MEO, GIỮ LẤY CHÓ NHÀ ANH ĐI!

Đứng ở trước cửa, Tô Nhiên nín thở tập trung suy nghĩ, đợi đến khi không khí trong bụng đã hết, bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa mới dùng sức, mở cửa ra.

Quả nhiên.

Một bãi phân màu vàng vàng to đùng bất thình lình nằm cách cửa nhà cô nửa bước chân.

Đây đã là lần thứ ba rồi.

Tô Nhiên nhíu mày, đóng cửa nhà mình lại, rồi nhẹ nhàng linh hoạt vượt qua chướng ngại vật kia, trực tiếp đi về phía căn phòng 504 nằm ở phía bên phải. Đây là chung cư hệ bốn hộ hai cầu thang, kể từ lúc cô rời khỏi nhà mình cho đến khi gõ cửa nhà người kia, chẳng cần dùng quá mười giây.  

Mới gõ hai tiếng, cửa phòng 504 liền mở ra.

Chu Hàng nhìn thấy cô, anh cũng chẳng bất ngờ.

“Chó của anh lại gây tội rồi.” Tô Nhiên nhíu mày, vẻ mặt thể hiện rõ ràng sự khó chịu và bất đắc dĩ.

Mà khuôn mặt trắng trắng của chủ nhân con chó kia vẫn không có chút biểu cảm gì, cực kỳ lạnh lùng nói: “Xin lỗi.”

Sau khi anh ta thành thục dọn dẹp cửa nhà cô xong lại bình thản nói: “Là do tôi không biết dạy chó, hôm nay lại mời cô ăn sáng vậy.”

Đôi mắt đen kịt nhìn lướt qua Tô Nhiên, cũng chẳng dừng lại một phút nào, tư thái xa xăm ấy khiến cho cô có cảm giác như anh sắp thành tiên luôn rồi, dường như hoàn toàn khác xa kẻ vừa mới nãy còn đang hốt shit.

Tô Nhiên lạnh lùng gật đầu, trả lời: “Ừ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi