MÈO TRƯỢT CHÂN

Liên Trạm lại xin nghỉ ốm, ba ngày không lên lớp, tìm một giáo viên cùng khóa dạy thay.

Ngày đó sau khi Đàm Tiểu Hữu khôi phục vốn còn muốn tìm hắn tính sổ, nhưng Hồ Phỉ ở đó, dọa cậu hai câu, cậu đành phải uất ức thu móng vuốt. Nhưng cứ bị dọa sợ như thế không khỏi quá bẽ mặt, cậu ráng chống đỡ, hung dữ ném vài lời hung ác, như là đừng để tui lại nhìn thấy chú, tui tuyệt đối sẽ tìm cơ hội trả thù chú v.v, bị hồ yêu liếc qua, cầm yêu khí đâm hai lần, cậu vội vàng tránh đi chạy trốn.

Dù sao cũng là tiểu yêu không có tu vi, không chịu nổi bị dọa.

Từ đầu đến cuối Liên Trạm không nói gì, cũng không ngăn cản, nhưng sau khi Hồ Phỉ rời đi, bắt đầu cân nhắc việc từ chức.

Không thể từ chức thành công, học kỳ này đã trôi qua một nửa, nếu hắn đột nhiên từ chức việc sắp xếp chương trình học sẽ rất rắc rối. Lãnh đạo khuyên hắn vài câu, lại cho hắn nghỉ ba ngày, muốn hắn bình tĩnh lại.

Ngày nghỉ thứ hai hắn kiểm tra lại chút tiền tích góp của mình, cũng không ít, lấy ra một nửa cho yêu hiệp, yêu cầu yêu hiệp bí mật thay hắn gửi vào tài khoản của Đàm Tiểu Hữu. Nhân viên phụ trách không hiểu ra sao, nhưng không dám thất lễ với hắn, cầm tiền làm theo. Nhưng Đàm Tiểu Hữu vẫn là trẻ vị thành viên, cho nên số tiền này tạm thời sẽ do hiệp hội giữ, đợi sau khi cậu thành niên mới có thể đưa cho cậu.

Ngày thứ tư cuối cùng hắn hết kỳ nghỉ đi đến trường học. Học sinh trong lớp đều không nhìn thấy hắn suốt một tuần, vui tươi hớn hở ồn ào, bị hắn trấn áp xuống.

Hình tượng ở trường học của Liên Trạm vẫn là thầy giáo lạnh lùng, nói chuyện rất có lực kinh hoàng, mặt không cảm xúc gõ bảng đen mấy lần, lớp trưởng nhanh chóng tự giác nhắc các bạn yên tĩnh. Ánh mắt của hắn cũng không chuyển về phía Đàm Tiểu Hữu, lạnh như băng bắt đầu lên lớp, một tiết học bốn lăm phút trôi qua, dạy xong thì về văn phòng, cũng không dừng lại thêm một giây.

Trên cơ bản giống như trước đây.

Nhưng thỉnh thoảng ánh mắt khó mà tránh khỏi lướt qua chỗ ngồi của Đàm Tiểu Hữu, sẽ trùng hợp đối nhau với ánh mắt của cậu. Khuôn mặt của đối phương thanh tú nho nhỏ, biểu cảm lại chảnh muốn chết, tràn đầy tức giận, tựa như ngay sau đó sẽ nhào lên cắn hắn.

Liên Trạm làm như không thấy.

Tình huống giằng co sau hai ngày cuối cùng vào một ngày nào đó hắn bị Đàm Tiểu Hữu chặn lại trên đường về nhà, thời gian là năm rưỡi chiều.

Đàm Tiểu Hữu trừng hắn đứng giữa đường nhỏ, hai cánh tay khoanh trước ngực, nhìn hắn chòng chọc: “Có phải anh tưởng không đếm xỉa đến tui, chuyện này đã xong rồi?”

Liên Trạm không lên tiếng.

Đàm Tiểu Hữu nói tiếp: “Không đơn giản vậy đâu!”

Liên Trạm liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Không phải lúc này cậu nên đang trong lớp tự học tiết thứ tư sao?”

Biểu cảm của Đàm Tiểu Hữu hơi cứng lại, ánh mắt rất chột dạ liếc nhẹ sang bên, mạnh miệng nói: “Đừng nói sang chuyện khác!”

“Cậu trốn học?” Liên Trạm hỏi cậu.

Đàm Tiểu Hữu thẹn quá hóa giận: “Còn không phải vì mỗi ngày anh đều chạy nhanh như bay thế à! Tui đâu còn cách nào! Anh đừng chuyển đề tài, vô dụng!” Cậu nổi giận đùng đùng cau mày, từng bước một rất có khí thế đi tới, đi đến trước mặt Liên Trạm, kết quả thấp hơn Liên Trạm một cái đầu, nhìn lên quá mất mặt, lại nhón chân nắm chặt cổ áo Liêm Trạm ép hắn hơi cúi người xuống, “Chưa từng thấy ai không có đạo đức người thầy như anh! Tui còn chưa tìm anh tính sổ đâu, đó là, đó là việc của tui, không đơn giản như thế đã có thể bị anh lừa gạt cho qua!”

Hai chữ lên giường với Liên Trạm cậu vẫn không thể quang minh chính đại nói ra, cà lăm một tẹo. Liên Trạm cúi đầu nhìn cậu, nói: “Cậu muốn thế nào?”

Đàm Tiểu Hữu tràn đầy năng lượng: “Tui muốn đánh anh trả thù anh!”

Liên Trạm nhìn xung quanh một cái, chỉ chỉ về phía con hẻm: “Ở chỗ kia đi, cậu muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, tôi không đánh lại. Nhưng nhớ nhanh một chút, lát nữa cậu còn phải đến lớp tự học tối.”

Đàm Tiểu Hữu không ngờ hắn đồng ý dễ dàng thế, ngơ ngác “Hả?” một tiếng.

Liên Trạm duỗi tay kéo tay cậu xuống, rất tự giác đi vào trong con hẻm, đứng ở bên trong, bình tĩnh nhìn cậu, đợi cậu đến động thủ.

Đàm Tiểu Hữu đột nhiên không đủ năng lượng, hỏi: “Anh có ý gì?”

“Cậu muốn trả thù thế nào cũng được, là tôi có lỗi với cậu.” Liên Trạm nói, “Cậu đánh đi, dù sao cậu cũng nhìn tôi khó chịu rất lâu rồi, cho cậu xả giận.”

Thái độ của hắn thản nhiên bình tĩnh, trong mắt không có chút gợn sóng nào, khiến Đàm Tiểu Hữu cảm thấy hắn có vẻ như đang thanh toán một món nợ với một người xa lạ không hề liên quan, công và tư rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi