MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Giang Thứ đã đi qua rất nhiều nơi.

Việc kinh doanh dưới danh nghĩa tập đoàn anh trải rộng khắp nơi trên thế giới, dốc sức làm ăn nhiều năm trên thương trường như vậy, dường như phải tới hai phần ba thời gian của anh là bay trên trời.

Anh đi đến các nơi trên thế giới phần lớn là bởi vì công tác, rất hiếm khi đi du lịch đúng nghĩa, không có hứng thú này cũng chẳng có thời gian nhàn rỗi.

Lúc đi công tác, bên cạnh ngoại trừ trợ lý cần cho công việc dạng như Nhậm Thiên Cao, từ trước đến nay anh đều lẻ loi một mình.

Trong quá khứ có thể khiến anh bình tĩnh dừng bước chân lại, rút ra khỏi công việc rắc rối phức tạp của anh, đại khái chỉ có lúc mua đồ chơi cho người ở lầu ba trong Ngự Kiền Loan.

Đến mỗi một thành phố mới, Giang Thứ thường quen thói sưu tầm một số món quà nhỏ đặc biệt mà các cô gái nhỏ sẽ thích, tưởng tượng vô căn cứ xem khi cô nhận được sẽ vui mừng nhảy nhót như thế nào.

Nhưng mà những chuyện đó cũng chỉ có thể tưởng tượng thôi, trở lại gian phòng đó cũng chỉ là một căn phòng không có sinh khí.

Bây giờ ra ngoài cùng với Ôn Ngưng một chuyến như vậy, nhìn thấy cô bất kể thấy cái gì cũng có dáng vẻ vô cùng hứng thú, anh cũng hứng khởi chụp hình, chụp cô, những hồi ức như vậy đời này anh cũng chưa từng trải qua.

Cũng may trời cao đối với anh không tệ, đưa Ôn Ngưng đến trước mặt anh một lần nữa.

Giang Thứ vẫn duy trì tư thế quỳ một gối xuống, cằm Ôn Ngưng đè nặng trên đầu vai dày rộng của anh, cô gái nhỏ đang băn khoăn ảnh anh tùy ý chụp mình rốt cuộc có xấu hay không, những sợi tóc mềm mại mang theo mùi hương thơm ngát rơi xuống khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh.

Giang Thứ cúi đầu xuống ngửi, nhàn nhạt cong lên một nụ cười, trong lòng nghĩ, cuối cùng sau này của không phải là một căn phòng trống không rộng lớn nữa, những món quà nhỏ anh tỉ mỉ thu thập đã có chủ nhân để thuộc về, cô ấy sẽ dành cho anh một lời đáp chân thành nhất, anh có thể đưa cô theo bên cạnh, tất cả phong cảnh đều có thể ngắm cùng cô.

Nói đến cũng lạ, kiểu người đàn ông có bề ngoài đẹp như Giang Thứ, mặc dù là tư thế quỳ một gối vẫn lộ ra một hơi thở quý tộc, độ cao này đối với Ôn Ngưng mà nói là vừa đúng để dựa, cô vừa mới chạy khắp nơi xem những thứ mới mẻ, giờ phút này, đúng lúc có chỗ mượn lực, cả nửa người đu trên người Giang Thứ mà bản thân vẫn không phát hiện.

Cánh tay Giang Thứ thì đang ôm lấy bên hông nhỏ bé yếu ớt của cô, sức nặng toàn thân Ôn Ngưng dường như đều đến trên cánh tay đang siết chặt của anh, hai người anh một câu em một câu nói chuyện hình chụp là tốt hay xấu, ném nữ nghệ sĩ bên cạnh đưa nước sang một bên, hoàn toàn triệt để không nhìn.

Ôn Ngưng là không có lòng dạ nào mà Giang Thứ thì là cố ý.

Đại khái là nữ nghệ sĩ cảm thấy không khí quá xấu hổ, thái độ của Giang Thứ cũng tỏ ra rất rõ ràng, nắm chai nước khoáng trong tay, xám xịt đi về bên cạnh người hợp tác của mình.

Vị hợp tác kia vẫn vui vẻ hớn hở ba hoa khoác lác, đại đa số đàn ông cũng không chú ý đến đoạn chêm vào này.

Đám phụ nữ thấy người khác xấu mặt, mỗi người thu tâm tư lại, không có không biết xấu hổ đụng vào tấm sắt nữa.

Rốt cuộc tham gia chương trình này là vì để ra mắt, không có mục đích tiếp cận Giang Thứ này, dù sao vẫn phải diễn vô cùng ngọt ngào với người hợp tác với mình mới có thể có nhiều cảnh hơn.

Tất cả mọi người đã lăn lộn ở giới giải trí đã nhiều năm, sẽ không không rõ đạo lý này.

Không ít người chuẩn bị sắp xếp, đề nghị xuất phát.

Con suối nhỏ không rộng không hẹp ở phía trước đó là cơ hội bày ra cho người đầu tiên.

Ban đầu có một đôi còn hơi ngại ngùng rụt rè, dù sao cũng chỉ là người mới quen cách đây chưa lâu, vừa mới thành người hợp tác, nhiều ít vẫn còn có chút khách sáo và mắc cỡ.

Người đàn ông từng bước vượt qua trước, giẫm lên trên tảng đá đã mọc rêu xanh, xém chút nữa không đứng vững, cũng may giơ hai tay nghiêng ngả giữ thăng bằng, lúc quay đầu lại thì đưa tay về phía nghệ sĩ nữ.

Người phía sau ngượng ngùng đưa tay giao cho anh, mượn lực một chút, không thuận lợi lắm nhảy qua con suối nhỏ, đến phía trước đôi giày đặc biệt thay ra đã ướt hết, ở bên cạnh lộ ra màu xanh lục nhàn nhạt.

Làn đạn thỉnh thoảng chạy qua một câu: [A a a nắm tay... nắm tay gần đây kíc.h thích như vậy sao? Mặt cô gái cũng đỏ rồi.]

Những fan only còn lại đều cùng nhau ghét bỏ, fan của nhà trai nói anh trai nhà mình tuổi còn nhỏ, ra mắt xong vẫn một mực tăng khóa học, chưa từng yêu đương nên ngại là rất bình thường, đây mới là dáng vẻ nên có của thần tượng, chứng minh không lén lút tán gái, chuyên tâm cho sự nghiệp, hâm mộ không hối hận, phòng có sụp* như thế nào cũng không đến đầu mình.

*房子塌了: Khi nghệ sĩ bị lộ ra chuyện yêu đương thì giới fan sẽ sụp đổ, trường hợp fan đi hóng hớt đụng chuyện yêu đương của các nghệ sĩ khác nhưng mà lại  trúng thần tượng mình.

Fan nhà gái thì lại tỏ vẻ đàng gái của mình đến giày cũng ướt, nhà trai thật sự không chịu dùng sức, không có chút năng lực bạn trai nào, tham gia chương trình này nên biết là đến nói chuyện yêu đương, bây giờ đột nhiên lại dùng hình tượng thiếu niên thuần khiết thì thật sự là không đúng, đau lòng cô gái của tôi.

Tóm lại là hiệu quả không tốt.

Mấy đôi phía sau thấy tình hình chiến đấu phía trước như vậy đều tập trung đủ sức lực muốn biểu hiện thật tốt.

Đặc biệt là nhóm nghệ sĩ nam, do dù là giày mình ướt cũng không để cho nữ phối hợp dính vào chút nước nào.

Một số cặp còn cố gắng quay về ống kính ôm ngang khách nữ dùng tư thế ôm công chúa ôm người đến bờ bên kia, mặc dù những hòn đá giữa dòng nước chảy trơn trượt, đi cũng không ổn định lắm, dáng vẻ cũng không thoải mái như vậy nhưng so sánh với đội đầu tiên nói thế nào cũng là tốt.

Thật sự cũng có không ít khán giả thích dáng vẻ này, trong làn đạn tràn đầy những bình luận gào thét càn quét qua [A a a a a  ôm công chúa! Ôm công chúa!]

Nhưng mà cũng có người cẩn thận chú ý đến, những nghệ sĩ nữ mặc váy hơi ngắn, có một số váy dài khó lắm mới che được phần lớn chân, như vậy không quan tâm tùy tiện ôm ngang lên, tư thế ôm lại không quan tâm làn váy, bên cạnh hoàn toàn hở hết...

Động tĩnh bên kia rất lớn, bên này của Ôn Ngưng với Giang Thứ vẫn giống như ngăn cách với thế giới, trong thế giới nhỏ dường như chỉ có nhau.

Bọn họ cùng với những người khác không giống nhau, vốn là ở đỉnh cao lưu lượng, không cần phải biểu diễn phô trương dối lòng.

Sáng sớm Giang Thứ đến một chỗ như này, phần lớn tâm tư đều chỉ đơn giản muốn dỗ Ôn Ngưng vui vẻ, lại tiện thể khiến cho những kẻ nghị luận linh tinh về Ôn Ngưng trên mạng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, về phần hiệu quả của chương trình căn bản anh cũng không để vào mắt.

Mấy đôi đã đi qua dòng suối nhỏ, không ít người đều đang chờ mong xem cuối cùng Giang Thứ sẽ làm như thế nào.

Dù sao những người phía trước hầu như có những kiểu cách khác nhau gì cũng đã làm một lượt, bọn họ xếp hạng cuối cùng, rất khó có ý kiến sáng tạo, nhưng mà trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng, những đôi khác đều là tạm thời ghép đội với nhau làm nhiệm vụ, ít nhiều gì cũng có phần diễn xuất, Ôn Ngưng và Giang Thứ không giống vậy, đôi này chính là bị mọi người âm thầm đào ra, đương sự cũng tự mình đóng dấu couple đích thực.

Ngẫm lại đều rất kíc.h thích.

Giang Thứ chỉ hơi nghiêng đầu hỏi ý Ôn Ngưng: “Đi nhé?”

"Ừm..." Ôn Ngưng thuận miệng đồng ý, sự chú ý vẫn còn chưa dứt ra khỏi di động.

Giang Thứ cũng không định làm phiền cô, lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đang ôm bên hông cô từ từ dời đến chiều cao đùi cô, dùng sức một chút, trực tiếp bế người đứng lên, lập tức đi về phía dòng suối.

Tỉ lệ cơ thể của Giang Thứ do dù đứng chung với mấy nghệ sĩ nam dựa vào bề ngoài kiếm ăn cũng phải thắng nhất mấy vé, độ rộng dòng suối nhỏ này bọn họ chật vật đi qua, mà anh chỉ cần hơi sải bước chân một chút là có thể vững vàng ôm Ôn Ngưng bước qua.

Nếu như đạo diễn không lia máy quay đến mặt đất, thậm chí còn tin chắc anh đang đi qua một khu đất bằng phẳng, dễ dàng.

Và tư thế bế Ôn Ngưng không phải là bế công chúa như mọi người tưởng tượng và mong đợi, tư thế đó sao lại giống… bế con nít…

Cách một người lớn một tay bế trẻ con...

Nhưng mà...

Cô con gái tay dài chân dài này còn cúi đầu ôm di động chơi, còn chưa kịp phản ứng lại bản thân đã đi qua dòng suối nhỏ không rộng không hẹp kia?

Làn đạn im lặng vài giây rồi đột nhiên cười ầm lên trong nháy mắt.

[????]

[??!! Mẹ nó tôi không mù chứ hahaha, đã nói là ôm công chúa đâu? Đơn giản thô bạo như vậy sao? Xách giống thằng nhóc xách con gà con đi qua hahaha cười chết tôi]

[Ai có thể nghĩ đến Giang tổng vậy mà  lại là thẳng nam như vậy chứ? Tốt xấu gì cũng học người bên cạnh nắm nắm bàn tay nhỏ, ôm ôm eo chứ? Em Ngưng của chúng ta eo thon như vậy, bây giờ không ôm vào thì chờ đến khi nào nữa?! Thật sự là giậm chân tức giận mà!!]

[Không phải, Giang tổng của chúng ta đã nói là lãng tử chồng chất thủ đoạn của Hàn Thành đâu? Những truyền thuyết trước kia mẹ nó đều là giả sao!! Năng lực tán gái còn không bằng một người như tôi đâu!!]

[Giang tổng??!! Eo này anh còn không ôm sao? Có phải không được hay không vậy? Đến lượt tôi đi! Tôi có thể xoa đến xoa đi quanh eo Ôn Ngưng đó!]

Ban đầu, tất cả mọi người đều phỉ nhổ tư thế ôm của Giang Thứ thật sự không lãng mạn giống như giữa những đôi tình nhân, nhưng sau đó lại có người nói.

[Tự các người xem cánh tay Giang tổng đi, che kín mít hết váy của Ôn Ngưng, lộ hàng gì đó hoàn toàn không tồn tại, có Giang tổng che chắn thế, nhiều đôi như vậy hình như chỉ có Giang tổng chú ý đến điểm này đi?]

! [Cmn thật đúng là... Rốt cuộc đôi này cũng không cần phải thu hút ánh mắt người khác nữa, vẫn làm rất nghiêm túc, vợ mình đương nhiên mình phải yêu thương phải tự mình bảo vệ...]

[Phốc, hơn nữa Ngưng Ngưng của chúng ta hình như rất quen thuộc đó, bị ôm đi một đoạn rồi vẫn còn cúi đầu chơi di động, tự nhiên muốn chết, tám phần là thói quen hai người đã thầm dưỡng thành tự nhiên rồi...]

[Mặc dù tư thế cha già quá mức, nhưng mà tư thế này trước tiên cho tôi cảm giác được cuối cùng tôi cũng thấy được cảnh Giang tổng ôm phụ nữ hàng ngày hahaha]

[Tôi cắn rồi, tôi cắn rồi! Ông đây muốn hô một vạn lần! Ôn Định Thâu Xuất là real đó!]

Đi qua dòng suối nhỏ, đã sắp đến chân núi.

Đường đi thông đến đỉnh núi chỉ có một cái, thường ngày bởi vì có cáp treo nên trên đường mòn có rất ít dấu chân, cũng tương đối hiểm trở.

Mấy đôi kia lúc ban đầu người sau tiếp người trước leo lên trên, sau đó mỗi người đều thở hồng hộc, nhóm nghệ sĩ nam vốn dĩ còn định bày ra một mặt năng lực bạn trai của mình trên đường, cố gắng dùng mức cao nhất để thu hút fan bạn gái.

Còn chưa leo đến một phần ba tất cả đều bỏ hết suy nghĩ này trong đầu, lòng có dư mà sức không đủ, tự mình đi lên còn tốn sức, nhiều lắm là nắm tay, giữ tay ở phía sau người phụ nữ từ từ giúp đối phương đi lên một chút.

Hai người họ đến đây vốn dĩ đã trễ hơn một chút, hơn nữa nơi này phát triển không tệ, đời này Ôn Ngưng cũng chưa từng đi qua, đối với chuyện gì cũng đều rất kinh ngạc, không cho Giang Thứ cõng, tự mình chạy chơi vui vẻ, nhìn Đông một chút xem Tây một chút.

Giang Thứ đứng ở phía sau cô mang theo nụ cười dung túng, đảm bảo cô vẫn luôn trong phạm vi tầm mắt của anh, không có gì nguy hiểm, còn lại thì thuận theo cô.

Thật giống như dáng vẻ đưa con gái ra ngoài chơi xuân vậy.

Chẳng qua là núi vốn dốc đứng, thật sự quá nhiều bậc thang, rốt cuộc thì Ôn Ngưng vẫn là một cô gái nhỏ yếu mềm, dù tự tin hơn nữa nhưng chẳng qua thể lực cũng chỉ có như vậy.

Cô mới đi không đến hai mươi phút đã cảm thấy bắp chân có chút không chịu đựng được, cô gái nhỏ lặng lẽ quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Thấy Giang Thứ ngay ở phía sau cách đó không xa, Ôn Ngưng do dự vài giây, nhớ đến những lời nói chính nghĩa từ chối anh cõng vừa rồi của mình, giờ phút này thật sự có chút ngượng ngùng yếu thế.

Nhưng mà chưa đi được mấy bước, cẳng chân lại bắt đầu một vòng kháng nghị mới, lúc này Ôn ngưng nếm phải đau khổ, mặt mũi gì đó hoàn toàn không để ý nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ di chuyển đến bên cạnh Giang Thứ.

Khuỷu tay đụng đụng vào anh.

Người đàn ông nhướn mày nhịn cười.

Ôn Ngưng phồng má, tội nghiệp nhìn theo anh, nhưng mà không dám không biết xấu hổ nói ra miệng bắt anh cõng, chỉ là ở bên cạnh anh dùng ánh mắt làm nũng như vậy.

Rốt cuộc Giang Thứ cũng không nhịn được, cúi đầu cười thành tiếng, cũng đau lòng cô đã đi một đoạn như vậy rồi, tự giác bước nhanh hơn đến trước mặt cô, sau đó ngồi xổm người xuống đưa lưng cho cô.

Ôn Ngưng ngượng ngùng le lưỡi ở phía sau lưng anh, vô cùng ngoan ngoãn dán lên, cánh thay thon thả vòng quanh cổ anh, Giang Thứ bèn từ từ đứng lên

Cẩn thận nhìn sẽ phát hiện hai bên tay của người đàn ông khép thật kín cánh tay, che kín mít làn váy của Ôn Ngưng, kín không còn kẽ hở nào.

"Ôm chặt vào." Giọng nói anh trầm trầm.

"Vâng." Cô dịu dàng trả lời.

Giang Thứ tốc độ nhanh, thể lực lại tốt, vượt qua tiến độ của mấy đôi chỉ trong thời gian ngắn, lúc lướt qua mấy đôi khách mời, Ôn Ngưng có thể cảm nhận ánh mắt hâm mộ và ghen tị của mấy khách mời nữ.

Cô ngài ngại giấu mặt sau lưng Giang Thứ, không dám nhìn các cô ấy nữa.

Dường như người đàn ông cảm nhận được sự thân thiết của cô gái nhỏ sau lưng, cơ thể dấy lên một đốm lửa không tên, lại không có cách nào, chỉ có thể nhanh bước chân hơn nữa chạy lên núi, lấy điều này để phát tiết ngọn lửa tà ác kia.

Ôn Ngưng bị anh điên vừa la lên vừa cười, mãi cho đến khi đến gần chỗ đỉnh núi, anh mới hoãn bước chân lại.

Lúc hai người đều yên tĩnh lại là lúc Ôn Ngưng mới nhìn thấy bên cạnh trán của anh vã mồ hôi, cô gái nhỏ lấy tay lau giúp anh theo bản năng, lại bị Giang Thứ tránh né: "Đừng chạm vào, mồ hôi bẩn."

Tim Ôn Ngưng mềm mại: “Không sao đâu.”

Còn không phải vì anh cõng mình sao.

Giang Thứ cảm thấy thỏa mãn khẽ cười ra tiếng, trong tiếng cười lại mang theo chút hư hỏng: "Bảo bối, tốt xấu gì cũng đã đi hết một ngọn núi, có thưởng chút gì cho anh hay không?"

Ôn Ngưng chớp mắt vài cái, suy tư một lát, lấy điện thoại di động ra, ngọt ngào đề nghị: "Giang Thứ, chúng ta chụp một tấm ảnh đi?"

Chỉ vậy thôi à?

Giang Thứ thật sự nở nụ cười, anh nghĩ đến ít nhiều gì có thể có nụ hôn bé bé vân vân, chẳng qua bây giờ anh ngay cả thử việc cũng là ỡm ờ sao cũng được, sao có thể cầu mong xa vời gì nhiều, đương nhiên là không thể bắt bẻ gì cả.

"Được." Bước chân anh dừng lại.

Ôn Ngưng một tay ôm lấy cổ anh, thể hiện ra tư thế chữ V, tay kia thì nhấn nút chụp, sau đó giơ đến trước mặt Giang Thứ: "Anh xem, có giống tấm hình chúng ta chụp hồi còn nhỏ không?"

Giang Thứ giật mình trong nháy mắt, bỗng nhiên cảm thấy mềm mại đến mức có chỗ nào đó sụp đổ, tiếng nói trầm thấp từ tính còn mang theo chút khàn khàn: "Ừm, giống..."

Ôn Ngưng cắn cắn môi, bỗng nhiên lại mở ra chức năng chụp ảnh: "Chúng ta lại chụp thêm một tấm nữa nhé?"

Giang Thứ nói: "Được."

Cô nói cái gì cũng được hết.

Hai má Ôn Ngưng nóng bừng lên, sắp xếp điện thoại, trong nháy mắt nhấn chụp ảnh thì lén quay đầu hôn lên má Giang Thứ.

Tấm ảnh chụp hoàn mỹ chép lại nháy mắt đó.

Giang Thứ hơi cứng đờ, tiếp đó là không thể tin, sau đó nở nụ cười: "Có ý gì vậy... Đây là...?"

Ôn Ngưng hơi xấu hổ: "Phần thưởng nha."

"Cái gì?" Giang Thứ lại hỏi lần nữa.

Cô gái nhỏ ngọt ngào hỏi: "Giang Thứ, anh có muốn chuyển thành chính thức không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi