MÈO NHỎ MUỐN ĐƯỢC CƯNG CHIỀU ANH CHỒNG THẦN MINH NHANH ĐÚT CÁ KHÔ!


Một chiếc xe Rolls-Royce mui trần màu cam và trắng dừng lại.

Diệp Thi Thi vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông chói mắt đó.

Dưới ánh nắng làn da của anh trắng phát sáng, khiến những thẩm mỹ viện làm đẹp cũng phải thấy mình vô dụng.

Lúc đôi mắt phượng dài của Tô Tử Hà tình cờ nhìn vào Diệp Thi Thi, gió nhẹ nhàng đung đưa những sợi tóc trên trán anh, anh lười biếng gật đầu chào hỏi cô, cái chào này làm lòng Diệp Thi Thi rung động.

Sao lại đẹp đến vậy chứ…Diệp Thi Thi nuốt một ngụm nước miếng, sờ lên tai mình kiểm tra, rồi mở to đôi mắt nhanh nhẹn vội vàng hỏi: “Sao lại là anh Tô, chú Hoa Nam đâu?”Tô Tử Hà không quan tâm cúi đầu cong môi cười, xuống xe.

Thân thể 1m9 to lớn đi về phía Diệp Thi Thi, dễ dàng nhấc cô lên nắp ca-pô của xe, nói một câu đơn giản:“Cho ông ấy về, nhẫn này đắt lắm, tôi không yên tâm.

”Đây là lý do tốt nhất mà Tô Tử Hà có thể dùng để thuyết phục mèo hoang nhỏ đi cùng mình.

Thế nhưng Diệp Thi Thi nghe thấy câu nói này, lại hiểu rằng: Nhẫn rất đắt, nên không yên tâm, đến đây không phải để đón cô, mà là để đón nhẫn.

“Lên xe.

”“Hả…”Diệp Thi Thi hết sức chăm chú bảo vệ nhẫn, ngàn vạn lần không thể cọ mạnh, rất đắt, thật là đáng sợ.


Gió mang theo mùi hương của Tô Tử Hà, điên cuồng thổi đến đầu mũi Diệp Thi Thi, vẫn là hương hoa mai nhàn nhạt, rất dễ chịu.

Nhắc đến cũng kỳ lạ, lúc ngửi được mùi hương này, Diệp Thi Thi cảm thấy trong lòng an tâm vô cùng.

Diệp Thi Thi nhìn trộm gương mặt đẹp trai bên cạnh.

Vận tốc xe và nhịp tim cô bây giờ cùng một tốc độ, Diệp Thi Thi cảm nhận tâm hồn cô như đang trẻ ra 10 tuổi, vì chỉ thiếu nữ thì tim mới đập nhanh như vậy.

Đẹp đến mức ma mị!Đẹp chết mất thôi!A…Chắc mình không biểu hiện lộ liễu lắm đâu.

.

Diệp Thi Thi nhìn trộm qua kính chiếu hậu, đè khóe miệng đang nhếch, giả vờ cúi đầu xuống.

May quá, mặt rất nghiêm chỉnh, hoàn hảo.

Mà khóe miệng của Tô Tử Hà, nhịn cười không được, anh chống nửa cánh tay, tựa vào cửa sổ, che tay lên miệng, không che đậy được miệng cong lên thành trăng lưỡi liềm.

“Việc đó…anh Tô…”“Ừ?”“Trường học đã chọn xong rồi, học viện Minh Đức…”“Được, tôi sẽ sắp xếp.


”Diệp Thi Thi hơi do dự đan tay vào nhau: “Cái đó…”“Cái gì?”“Tôi nghe chú Hoa Nam nói, anh sẽ hỗ trợ học phí phải không?”“Phải.

”Diệp Thi Thi quay đầu nhìn Tô Tử Hà, nghiêm túc hỏi: “Anh Tô, cho tôi biết nguyên nhân được không?”Tô Tử Hà suy nghĩ đến tám trăm lần, rồi thản nhiên nói: “Cô đeo nhẫn cưới của tôi, tôi nên chăm sóc cô.

”Cô hiểu rồi, chắc chắn tình cảm của anh Tô quá sâu nặng, nên chôn giấu tình yêu dành cho cô dâu bỏ trốn vào trong chiếc nhẫn, thứ anh ấy cần là thời gian để buông bỏ.

Diệp Thi Thi gật đầu, hơi cúi xuống, tình yêu mà người ta ban phát, dù biết không dành cho mình, nhưng đối với cô bây giờ, cũng là ban ơn.

“Cảm ơn anh, anh Tô.

”Anh nói như vậy, mèo hoang nhỏ có lẽ sẽ hiểu.

Đang cúi đầu như vậy, chắc là ngượng ngùng.

“Anh Tô, tôi hỏi một câu nữa được không?”“Ừ.

”“Vết bớt trên mặt tôi… Sao anh làm nó biến mất được?”Tô Tử Hà nghe câu sau, ánh mắt tối lại.

Hơn ngàn năm qua, anh luôn giúp người khác hoàn thành nguyện vọng của họ, sức mạnh này nhắc nhở anh rằng, mạng sống của anh là do mèo hoang nhỏ đổi lấy.

Trước đây, anh luôn bình thản, không buồn không vui, nhưng mạng sống anh là do mèo hoang nhỏ cho, tiếp tục sống đến bây giờ vì đợi mèo hoang nhỏ sống lại.

Lúc này, anh mới bắt đầu dao động về sức mạnh mà bản thân có, vì vậy, anh mới giúp mèo hoang nhỏ thực hiện tất cả nguyện vọng“Tôi là… Thần Minh có thể giúp người khác hoàn thành nguyện vọng.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi