MÈO ĐEN

6

Tôi lại mơ thấy con mèo đen, nó đứng dưới bờ sông đối diện, nói:

“Ngày mai cô phải chạy trốn, nếu chúng đuổi kịp thì hãy cắn đầu lưỡi rồi phun máu lên mảnh gỗ mun, nó sẽ cứu cô một mạng."

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi bị Bạch đại sư đánh thức.

Ông ta nói đã gần năm giờ, yêu cầu tôi chuẩn bị. Lúc năm giờ mười lăm, họ sẽ khiêng q u a n tài lên núi.

Những người khiêng t a n g đã đến, họ đang ngồi ăn mì ngoài nhà, thật bất ngờ, tôi nhìn thấy anh cả của mình, Đồng Niên.

Tôi nhìn anh ta đốt pháo ngoài sân, tiếng tanh tách đặc biệt chói tai trong màn đêm tĩnh mịch, con gà trống trong tay tôi sợ đến mức dang rộng đôi cánh ra đập liên hồi, nhưng nó đã trói lại, không thoát được.

Bố tôi vào nhà mặc đồ t a n g, cầm ảnh ông nội, anh tôi cũng vào ném vỡ một cái bát, rồi đi theo bố tôi cầm biểu ngữ cho con cháu.

Lúc này, ông Bảy lấy thuốc lá ra đưa cho người khiêng quan tài:

“Hôm nay mọi người phải cố gắng một tí. Chỉ cần có thể lên núi an toàn, khi đến sẽ được thưởng thêm một nghìn tệ. Mọi người chịu khó một chút, tí nữa thấy Bạch đại sư ra hiệu, chúng ta cùng nhau nâng q u a n t à i lên."

Tám người đàn ông cao to vừa hút thuốc vừa gật đầu. Người cầm đầu nói, gia đình không có gì phải lo lắng, cứ yên tâm ở họ.

Bạch đại sư nhìn thời gian, đốt đuốc chỉ đường, hít một hơi dài:

"Chuẩn bị..."

Những người khiêng quan tài đồng loạt dùng sức, tôi ngồi bị lung lay một lúc, quan tài được nâng lên.

Bố tôi cầm bức ảnh t h ờ đi đằng trước dẫn đường, anh tôi thì đốt pháo theo sau, mọi người dần tăng tốc độ.

Tôi quan sát đường đi, gần tới cầu rồi, nhịp tim càng lúc càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Cuối cùng cũng nhìn thấy nơi mà con mèo đen nói, đến chỗ đó tôi sẽ bỏ chạy ngay lập tức. Bởi vì phải dừng ở cầu để lễ lạy, mấy người chú họ của tôi đi theo phía sau lấy hai chiếc ghế dài, đặt lên trên cây cầu để đỡ q u a n t à i, người đàn ông hô to, đặt q u a n t à i trên băng ghế.

Khi dừng lại, con cháu phải quỳ xuống bái lạy, bố và anh tôi dẫn một nhóm người quỳ sau quan tài, còn Bạch đại sư thắp nến hương ở đằng trước để cúng dường.

Mảnh gỗ mun trong túi quần của tôi ngày càng nặng hơn, như thể đang nhắc nhở tôi về sự tồn tại của nó.

Tôi nhìn xung quanh, khi họ không chú ý, tôi xé sợi dây gai buộc trên người, nhảy ra khỏi quan tài và chạy xuống gầm cầu.

Sự việc đột ngột xảy ra khiến họ mất cảnh giác, tôi chạy ra sông trước khi mọi người định hình được chuyện gì đang xảy ra.

Bố tôi và các đệ tử của Bạch đại sư đuổi theo phía sau. Đường ven sông rất trơn, lại còn tối, đột nhiên tôi ngã xuống sông, tưởng rằng nước sẽ lạnh cóng nhưng không, mà lúc đó trời còn lộng gió.

Họ cứ đuổi theo tôi, thậm chí bố còn ném đá vào người tôi, khiến tôi mấy lần suýt ngã xuống.

Tôi đã nhìn thấy rừng tre rồi, sắp đến nơi rồi, nhưng bọn họ sẽ nhìn thấy tôi chạy vào đó, làm sao tôi có thể trốn được đây?

Thôi kệ đi, tính sau vậy.

Tôi vừa lê chân bước vào bờ, bố tôi cùng nhóm người đã đuổi kịp, tôi lấy mảnh gỗ mun trong túi ra, cắn đầu lưỡi thật mạnh đến bật m á u rồi phun vào mảnh gỗ.

Có một luồng sáng lạ, rất nóng phát ra. Nóng đến mức tôi không thể cầm nổi nên đã làm rơi xuống sông.

Dòng sông bắt đầu sủi bọt như nồi nước sôi. Bố tôi và những người đó lần lượt chạy vào bờ, hét lên đầy đau đớn.

Tôi không dám nhìn họ nữa mà chạy thẳng vào rừng. Khi vào rừng tre, trời bắt đầu có sương mù, tôi đi vòng quanh đó mấy lần mà không biết đang đi về hướng nào, như thể bị lạc.

Tôi không nghe thấy giọng bố, hình như họ không đuổi theo tôi nữa. Tôi tìm một tảng đá rồi ngồi xuống.

Meo…

Meo…

Con mèo đen bước ra từ sâu trong rừng tre.

"Hahaha"

Nó cười the thé, khi nó đến gần, tôi vội đứng dậy, lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vào nó.

“Không ngờ Lão Đồng cả đời thông minh, mà cuối cùng lại vì một đứa cháu gái ngu ngốc mà t ự s á t.”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ông nội chết vì ta?”

“Hừ, nếu không phải vì ngươi, con của ta sẽ không c h ế t, ông nội tốt bụng của ngươi chính tay g i ế t c h ế t con của ta, để cứu ngươi, thà dùng đinh gỗ đào phong ấn mình, khiến bản thân không bao giờ đầu thai cũng không chịu giao ngươi ra. Nhưng hắn bảo vệ ngươi quá tốt rồi, một chút cũng không để cho ngươi biết, hôm nay ngươi tiến vào rừng tre này, sẽ mãi mãi không thể trốn thoát.”

Sương mù trong rừng xộc thẳng vào mũi tôi, dù tôi có lấy tay che cũng không ngăn được.

Tôi không còn điều khiển được cơ thể nữa, choáng váng ngã xuống đất, nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo, giống như trạng thái thực vật.

Tôi nhìn thấy con mèo ngậm trong miệng khúc gỗ mun mà tôi làm rơi xuống nước, giẫm lên người tôi, tiến về phía trước cho đến khi nó chạm tới ngực tôi.

Nó đặt khúc gỗ mun vào miệng tôi, sau đó khóe miệng tôi bắt đầu bốc khói, làn sương mù tôi vừa hít vào cơ thể chảy ra khỏi miệng, bị hút vào trong khúc gỗ kia.

Một lúc sau, khúc gỗ mun không còn cứng nữa mà mềm ra, nỗi sợ những thứ thân mềm khiến khắp người tôi nổi da gà nhưng không thể cử động được.

Tôi nghe thấy con mèo đen kêu meo meo mấy lần rồi nhảy lên nhảy xuống người tôi.

“Sắp thành công rồi. Con của ta sắp quay về rồi. Những năm qua ta bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy cũng không phải là uổng phí. Hahahaha, con ta sắp quay về rồi."

Cái gì? Khúc gỗ mun đó không phải là gỗ, mà là con của nó.

Khi tôi kịp phản ứng, thứ mềm mại ở miệng tôi cử động, giống như nhịp đập của trái tim tôi.

Tôi sợ đến phát khóc, nước mắt cứ rơi nhưng không thể phát ra âm thanh, tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, cơ thể gần như trống rỗng.

Bang! Âm thanh của khẩu pháo khổng lồ từ phía trên truyền đến, theo sau là tiếng nổ liên tục. Thứ ở khóe miệng tôi dường như đang sợ hãi, nó trượt ra khỏi miệng tôi. Mùi khói dày đặc xộc tới khiến tôi ho mấy lần nhưng vẫn cử động được ngón tay.

Ánh lửa ngày càng lớn kèm theo làn khói dày đặc chiếu sáng toàn bộ khu rừng tre đen kịt.

Con mèo đen cong lưng, xù lông, vừa nhìn phía sau lưng tôi vừa phát ra tiếng rít chói tai.

Bạch đại sư bịt một chiếc chăn ướt lao vào, vẽ một lá bùa ném vào người tôi rồi niệm chú.

Con mèo đen càng lúc càng gào thét thảm thiết, cuối cùng ngã gục xuống đất, Bạch đại sư từ bên hông lấy ra một cái bình, đổ máu chó đen ra, bắt đầu vẽ lên trán tôi, một lúc sau tôi mới cảm thấy khoẻ lại.

“Cháu có đi được không?"

Tôi gật đầu, theo ông ta ra khỏi rừng tre, sau đó ông ta châm lửa ném vào rừng, hàng tre lập tức bốc cháy.

Khi quay lại chỗ cây cầu, vì vừa trải qua sinh tử, đột nhiên tôi thấy bố tôi vẫn rất tốt, dù có đánh tôi tôi vẫn thấy nhân từ.

Sau chuyện vừa xảy ra, tôi không dám làm trái bất kể chuyện gì.

7

Khi mọi chuyện đã ổn thỏa, q u a n t à i của ông nội đã được chôn. Về đến nhà, tôi hỏi Bạch đại sư về chuyện con mèo đã nói trong rừng tre và nguyên nhân cái chết của ông tôi.

Bạch đại sư bưng chén trà nhấp một ngụm rồi nói:

"Bây giờ ông nội cháu đã qua đời, ta có nói cho cháu cũng không sao."

….

8

Khi tôi sinh ra vẫn còn nguyên bọc nước ối. Ông nội đã tính ngay số mệnh của tôi. Tôi sinh ra là điềm tốt. Ông nội rất vui, nói rằng trong tương lai nhà Đồng sẽ êm xuôi vì có tôi ra đời.

Nhưng khi chọc bọc nước ối, tôi bị sặc, toàn thân tím tái, bà mụ dù có dùng miệng hút nước ối từ phổi tôi ra cũng không có tác dụng, hơi thở của tôi trở nên khó khăn, ngày càng yếu đi.

Ông nội nói, nếu nhà họ Đồng không bảo vệ được tôi thì sẽ có tai họa đẫm máu.

Ông nội phải lập tức nghĩ ra biện pháp đối phó, cách làm này có sẽ làm giảm phước đức, nhưng vì lợi ích của nhà họ Đồng nên ông phải làm.

Ông tìm một con mèo đen sinh ra cùng lúc với tôi, một con có sức sống mãnh liệt, người ta nói mèo có chín mạng, nếu nó chết thay tôi thì nó sẽ bảo vệ tôi an toàn.

Vì vậy, ông nội đã huy động cả nhà đi tìm một con mèo như vậy ở làng và vài làng lân cận trong vòng một giờ.

Cuối cùng, con của nhà ai nhà ấy thương, ông nội tôi đã tìm thấy một chú mèo con mới sinh trong miếu thổ địa, nó đáp ứng đủ điều kiện về mọi mặt, bất chấp sự cản trở của mèo mẹ, ông nội tôi đã dùng dao chém chết mèo mẹ, bế mèo con chạy về nhà.

Ông ôm lấy tôi và mèo con một đêm, sáng ra tôi đã hồng hào, lúc mẹ cho tôi t i sữa, nói tôi ăn rất khoẻ.

Nhưng từ đó, ông nội đã cảnh cáo gia đình không được nhắc đến chuyện này nữa, ai biết rằng hơn mười năm sau, mèo đực vì chuyện này mà trả thù nhà họ Đồng.

Khi ông nội tìm thấy con mèo, ông liền kể cho Bạch đại sư nghe về số mệnh của mình.

Vốn dĩ Bạch đại sư nói ông nội không thể bói toán cho chính gia đình tôi, nhưng ông nội không còn có thể lo nghĩ nhiều như vậy nữa, ông biết rằng vì việc ông làm năm đó thật đáng hổ thẹn nên bây giờ dù có thế nào đi nữa ông cũng phải cứu mạng tôi và cả nhà họ Đồng.

Ngày hôm sau, ông đến tìm Bạch đại sư, họ đọc những quyển sách cổ, cuối cùng cũng tìm ra được giải pháp này.

Ông nội nói ông phạm pháp, dò xét thiên cơ, nghịch thiên nghịch vận, sau khi chết sẽ xuống địa ngục tầng thứ mười tám, bị nướng trong dầu, ông không muốn phải chịu đựng như vậy.

Tuy nhiên, thà rằng để thế giới không biết đến sự tồn tại của ông, chỉ cần mèo đực không tìm được mình.

Hơn nữa số phận của tôi giống với con của mèo đen, nó sẽ không bao giờ làm chuyện gì quá đáng với tôi.

Trước khi chết, ông nội liên tục lặp đi lặp lại nói với Bạch đại sư những điều cần làm. Bịt kín thất khiếu của mình bằng những chiếc đinh gỗ đào.

Trong mắt Bạch đại sư lộ ra sự ngưỡng mộ vì ông có thể làm được điều này.

9

Sau khi tiễn Bạch đại sư, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay lại trường để tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học.

Trước khi đi, mẹ tôi nấu một bàn lớn đồ ăn ngon. Khi chúng tôi đang ăn, bố tôi nói:

“Con thi cho tốt, đừng lười biếng đấy.”

“Meo.”

Tôi vội che miệng lại:

“Vâng, con nhất định sẽ làm bài thi thật tốt để không làm bố thất vọng ạ.”

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi