MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Giang Thứ được ăn mặn lại, sau khi dỗ được người về nhà thì ngay sau đó anh sốt ruột đặt chuyện phục hôn lên kế hoạch hàng ngày.

Việc này cứ đọng mãi trong lòng anh, hai quyển sổ màu đỏ kia chưa lấy vào tay thì một phút anh cũng không có cách nào yên lòng được, phải hoàn toàn triệt để kéo Ôn Ngưng vào hộ khẩu của mình trên pháp luật thì trái tim đang treo lơ lửng kia của anh mới có thể chân chính hạ xuống được.

Nhưng mà dường như Ôn Ngưng chẳng có chút ý thức nào về chuyện này.

Tùy tiện đổi thành người phụ nữ khác, nếu có cơ hội có một đoạn tình với người giàu nhất vùng duyên hải này, vậy thật sự hận không thể dùng tất cả tâm tư đặt trên chuyện vạch kế hoạch lấy chứng nhận.

Cho dù là có thể dừng lại trong hộ khẩu của Giang Thứ anh một giây, cả nhà trên dưới sợ là tám trăm đời cũng không cần cố gắng.

Nhưng mà thậm chí Ôn Ngưng còn căn bản chẳng hề nhớ đến chuyện này.

Không hiểu sao Giang Thứ hơi không yên tâm, cảm giác không danh không phận như thế này anh chịu đủ rồi.

Buổi tối, lúc anh giày vò Ôn Ngưng, đặc biệt để lại thủ đoạn, kéo người lên đến lưng chừng rồi lại không cho cô đủ.

Từ trước đến nay Ôn Ngưng bị anh cho ăn no đến mức quá trớn, bỗng dưng dừng lại, trong lúc nhất thời ngơ ngác, giọng nói mềm mại lại mang chút khàn khàn, giống như vừa mới khóc xong: "....ơ?"

Giang Thứ nhịn cũng rất vất vả, vì vậy nói thẳng đến chủ đề: "Ngưng Ngưng, muốn không?"

"..." Ngay lúc này Ôn Ngưng cũng không có cách nào suy xét, bĩu môi tội nghiệp liếc liếc nhìn anh, chủ động đưa người đến hôn hôn môi anh, giống như mèo kêu: "Muốn..."

Giang Thứ cong môi lên: "Anh nói ngày mai chúng ta đi xử lý thủ tục phục hôn một chút, được không?"

Ôn Ngưng nhịn đến mức nước mắt sắp chảy ra, căn bản không thèm nghĩ Giang Thứ đang nói đến chuyện trêu người gì, vội vàng gật đầu đồng ý: "Được..."

Ngoan ngoãn đến mức tim Giang Thứ nở hoa, nửa quá trình sau đều khá dùng sức.

Buổi trưa ngày hôm sau, mém chút nữa Ôn Ngưng không dậy nổi.

Cô bị Giang Thứ dỗ dành liên tục lừa ra khỏi ổ chăn, sau khi rửa mặt thay đồ xong lại bị nhét vào trong xe trực tiếp đưa đi.

Đợi đến khi cô ngồi bên ghế cạnh tài tỉnh táo lại thì xe đã sắp chạy đến cửa cục dân chính rồi.

Lúc này cả người cô đều mềm nhũn, không có nhiều sức lực, liếc mắt qua người đàn ông ngồi bên ghế lại, sau khi xác nhận anh là Giang Thứ thì lại yên tâm, ít nhất không phải là bị bắt cóc bán đi, Giang Thứ không nỡ.

Giang Thứ thấy cô có động tĩnh, hỏi cô: "Tỉnh rồi à? Còn chưa đến đâu, ngủ tiếp một lát nhé?"

Ôn Ngưng cụp mắt ngủ nhưng cơn buồn ngủ thật sự không còn, ngoan ngoãn lắc đầu.

"Vừa rồi nghĩ gì vậy? Nhìn thấy anh rồi ngơ ngác lâu như vậy." Nhìn cô một lúc lâu, Giang Thứ thuận miệng hỏi.

Bây giờ Ôn Ngưng nói chuyện với anh cũng không phòng vệ, có gì thì nói đó, cô gái nhỏ cười cười: "Nhìn xem có phải anh hay không nha,"

"Sao vậy?" Giang Thứ cũng cười khẽ theo.

"Vừa mở mắt ra đã bị lừa gạt lên xe nên nhìn xem có phải anh hay không, nếu không thì bị người ta bán cũng không biết." Cô cúi đầu gảy móng tay chơi.

"Không sợ anh sẽ bán em đi à?" Giang Thứ câu được câu chăng tán gẫu với cô gái đang cởi mở này.

"Anh nỡ à?" Đối với chuyện này Ôn ngưng vẫn khá có tự tin và hiểu rõ, Giang Thứ hận không thể giấu cô đi, ai cũng không được nhìn, làm sao nỡ bán cô đi chứ.

Giang Thứ khẽ cười, đương nhiên là tiếc chứ, ai dám động vào một cái ngón tay cô anh cũng có thể liều mạng.

Ôn Ngưng lướt mắt nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ xe, lúc này mới nhớ để hỏi anh: "Chúng ta đang đi đâu đây? Mới sáng sớm."

Đúng lúc phía trước gặp một cái đèn đỏ, Giang Thứ cho xe từ từ dừng lại, thấy thời gian đèn đỏ còn dài, có thời gian rảnh có tâm trạng đùa cô: "Mang em đi bán."

Ôn Ngưng: "..."

Cô gái nhỏ căn bản không biết hai chữ "sợ hãi" viết như thế nào, biết anh đang trêu đùa thì còn diễn trò cùng anh: "Mở cửa, em muốn xuống xe."

Giang Thứ cười ra tiếng, trong tiếng cười có chút hư hỏng: "Em có thể mở được cửa thì tính là anh thua, chạy đi đâu chứ."

Thật sự Ôn Ngưng chạy không được.

Lúc xe dừng trước cửa cục dân chính, cô lại ngơ người.

Bây giờ là thật sự tỉnh táo luôn.

Một năm trước cô đã đến nơi này một lần, đến nhận giấy chứng nhận.

Khác với những đôi vợ chồng tân hôn khác, cô đi một mình, chính xác ra là một nhân viên không biết tên của Giang thị đưa cô đi.

Cuộc hôn nhân trước đây của cô và Giang Thứ, hầu như là do một mình ông nội Giang ôm lấy tất cả mọi việc, trong lòng Giang Thứ không hài lòng nên làm cho có lệ, tự mình làm thủ tục trước xong trực tiếp ra nước ngoài, lúc Ôn Ngưng đến đây ký tên theo quy trình, chỉ có thể giương mắt nhìn từng đôi từng đôi tình nhân nhỏ mặt đầy hạnh phúc, mà trợ lý đi theo bên cạnh mình thậm chí ngay cả nói chuyện cũng giống như máy móc vọng lại, ngữ điệu đều đều không có chút tình cảm nào.

Lạnh như băng, giống như cuộc hôn nhân ban đầu của bọn họ.

Người đàn ông cầm tay cô một cái: "Giang phu nhân, đến thời điểm nên cho anh một danh phận rồi."

Cái dấu kia một phút còn chưa đóng lên thì Giang Thứ một phút không yên lòng.

Ôn Ngưng cắn cắn môi, hai má hơi nóng, mặc dù đã sớm đồng ý lời cầu hôn của anh, cũng đã thật sự đến nơi này, nhưng mà cảm giác lại không giống như vậy.

Cô không được tự nhiên tùy ý tìm đề tài: "Khi nào thì em đồng ý đến đây làm thủ tục vậy?"

Cái này không nhắc đến thì còn tốt, nhắc đến Giang Thứ sẽ hăng hái, nụ cười trên mặt mang theo hàm ý không rõ, thoạt nhìn xem như để lộ hoàn toàn sự vô lại: "Tối hôm qua là cô gái nhỏ nào ôm anh khóc nói muốn anh, anh nói phục hôn cô ấy cũng chưa nói đến lời thứ hai đã nói được, còn không ngừng hôn anh, chiếm tiện nghi của anh ---"

Kí ức nào đó nhảy lên trước mắt trong nháy mắt, hai má Ôn Ngưng đỏ rực: "Ai chiếm tiện nghi của anh! Khốn nạn, dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy..."

Giang Thứ kéo nắm đấm đến môi mình hôn: "Ừm, anh là đồ khốn nạn, mới vừa hơi khốn nạn một chút thì đã lừa được em về nhà rồi."

Lúc hai quyển sổ màu đỏ kia lại được cầm trên tay lần nữa, tảng đá lớn trong lòng Giang Thứ cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Mặc dù nói là phục hôn, nhưng mà đối với hai người mà nói, lần này mới thật sự rõ ràng là lần đầu tiên kết hôn.

Tâm trạng hoàn toàn khác so với một năm trước, nụ cười của Ôn Ngưng cũng chưa ngừng lại, ôm cánh tay Giang Thứ theo anh quay về trong xe, sau đó cúi đầu cầm lấy quyển sổ màu đỏ lật xem một lần rồi lại một lần.

Thật sự Giang Thứ không lừa cô, cô thật sự bị mang đi bán, chẳng qua là bán cho chính anh.

Nhưng mà cô mới xem được một lúc, hai thứ đồ trong tay đã bị người đàn ông bên cạnh chặn ngang thu đi hết.

Ôn Ngưng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh: "Sao thế?"

"Tịch thu."

Ôn Ngưng: "?"

Một năm trước hai người cũng có quyển sổ màu đỏ như vậy, lúc đó Giang Thứ ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, vẫn luôn do Ôn Ngưng giữ.

Thỉnh thoảng cô gái nhỏ sẽ lấy ra nhìn một chút, chẳng qua là tấm ảnh chụp chung của hai người trên quyển sổ màu đỏ đó cũng là photoshop.

Giang Thứ nghiêm túc nói: "Nghe nói lúc ly hôn cần hai thứ đồ chơi này, về nhà anh sẽ khóa nó lại, đời này của em đừng mong nhìn thấy chúng nó nữa."

Giang Thứ nói xong, còn mở hai đồ vật này ra, cầm di động chụp một tấm: "Muốn xem cũng chỉ có thể xem ảnh cho đỡ nghiền."

Anh nói xong thì trực tiếp công khai công bố tấm ảnh đó ra ngoài.

Weibo cá nhân kia của Giang Thứ đã sớm trở thành người đứng đầu fan của Ôn Ngưng đã lâu chưa đăng trạng thái, một phát là ác liệt luôn.

Hình ảnh chứng nhận kết hôn, caption kèm theo là: "Cuối cùng cũng là của anh."

Thoáng cái hotsearch đã bùng nổ, thực ra cho dù là lần trước Giang Thứ phô trương lớn như vậy, nhưng vẫn có không ít kẻ ghen ghét đố kị ngầm suy đoán, cầu hôn long trọng hơn nữa cũng vô ích thôi, không đến bước đăng ký này thì giây phút nào cũng có biến số.

Đó chính là Thái tử gia của Hàn Thành, sao có thể bị người khác trói buộc dễ dàng, mặc dù anh đồng ý nhưng không biết người lớn trong nhà có đồng ý hay không đâu.

Đối với nhà giàu mà nói, phần lớn minh tinh đều không lên được mặt bàn.

Giang Mông Mông đang lướt mạng, đầu tiên chạy tới Weibo của anh trai ruột chúc mừng: [Anh!!! Cuối cùng anh lại có danh phận rồi!!! Ngưng Ngưng thật sự là người đẹp thiện tâm!!]

Giang Thứ khá không thích nhìn những lời này của Giang Mông Mông, quyết định cắt bớt một năm tiền tiêu vặt của cô, nhân tiện phạt cô viết tám trăm ngàn lần: "Chúc anh trai và chị dâu trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử."

Ôn Ngưng nhìn thấy bình luận của Giang Mông Mông, cười cười bấm like, tiện thể share Weibo của Giang Thứ, vô cùng đơn giản thêm một sticker tình yêu.

Sau đó mới bấm mở tấm hình kia ra.

Càng nhìn càng thấy không đúng lắm, đợi đến lúc cô nhớ ra, mới dịu dàng nói: "Giang Thứ! Sáng nay em còn chưa trang điểm gì đâu! Đây là mặt mộc đó! Những thứ quan trọng như chứng nhận kết hôn gì đó, anh lại để cho em để mặt mộc! Anh còn đăng lên Weibo! Cũng không chịu photoshop giúp em một chút!"

"Photoshop cái gì, dù sao em cũng không thể gả được cho người khác, không cần trang điểm đẹp quá làm gì."

Ôn Ngưng quay đầu lại xù lông lên trừng anh:

Ngày tân hôn đầu tiên, ham muốn sống của Giang Thứ cũng khá mạnh mẽ: "Nàng tiên từ đâu hạ phàm, đây là mặt mộc à? Mặt mộc cũng quá đẹp rồi? Thật sự là lãng phí đồ trang điểm! Giang Thứ có tài đức gì có thể lấy được tiên nữ chứ? Tiểu tiên nữ Ngưng Ngưng thật sự là người đep thiện tâm"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi