Tiêu Yến lặng lẽ đi bên cạnh Hạo Thiên, cô cúi đầu nhìn theo bước chân mình.
Đường phố lấp lánh với những ánh đèn đường le lói hoà cùng với những ánh đèn pha của ô tô khiến bầu trời đêm trở nên sinh động.
Lưu Hạo Thiên nhìn cô, trong đáy mắt hiện lên một chút nét buồn.
Cô đã khác xưa rồi.
Kí ức của Hạo Thiên trôi dạt về ba năm trước, khi ấy Tiêu Yến vẫn còn là đại tiểu thư nhà họ Tiêu, đó là tiệc sinh nhật năm cô mười bảy tuổi.
Anh theo ba của mình là Lưu Hạo Dân đến dự tiệc.
Ngay khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt trong veo của cô thiếu nữ đó thì trái tim anh đã say mất rồi.
Tiêu Yến khoác lên mình bộ váy công chúa màu tím, mái tóc đen búi cao, trên đầu là chiếc vương miện bằng bạc.
Từ trên tầng đi xuống, dưới ánh đèn mờ ảo, cô toả sáng hệt như một cô công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích.
Hạo Thiên đứng đó, đôi mắt dính chặt vào gương mặt cô gái nhỏ, anh cảm nhận được trái tim mình đã lỡ mất một nhịp rồi.
Tiêu Yến bước tới trước mặt anh, nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo kia lại cướp mất đi hơi thở của anh.
"Xin chào! Anh là..."
"Anh là Lưu Hạo Thiên!"
"Em là Tiêu Yến! Cảm ơn anh đã đến buổi tiệc sinh nhật của em."
"Không có gì! Hôm nay em rất đẹp!"
"Cảm ơn anh! Em...!phải đi trước, tạm biệt ".
Vài câu xả giao bình thường lại trở thành một kỉ niệm khó quên trong lòng anh.
Hạo Thiên nhìn theo bóng lưng cô, âm thầm thu hết tất cả vào trong mắt.
Hình ảnh của Tiêu Yến lúc đó vẫn sống mãi trong lòng anh.
Rồi cho đến ngày công ty phá sản, ba cô mất, cô trở thành nghi can giết người, lại đột ngột kết hôn với Hàn Thước.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, anh cũng không kịp phản ứng, đến lúc anh đã nhận đủ mọi thông tin thì Tiêu Yến đã trở thành Hàn thiếu phu nhân mất rồi.
Quay lại thực tại, mọi thứ đều đã đổi khác.
Tiêu Yến không còn là vợ của Hàn Thước, cũng không còn là cô thiếu nữ mười bảy tuổi năm nào.
Tiêu Yến của bây giờ không còn dáng vẻ vô tư đó nữa, trong đôi mắt của cô chỉ còn lại những đau thương mất mát mà cô muốn giữ lại cho riêng mình.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Giọng nói của Tiêu Yến kéo Lưu Hạo Thiên trở về hiện thực.
Anh nhìn vào đôi mắt của cô gái nhỏ, trên môi lại nở ra một nụ cười giả tạo.
"Không có gì! Chỉ là có chút nhớ đến chuyện quá khứ!"
"Là chuyện gì?"
"Sẽ có một ngày anh nhất định nói cho em biết."
"Nói bây giờ không được sao?"
"Không!"
"Hừm...!Không thì thôi!"
"Tiêu Yến! Anh có chuyện này muốn hỏi em..."
"Chuyện gì?"
" Nếu có một ngày em phát hiện người thân bên cạnh em lại là con của người có liên quan đến cái chết của ba em thì em sẽ làm sao?"
Tiêu Yến lặng lẽ trầm ngâm một lúc, đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ cụp xuống.
"Em cũng không biết nữa.
Nếu người đó vì cảm thấy tội lỗi mà đối xử tốt với em thì chắc là em đau lòng lắm."
"Em có hận người đó không?"
"Em không hận! Nhưng cũng không muốn gặp lại người đó nữa."
Trái tim Hạo Thiên khẽ run lên.
Đó cũng chính là chuyện khiến anh đau lòng nhất.
Nếu một ngày nào đó cô biết được sự thật, liệu cô có chấp nhận để anh tiếp tục ở bên cạnh cô hay không? Có...hay không?
"Hạo Thiên...!Sao anh lại hỏi vậy?"
"Em đừng suy nghĩ nhiều.
Đó là chuyện của một người bạn rất thân của anh.
Cậu ta yêu cô gái đó từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mà trước đây ba của cậu ấy lại liên quan đến cái chết của ba cô gái đó.
Cậu ta sợ cô ấy sẽ biết, sẽ vì điều đó mà rời xa cậu ta."
"Chắc là sẽ không đâu...em cũng không biết nữa..."
"Nếu là em thì em có chấp nhận được không?"
"Không! Bởi vì mỗi ngày phải đối diện với người đó, trong lòng sẽ lại nhớ đến cái chết của ba mình...!Vậy thì làm sao mà hạnh phúc! Lúc đó chẳng phải cả hai người đều đau khổ sao?"
Nụ cười nhạt xuất hiện trên gương mặt thanh tú.
Hạo Thiên nhìn cô mà lại thấy chua xót vô cùng.
Vậy là...anh không thể ở bên cạnh cô mãi mãi...
"Bỏ đi, dù sao cũng là chuyện của hai người họ, chúng ta không làm gì được đâu."
"Ừm! Đi thôi! Em đói rồi."
Tiêu Yến khoác tay anh, hai người cùng nhau sánh bước.
Lưu Hạo Thiên chỉ ước gì, Tiêu Yến mãi mãi không thể biết được bí mật năm xưa.
Chỉ có như thế thì anh mới có thể ở bên cạnh cô mãi mãi.
Có một người lặng lẽ kể chuyện của đời mình để rồi lại nhận được sự đau lòng và tội lỗi.
Tại sao người đó lại là ba anh? Tại sao anh lại là con của ông ấy? Tại sao lại để anh yêu cô, yêu trong cái hoàn cảnh éo le này chứ? Phải chăng đây chính là nghiệt duyên...
___________
Quán cà phê Lưu Ly...
Lữ Kính Tâm đang cười đùa với Niệm Ân thì nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ.
Đôi mắt cương nghị hiện rõ sự yêu thương, môi mỏng khẽ nở một nụ cười ấm áp.
Hy Y đứng bên cạnh nhìn thấy liền tinh nghịch châm chọc một câu.
"Đúng là người được yêu có khác.
Em ở đây cả buổi, anh không nhìn em lấy một lần.
Vậy mà vừa thấy cô ấy đã tủm tỉm cười rồi."
"Hy Y..."
"Được rồi! Em đùa thôi.
Niệm Ân qua đây, má nhỏ bế con.
Để ba ba của con đi đón người trong lòng."
Lữ Kính Tâm bất lực nhìn Hy Y, cô nhóc này luôn biết cách khiến anh nghẹn họng.
Nhưng mà....anh vẫn đứng lên và đi về phía trước.
Ở ngoài kia, bóng dáng nhỏ bé đang dần dần tiến tới.
Trên bậc thềm dẫn lên quán, người phụ nữ bỗng chốc dừng bước.
Cô chậm rãi ngước lên nhìn, gương mặt Kính Tâm hiện rõ trong lòng mắt.
Hai tháng xa cách,.
cô nhớ anh nhiều biết mấy.
"Kính Tâm...Anh về rồi!"
"Anh về rồi! Anh nhớ em lắm...An Hạ!.