên, xấu hổ mà xoay người lại, muốn che cái miệng ồn ào của cô ấy.

Hai cô gái cười hì hì, đùa giỡn một trận, Vương Thanh chống đỡ không nổi, cười đến mức sôc hông: "Đi thôi, đi về thôi, trở về hành hạ người đàn ông của em đi, chị không thể trêu vào, không dám trêu vào."

Ôn Ngưng lập tức không kịp phản ứng, buột miệng nói câu tiếp theo: "Em không thèm về gặp tên khốn kia đâu, anh ấy dám gạt em!"

Lúc này Vương Thanh mới nở nụ cười: "Úi chà chà, chị nhắc tới Giang tổng lúc nào hả? Tự em nói đó nha! Em đừng chơi xấu nhé!"

Sao Ôn Ngưng đấu lại cô ấy, mặt đỏ vì ngượng ngùng muốn chết đi được.

Vương Thanh giơ di động lên, lập tức ấn nút lưu, cười đến mức hư hỏng: "Chị sắp phát đạt rồi! Em nói xem, nếu chị gửi clip lời nói vừa nãy cho người đàn ông của em, cậu ấy có thể thưởng cho chị một căn biệt thự sát biển gì gì đó không?"

Ôn Ngưng đứng lên trên ghế sofa, vừa cướp điện thoại vừa nói không kịp thở: "Chị nghĩ hay quá ha!"

"Đúng vậy, đúng vậy nha, trên mạng nói Giang tổng giao tất cả mọi thứ cho em quản, không chừng không đưa nổi biệt thự cho chị, Ngưng Ngưng, xin em thương xót, quyên góp cho chị một căn!"

Nhưng mà Vương Thanh chỉ nói giỡn, từ trước đến nay cô ấy chỉ lấy phần tiền lương của mình, những thứ khác, một chút cũng không muốn có thêm.

Ông Ngưng tự kiểm lại tiền bạc của mình, ngoại trừ chi tiêu bình thường, dường như tất cả đều quyên góp.

Giờ phút này trong tài khoản chắc không còn lại được mấy nghìn tệ đâu, nghèo rớt mồng tơi.

Ôn Ngưng nhíu nhíu mày theo bản năng, trong lòng nhớ lại, chắc không phải là Giang Thứ chứ?

Cô gái nhỏ đi ra ngoài vài bước, chỉ thấy đèn xe bên kia cố tình chớp hai lần, dường như bảo cô chú ý phía bên này. Ngay sau đó, một người đàn ông không thể nào quen mắt hơn bước xuống từ ghế phía sau tay lái.

Lần này Ông Ngưng thật sự có hơi sốt ruột, không chờ anh đi tới mà đã vội vàng chạy tới: "Sao anh không ngoan ngoãn ở lại bệnh viện? Ai cho anh ra sân bay?"

Động tác tiếp nhận túi xách trên người cô của Giang Thứ rất tự nhiên, giữ chặt tay cô đưa về phía trước mặt mình: "Buổi tối em chạy đến sân bay khuya như vậy, làm sao anh yên tâm cho được?"

Ôn Ngưng bị anh nhét vào trong xe, cong cong môi, nhỏ giọng nói thầm: "Em thấy anh mới không giống người tốt."

"Ừm, anh không phải người tốt, bây giờ anh cướp em về nhà, trói em lên giường, để em bớt chạy tới chạy lui, không thấy bóng dáng suốt ngày."

Ôn Ngưng liếc nhìn anh một cái, vẫn không nhịn được mà nói với anh: "Vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn, cứ xuất viện như vậy, lỡ xảy ra chuyện thì sao giờ?"

"Không sao đâu, dù sao cũng đã cho em toàn bộ tài sản rồi, anh có xảy ra chuyện gì thì cũng không ai ở Hàn Thành dám ức hiếp em." Người đàn ông nhẹ nhàng bâng quơ một câu, sao cô có thể hỏi ra câu như này chứ, không phải bởi vì anh nhớ cô tới mức căng thẳng, lo sợ đêm nay cô không về bệnh viện nên vội vã ra ngoài bắt người.

"Giang Thứ!" Ôn Ngưng bị lời của anh chọc cho tức giận, rốt cuộc anh có biết lúc anh gặp chuyện không may, cô sợ hãi tới mức nào không?

Anh khẽ hừ một tiếng, trầm giọng nói thầm một câu: "Có người không tới bệnh viện thăm anh cả ngày nay rồi..."

Ôn Ngưng nghiêng đầu liếc anh một cái, lấy bánh ngọt trong túi đưa cho anh: "Ăn không?"

Giang Thứ nhìn chằm chằm bao bì kia, ngớ ra trong khoảnh khắc, dường như cũng nhớ tới lúc trước, hốc mắt cũng hơi đỏ, rồi sau đó cười rộ lên, rồi nắm tay Ôn Ngưng, ăn vài ngụm đã hết bánh ngọt rồi.

Cô gái nhỏ vẫn còn ghi thù: "Lúc trước đưa cho anh ăn, anh còn không thèm, hung dữ, chỉ biết ức hiếp người ta."

Trái tim Giang Thứ dường như bị thứ gì đó đập một cái, khàn giọng nói: "Sau này sẽ cho em ức hiếp lại, ức hiếp cả đời luôn có được không?"

Ôn Ngưng không lên tiếng, tháo bao bì một cái bánh ngọt mới ra, Giang Thứ liếc nhìn, nghiêng người ăn tiếp.

"Ăn chậm một chút thôi..." Ôn Ngưng nở nụ cười bất đắc dĩ rồi nói: "Hôm nay, ở bệnh viện bị bỏ đói cả ngày à? Ăn vội như vậy."

Giang Thứ ăn xong thì ngước mắt nhìn cô, mập mờ trong mắt nhìn có thể thấy được: "Ừm, bị em làm đói rồi."

"Giang Thứ!" Rốt cuộc trong đầu tên đàn ông thối này chứa gì thế, tại sao một không khí ngọt ngào vậy cũng có thể bị anh phá nát!

Bị anh nói khiến Ôn Ngưng xấu hổ vô cùng, cô cố ý chọc giận anh: "Chương trình yêu đương chuẩn bị khai máy, nghe tổ chương trình nói, ngoài khách quý ra thì tất cả mọi người đều có thể đổi, hỏi em có muốn tham gia không, em đã đồng ý rồi. Hiện tại trên người Giang tổng còn bị thương, lại còn mất trí nhớ, e là không đi được nhỉ? Cũng không sao, đúng lúc em có thể phối hợp với sói nhỏ và tiểu thịt tươi, ngẫm lại cũng thấy vui vẻ!"

Giang Thứ vừa nghe xong thì mùi giấm chua đến mức không chịu nổi: "Sao lại vẫn quay tiếp? Không phải đã đổi người rồi sao?"

Ông Ngưng khoát tay: "Không có cách nào khác, toàn bộ tiền bạc của em đã quyên góp hết, em không đủ tiền bồi thường hợp đồng ha. Nghe chị gái ở tổ chương trình nói, nam khách qúy đều là lưu lượng mới nổi, có người còn đặc biệt đẹp trai, 1m8 lận nha!"

Ôn Ngưng tiếp tục chọc giận anh: "Nghe nói còn có cơ bụng tám múi!"

Giang Thứ đen mặt, kéo tay cô đặt lên bụng mình: "Em tùy tiện sờ xem, ai mà không có chứ!"

Ôn Ngưng nén cười: "Còn biết đàn ghi-ta, đàn ghi-ta đó, cuối cùng em cũng hiểu vì sao nam sinh đàn ghi-ta đều đẹp trai rồi..."

Giang Thứ chần chờ một chút, trước đây anh cũng có học nhạc cụ, phần lớn là piano và đàn vi-ô-lông, đàn ghi-ta thì chưa thật sự chạm qua, người đàn ông nghiêng đầu nhìn vẻ mặt sùng bái của Ôn Ngưng: "... Ông đây học!"

"Em còn nghe nói--"

"Đừng nghe nói nữa." Giang Thứ cắt ngang lời cô, lấy điện thoại ra, ngón tay không ngừng bấm bấm gì đó.

Ôn Ngưng có hơi tò mò, đi tới bên cạnh anh nhìn: "Làm gì đó anh?"

Giang Thứ mở Weibo ra, gửi cô bài đăng có 60 vạn lượt quyên góp, giọng nói chua lè: "Anh quyên tiền giúp em, một ngàn vạn có đủ không?"

Anh gửi một lần.

Thấy Ôn Ngưng không hé răng, lại gửi lần nữa: "Hai ngàn vạn."

Ôn Ngưng hốt hoảng nháy mắt mấy cái.

Giang Thứ tiếp tục gửi: "Thêm năm trăm ngàn nữa."

"Giang Thứ..."

"Bảo bối à, em đừng đi nữa..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi