MỆNH VƯỢNG PHU

Sau khi Vệ Thành rời đi, cuộc sống của Khương Mật lại trở lại như thời gian trước. Hàng ngày, nàng vẫn bận làm việc nhà, nhóm bếp nấu cơm, nhặt rau cho gà ăn. Tuy cuộc sống khó khăn nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với mấy năm trước ở nhà mẹ đẻ. Thậm chí bây giờ cha mẹ chồng và nàng đều đồng lòng mong muốn tướng công nàng được tốt hơn, họ đếm ngược qua ngày, chỉ cầu mong kỳ thi Viện năm nay được thuận lợi.

Ngô thị cũng tạo thành thói quen mới, mỗi sáng sớm tỉnh dậy bà đều phải hỏi Khương Mật một câu: có nằm mơ không?

Không ạ.

Từ đó cho đến đêm trước ngày thi Viện, Khương Mật đều ngủ rất ngon, không hề mơ thấy ác mộng.

Ngày thi Viện hôm ấy, tại trường thi ở Túc Châu, Vệ Thành múa bút thành văn, trong lòng chàng thư thái nên bài văn cũng tuôn ra như suối. Còn ở thôn Hậu Sơn, kể cả cha Vệ, cả nhà chẳng quan tâm gì đến làm việc nữa, đều nghĩ về Vệ Thành. Bởi vì suy nghĩ đã bay đến trường thi Túc Châu rồi nên khi thái rau cho lợn Ngô thị suýt chút nữa đã bị thương ở đầu ngón tay. Khương Mật đi sang bên cạnh, nhìn thấy mà thấp thỏm lo lắng, vội vàng nhận lấy con dao từ trong tay Ngô thị, mời bà ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi.

Trước kia, Khương Mật đã từng trải qua mấy năm không may mắn, xem ra còn thong dong hơn Ngô thị một chút, thái rau cho lợn còn có thể phân tâm nói chuyện với mẹ chồng.

“Hôm nay là ngày thi Viện nhỉ? Bây giờ chắc là tướng công đang làm bài trong trường thi, không biết học chính đại nhân ra đề gì, có khó hay không.”

Nói đến đây, nàng lại tự nói thêm một câu:

“Khi con còn là một cô nương ở Tiền Sơn thôn nghe thấy mọi người, khen ngợi tài năng của tướng công, nên dù đề thi có khó thì cũng chẳng sao cả.”

Ngô thị thích nghe những lời như thế này, bà nghe xong trong lòng cũng thấy thoải mái, ngay cả đang lo lắng cũng dần tan biến mất.

“Vợ Tam Lang, con cũng cảm thấy lần này chắc chắn có thể đỗ?”

“Vâng ạ, con tin tướng công… mẹ, khi nào thì tướng công có thể về nhà?”

“Hỏi việc này làm gì?”

“Con muốn xào hai món ăn ngon cho tướng công, nghe nói đi thi rất vất vả.”

Ngô thị đoán, trước khi chàng quay về cũng phải về trường tư thục trước để trò chuyện với tiên sinh, lại còn dọn dẹp một chút, xem ra phải đợi hai ba ngày.

“Vợ Tam Lang, con đừng vội, cứ bình tĩnh, đợi Tam Lang về rồi hầm con gà cho nó tẩm bổ.”

Khương Mật có chút kinh ngạc:

“Tướng công trở về thì mổ gà?”

“Làm sao? con tiếc à?”

Thấy mẹ chồng hiểu lầm, Khương Mật vội vàng giải thích không phải chuyện đó.

“Con nghĩ là tháng sau công bố danh sách, tướng công đỗ tú tài thì nhà ta không phải mở tiệc à? Không phải lúc ấy mới mổ gà ạ? như vậy mở tiệc mừng cũng có thể diện hơn.

“Đừng lo lắng xuông, nhà ta có nghèo, còn có thể thiếu con gà?”

Phải nói là vợ Đại Lang khá hiểu mẹ chồng Ngô thị. Nửa năm trước, khi phân ra ở riêng, bà không lấy ra toàn bộ tài sản. Ngô thị quản việc nhà cả nửa đời, thường ngày keo kiệt bủn xỉn cũng tiết kiệm được không ít, tất cả tiền đều bị bà giấu làm của riêng. Việc này cha Vệ cũng không biết.

Bình thường, bà không bao giờ động vào số tiền ấy. Nhưng con trai đỗ tú tài, phải mở tiệc hay mua sắm chút đồ như thế cũng không sao.

Nhà là do mẹ chồng quản, mẹ chồng đã nói như thế nên Khương Mật cũng chẳng bận tâm nữa. Nàng chỉ đếm đầu ngón tay, tính từng ngày chờ Vệ Thành trở về.

Vệ Thành trở về vào ngày thứ tư sau khi kỳ thi Viện kết thúc, đi trên đường làng gặp không ít người nhiệt tình hỏi thăm chàng thi xong rồi à? năm nay như thế nào? có thể đỗ hay không?

Hễ có người hỏi, Vệ Thành đều trả lời là đã cố gắng hết sức, không nói là có thể hay không thể.

“Vậy là năm nay cũng rất thuận lợi? không xảy ra chuyện hỗn loạn gì?”

“Vậy thì chẳng phải là cậu ta thực sự có thể trở thành tú tài lão gia rồi?”

“Chuyện liên quan đến Vệ Tam Lang sao có thể đơn giản như thế, cho dù năm nay hắn ta vào được trường thi để làm bài thì cũng khó mà nói là không xảy ra việc ngoài ý muốn. Hơn nữa cứ cho là hắn ta đỗ tú tài đi nữa thì có thể xưng là lão gia sao? Cử nhân mới là lão gia!”

“Vậy hắn ta đỗ tú tài thì có thể được lợi ích gì?”

“Ngươi muốn lợi ích gì?”

” Nha môn có phát bạc không? Có phát lương thực không?”

“Ngươi về nhà, lên giường ngủ một giấc, xem trong mơ có được phát gạo phát bạc không? Tú tài ở thôn chúng ta ít gặp, chứ ra ngoài thì chẳng hiếm lạ gì, nha môn đâu có nhiều gạo, nhiều bạc mà phát cho họ?”

“Theo như ngươi nói thì chẳng được ích lợi gì, vậy vì sao ai cũng muốn đi học thi đỗ công danh?”

Vấn đề này hỏi rất hay.

Vì sao ư?

Bởi vì chỉ cần ngươi đỗ tú tài, cho dù gia đình không khá lên được nhưng cũng chẳng đói chết, không thể tiến thêm một bước thì có vẫn có thể làm ở trường tư thục trong thôn, dựa vào tiền học phí và lễ vật học sinh biếu tặng cũng có thể sống tạm qua ngày, còn có thể sống tốt hơn rất nhiều người.

Nếu như ngươi có năng lực, về sau lại đỗ cử nhân, vậy thì thực sự phát đạt rồi.

Nhiều người tranh nhau vỡ đầu để tìm kiếm công danh không phải là vì điều này ư?

Chỉ là cử nhân cách nông dân quá xa thôi.

Gộp cả thôn Tiền Sơn và Hậu Sơn thôn lại trong một trăm năm qua cũng chẳng có ai, còn như tú tài, cách đây nhiều năm vẫn có một người.

Trong khi những người này còn đang tán gẫu thì Vệ Thành đã về đến nhà. Khương Mật nghe thấy tiếng nói chuyện, từ sau nhà đi ra liền nhìn thấy tướng công mà nàng vẫn luôn nhớ mong. Ở bên ngoài chàng ăn uống không tốt, lại nghỉ ngơi không đủ, nhìn gầy gò hơn nhưng tinh thần lại không tồi, dáng vẻ vui mừng vẫn còn hiện trên gương mặt.

Khương Mật vừa đi ra, Vệ Thành đã nhìn thấy nàng.

Nhìn thấy con trai đột nhiên lướt qua mình nhìn về phía trước, Ngô thị nghiêng người lại nhìn về phía con dâu thứ ba, liền nói với Vệ Thành:

“Lần trước con rời đi, Mật Nương vẫn luôn nhớ thương con, hỏi ta mấy lần, muốn biết bao giờ con về.”

Vệ Thành nghe thấy cũng ấm lòng đáp lại:

“Là ta không tốt.”

“Được rồi, ta đi mổ con gà, hầm canh cho con bồi bổ, hai con có lời gì thì để đến tối về phòng đóng cửa rồi nói, đi ra đồng gọi cha con về trước, đừng mải làm việc nữa.”

Vệ Thành đặt giỏ đựng sách vào phòng phía tây, lại tự đi ra ruộng, Khương Mật để mẹ chồng nói mấy câu ấy thì cảm thấy ngượng, đỏ chín cả mặt. Nàng cúi đầu vào bếp nấu nước nóng chuẩn bị vặt lông gà. Chỉ là có thêm một người thôi mà Vệ gia đã náo nhiệt hơn hẳn mọi ngày. Trong lòng Ngô thị kiên định hơn, Khương Mật cũng thực sự vững tin hơn.

Không xảy ra việc gì là tốt rồi, chàng cũng nói đã cố gắng hết sức, theo đánh giá của tiên sinh trường tư thục thì chắc là có thể đỗ.

Chẳng cần truyền lời mời thì đến bữa cơm, Vệ Đại Lang và Vệ Nhị Lang đều đến cả. Mấy người đàn ông ngồi một bàn, đang nói chuyện lớn. Ngô thị để lại một chút thức ăn ở dưới bếp, bà và tam tức phụ không ngồi vào bàn mà ăn mấy miếng đơn giản lại uống bát canh là xong. Nhà nông cũng chẳng mấy khi thấy món mặn, cho dù có nhiều người nuôi gà vịt, nhưng là nuôi để lấy trứng. Trừ khi có tiệc mừng, còn ngày thường chẳng bao giờ mổ thịt. Trong thôn cũng có nhà đồ tể, người đi mua thịt cũng không nhiều, mà có mua thì cũng chỉ mua một chút phần ngoài rìa.

Con dâu Vệ gia đều hơi keo kiệt. Giống như vợ đại Lang và Nhị Lang, trước kia nói mẹ chồng hà khắc, bây giờ tự quản việc nhà, họ lại càng chặt chẽ hơn. Có một thằng con trai nên đều chỉ hận không thể tiết kiệm nhiều hơn nữa.

Lại nói, hai nhà đã lâu không thấy món ăn mặn, ngửi thấy mùi gà hầm họ nhịn không được nuốt nước bọt mấy lần. Cho dù biết mẹ chồng sẽ nói mát nhưng vẫn mặt dày kéo mấy miệng ăn trong nhà đến.

Cha Vệ không nói gì, Vệ Thành cũng chào hỏi đại ca nhị ca hai câu, lại quan tâm mời họ ngồi xuống.

Không khí bên mấy người đàn ông không phải là tốt nhưng cũng không quá gượng gạo. Còn bên nhà bếp, vợ đại lang nhị lang đang bón thịt gà cho con trai ăn. Ngô thị vừa uống xong bát canh, lau sạch vết dầu mỡ trên miệng rồi bắt đầu nói mát.

“Các người ăn ngon cũng chẳng thèm nhớ mời hai ông bà già này một bát, ta hầm canh gà thì các người lại đến rõ là nhanh.”

Bình thường đàn ông ăn cơm rất nhanh, và hai miếng là xong. Nhưng hôm nay lại ngồi vừa ăn vừa nói chuyện nên rất chậm. Khương Mật cũng loáng thoáng nghe được một chút, nghe họ nói về kỳ thi Viện. Vệ thành nói tháng sau huyện nha sẽ công bố danh sách. Ở trường tư thục cũng không phải chỉ có một người tham gia kỳ thi Viện, họ chuẩn bị tự lên huyện xem. Vệ Thành liền nhờ người xem hộ, không định tự lên huyện xem.

Cha Vệ hỏi chàng có phải quay về trường tư thục nữa không?

Vệ Thành trả lời rằng tiên sinh bảo chàng ở nhà đợi, cũng tranh thủ dịp này ở bên cha mẹ nhiều hơn. Nếu như may mắn thi đỗ, thì sau đó sẽ phải chuẩn bị lên huyện học báo danh. Đi lên huyện khác với lên trấn, xa hơn nhiều, kỳ nghỉ hàng tuần cũng không chắc có thể về nhà.

Nghe đến đây, lòng Khương Mật lại lo lắng hơn.

Tối hôm đó, Vệ thành châm ngọn đèn dầu ở phòng phía tây. Vệ Thành ngồi bên mép giường, nhìn Khương Mật thu dọn giỏ sách cho mình:

“Mật Nương, có phải nàng có chuyện gì không? Ta thấy nàng có chút buồn bực không vui.”

Tay Khương Mật dừng một lát, tiếp tục đặt giỏ sách xuống rồi mới ngồi xuống mép giường.

Hai đầu ngón tay trỏ của nàng xoắn lại với nhau, khẽ nói:

“Ta nghe thấy chàng nói với cha, nếu thi đỗ tú tài sẽ phải đi học trên huyện, ngày nghỉ hàng tuần cũng không về.” Vệ thành liền hiểu ra.

Chàng dịch người về phía Mật Nương một chút, dựa vào chút ánh sáng từ ngọn đèn dầu cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy rõ sườn mặt vô cùng xinh đẹp. Vệ Thành nhấc bàn tay thường ngày hay lật sách mài mực của mình qua, định an ủi nàng.

“Mật Nương, nàng có muốn đi lên huyện với ta không?” Khương Mật lắc đầu:

“Chàng đi học bên ngoài, thiếp càng cần phải ở lại báo hiếu cha mẹ, ở nhà có thiếp, chàng mới có thể an tâm học tập.”

Vệ Thành thực sự rất đau lòng, chàng ôm lấy Khương Mật, muốn hôn nàng một cái, Khương Mật lại nói:

“Nói thì nói vậy chứ ta vẫn không nỡ xa chàng, trước kia mỗi tháng còn có thể về mấy lần, sau này…” Vệ Thành có thể hiểu được tâm trạng này.

Trước kia chàng cũng không nhớ nhà đến thế, sau khi thành thân, trong lòng lại càng lo lắng hơn. Đặc biệt là mỗi đêm trước khi ngủ, chàng đều nghĩ đến Khương Mật, nghĩ có phải nàng lại gầy hơn không? Bây giờ trời chuyển lạnh nàng có khỏe không? … Vệ thành nóng lòng muốn ngày ngày được ở bên nàng, nhưng chàng không thể.

Căn cơ của Vệ Thành còn mỏng, cung cấp cho chàng còn tàm tạm, thực sự không có điều kiện để Khương Mật cùng đi lên huyện, thêm một người là thêm một phần chi tiêu.

Hơn nữa, ngoại hình Khương Mật xinh đẹp, ở nông thôn còn an bình, đi vào huyện rồi chỉ sợ lại xảy ra chuyện.

Giả dụ có người nhìn trúng nàng, muốn cướp nàng đi, Vệ Thành không dám nói chắc chắn có thể đón nàng về được. Cho dù Vệ Thành là tú tài, lên huyện rồi thì tú tài có là cái gì đâu? Trừ khi tiến thêm được một bước, nếu không thì chẳng che chở được người khác.

Vệ Thành vẫn luôn cân nhắc, để Mật Nương ở nhà là sự lụa chọn tốt nhất. Trong lòng chàng không muốn, thì càng phải cố gắng chăm chỉ đọc sách, ra sức thể hiện sự xuất sắc của mình.

Chàng nói những lời này với Khương Mật, Khương Mật nghe xong vành mắt cũng đỏ lên. Vệ Thành nhìn thấy nàng như vậy cũng sốt ruột, muốn dỗ nàng cười nhưng lại chẳng biết nên nói gì, chỉ đành ôm nàng vào lòng. Khương Mật cũng dựa vào ngực chàng nói:

“Tấm lòng của tướng công ta hiểu, ta ở nhà chăm sóc cha mẹ, chàng ở bên ngoài đừng lo lắng.”

Trong lòng Vệ Thành mềm hẳn đi, lại càng ấm áp hơn, chàng nói mỗi năm sẽ có vụ mùa thu và lễ mừng năm mới có thể về nhà, không đến mức quanh năm suốt tháng không gặp.

“Hơn nữa tướng công nàng còn chưa đỗ tú tài đâu.” Câu nói này đã xua tan bầu không khí, Khương Mật trợn mắt nhìn chàng:

“Có thể đỗ, lần này chắc chắn đỗ.” Vệ Thành vội vàng sửa lời…

“Đúng, đúng, Mật Nương nói có thể đỗ thì chắc chắn là đỗ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi