MEO, GIỮ LẤY CHÓ NHÀ ANH ĐI!

Hai người lại khôi phục lại hình thức hẹn gặp lúc trước, chỉ khác là, lần này càng ổn định hơn.

Có lúc gặp phải đồng nghiệp, ánh mắt điên cuồng của bọn họ cuối cùng cũng sẽ bị dập tắt trước tổ hợp hai người lạnh lùng ở trước mặt. Người trong cuộc căn bản không quan tâm tới suy nghĩ của người khác.

Thỉnh thoảng lắm thì Tiểu Bạch mới nhớ tới việc đi gây sự ở cửa nhà 502. Tuy rằng chưa bị ai bắt gặp đang hành sự, nhưng Tiểu Bạch vẫn bị buộc tội vì là kẻ cầm đầu.

Có lúc Tô Nhiên lại cảm thấy, chị Lưu nói đúng không sai. Tính cách của Chu Hàng rất tốt.

Coi như cô là cầu được ước thấy đi. Hiện tại quan hệ của bọn họ vẫn đang tiến triển từ từ, nước chảy thành sông, bên trong ổn định. Tô Nhiên nghĩ, đợi đến khi cô chính thức giữ lấy anh làm của riêng, đến lúc đó sẽ thẳng thắn bộc trực với anh đi.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, cô hạ quyết tâm còn chưa được mấy ngày thì đã bị vả mặt rồi.

Tô Nhiên thừa dịp anh không có ở đây, ôm Tiểu Chu Chu, chạy đến cửa hàng thú cưng trong tiểu khu.

Tiểu Chu Chu cái gì cũng ngoan, chỉ trừ một điểm, đó là sợ tắm rửa.

Lúc đầu, Tô Nhiên không biết trời cao đất rộng, còn vọng tưởng muốn bản thân tự mình động tay, cuối cùng lại phải tiêm vắc xin phòng bệnh mấy ngàn tệ.

Hiện tại sau khi Tô Nhiên ngã một lần đã khôn ra hơn, hiểu được việc muốn tắm cho một chú mèo phải giao cho người chuyên nghiệp.

Hồi trước bởi vì không rõ đường đi lối lại của Chu Hàng nên cô thường tìm đến cửa hàng thú cưng ở xa hơn một chút, hiện tại đã có tình báo nên cô mới an tâm đến chỗ gần hơn để xử lý.

Sau một hồi meo meo meo gào khóc thảm thiết, Tiểu Chu Chu vừa sạch vừa sướиɠ bước ra.

Chú mèo mướp thơm tho mượt mà vuột khỏi nanh vuốt ma quỷ của nhân viên trong tiệm, liền hờn dỗi mà lao vào ngực chủ nhân. Tô Nhiên nhanh chóng dùng giọng mềm mại an ủi nó.

“Tiểu Chu Chu nhà cô, khỏe mạnh thật đấy.” Nhân viên trong tiệm lau mồ hôi rồi nói.

Tô Nhiên cưng chiều cười cười: “Chỉ có lúc tắm mới thế thôi, còn bình thường ngoan lắm, giống ba nó y đúc.”

Được chủ nhân dịu dàng vuốt ve một lúc, Tiểu Chu Chu mới hồi phục lại tâm tình, lúc này đang kêu meo meo, lượn qua lượn lại trêи tay Tô Nhiên.

Tô Nhiên nghe thấy âm thanh này, ngay lập tức liền hiểu ra: “Tiểu Chu Chu muốn đi vệ sinh rồi.”

Nhân viên trong tiệm dẫn một người một mèo đến chỗ vệ sinh cho mèo ở bên cạnh.

Tô Nhiên chỉ chỉ cát mèo, dịu dàng nói: “Ở chỗ này này.”

Tiểu Chu Chu ngoan ngoãn kêu hay tiếng sau đó quay đầu đi qua đó từ từ ngồi xuống.

Nhân viên trong tiệm khen ngợi: “Đúng là rất ngoan nha.”

Tô Nhiên nói: “Lúc đầu khi nhận nuôi nó là vì nhìn trúng sự ngoan ngoãn này của nó đó.”

Đến mức đi vệ sinh cũng là chỉ ở đâu, đi ở đó.

Tiếng chuông chào khách leng keng vang lên, có người đẩy cửa bước vào.

“Không biết đến bao giờ nó mới có thể gặp lại ba nữa…” Tô Nhiên hạ thấp giọng tự nói.

Nhân viên trong tiệm không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát thay đổi chủ đề, phân tích vấn đề liên quan đến sức khỏe của Tiểu Chu Chu.

“Nhìn màu sắc và nhiệt độ cơ thể thì Tiểu Chu Chu rất khỏe mạnh đó.”

Lúc này, người nhân viên đứng trước quầy nở một nụ cười tươi với người khách tuấn tú thường xuyên tới đây.

“Anh Chu, anh mua thức ăn cho Tiểu Bạch à?”

Cả cơ thể của Tô Nhiên như bị giật, cô quay người vừa lúc chạm phải ánh mắt thâm sâu của người đàn ông.

Ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào một đống shit còn mới nguyên nóng hổi trong chỗ vệ sinh của mèo.

Anh dọn dẹp quen rồi chắc là liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Xong rồi.

Cái này có khác gì việc đang đi giữa đường thì quần bị tuột chứ?

Tô Nhiên hít sâu một hơi, ngay sau đó liền ôm lấy Tiểu Chu Chu, con mèo vẫn còn đang ɭϊếʍ lông mà chạy như bay.

Làm sao đây? Vốn dĩ vẫn muốn giả vờ như không biết mà.

Cô mất tự nhiên như vậy, sau này có lẽ sẽ không để ý tới anh nữa.

Nhưng mà, bộ dáng cô xù lông, cả mặt đỏ ửng lên như vậy, thực sự đáng yêu chết đi được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi