MEO, GIỮ LẤY CHÓ NHÀ ANH ĐI!

Thực ra Chu Hàng cũng không phải một tên mặt than, chỉ có trước mặt Tô Nhiên, anh mới lạnh nhạt như vậy.

Là do một lần nào đó khi nghe chị Lưu ở bộ phận khác nói chuyện với người khác, Tô Nhiên mới biết được.

“Những người đàn ông độc thân ưu tú ở trong công ty ta cũng chẳng thiếu, nhưng tôi thấy lại chẳng ai sánh được với Tiểu Chu nhà bên. Mấy người biết Chu Hàng đúng không? Một thằng nhóc cực kỳ anh tuấn, tuổi còn trẻ mà đã là chức tổ trưởng phụ trách hạng mục của bọn họ rồi đấy! Lần trước trêи tờ báo tập đoàn có một tờ in ảnh của nó đó.”

“Chu Hàng à! Là cái người cực kỳ đẹp trai làm chủ trì cho buổi tiệc hàng năm năm ngoái của công ty phải không?”

“Là nó đó! Không chỉ đẹp trai mà còn rất lễ phép, cực kỳ khách sáo với mọi người. Lúc nói chuyện với thằng bé, nó luôn cười mỉm, ôi đúng là đẹp mắt mà. Còn có nhé, lúc nghỉ ngơi tôi hay nói chuyện về nhà cửa với thằng bé, giới thiệu cho nó mấy con cẩu độc thân các cô đấy, nó cũng tích cực trả lời lắm ra. Tuy rằng người ta chỉ trả lời cho phải phép mà thôi, nhưng không hề qua loa chút nào luôn, khiến người ta có cảm giác như được tắm gió xuân nha…”

Như được tắm gió xuân?

Tô Nhiên không thể tưởng tượng nổi.

Người mà các chị ấy đang nói, thực sự là tên mặt liệt trắng bóc ở nhà kế bên sao?

Sao cô lại chưa từng nhìn thấy anh ta cười nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi