MÈO TRƯỢT CHÂN

Liên Trạm tẩm bổ cho mình và Đàm Tiểu Hữu rồi lại xin nghỉ.

Đàm Tiểu Hữu mất trí nhớ ngoan bất ngờ, ngoan ngoãn dễ quản hơn học sinh tiểu học não tàn phản nghịch kia không biết bao nhiêu lần, muốn cậu ngồi cậu sẽ ngồi, muốn cậu ăn cơm cậu sẽ nghe lời há miệng.

Chỉ có điều thích ngồi lên người mình, lúc ăn cơm cũng phải làm nũng, không muốn ăn rau, muốn ăn thịt, còn cam đoan sẽ ăn hết sạch, còn lại một chút cậu sẽ lè lưỡi ra liếm.

Mắt mèo thật to híp thành dáng vẻ lấy lòng, như thể coi hắn thành chủ nhân của mình.

Sau khi Liên Trạm giải quyết xong những vấn đề cơ bản, bắt buộc cậu ngồi đưa lưng về phía mình.

Đàm Tiểu Hữu không nhìn thấy hắn hơi bứt rứt, uốn éo người hỏi: “Thầy làm gì á?”

Liên Trạm cũng không trả lời, bàn tay vỗ lên lưng cậu, đối diện với trái tim bên trái. Đầu ngón tay hắn tiết ra một chút yêu lực, tiến vào cơ thể Đàm Tiểu Hữu, tiểu miêu yêu run rẩy, như bịt điện giật, mềm yếu kêu ra tiếng.

“… Ngậm miệng.” Liên Trạm ra lệnh.

Đàm Tiểu Hữu che miệng lại, đôi mắt dần ướt. Yêu lực của Liên Trạm xâm nhập vào trong cơ thể cậu, chậm rãi leo lên trên, loại cảm giác bị thăm dò khám phá hoàn toàn này khiến gân cốt cậu mềm xèo, đợi đến lúc yêu lực kia len lên trái tim, cậu đã không chống đỡ nổi nữa cầu xin: “Thầy ơi…”

Ngay cả tiếng nói sau cùng của cậu cũng mang theo âm thanh mèo kêu, ngọt ngào tới mức làm cho Liên Trạm dừng động tác lại trong nháy mắt.

Đối với khai thông yêu lực của hắn Đàm Tiểu Hữu không phản ứng chút nào, ngược lại còn bị khơi dậy một phản ứng khác… tiểu yêu đẳng cấp quá thấp quả nhiên vượt qua tưởng tượng của hắn.

Tiểu miêu yêu như cầu xin thương xót đưa lưng về phía hắn gọi hắn là thầy, nhớ rõ chỉ bảo của hắn không dám tùy tiện quay người, nhưng đuôi dài lông mềm quấn lên cổ tay hắn, lung lay cầu hoan.

Liên Trạm mím môi: “… Nếu như không phải quá khó chịu thì nhịn cho tôi, động một tí lại cầu hoan xem là dáng vẻ gì.”

Đàm Tiểu Hữu tủi thân, còn chủ động nhét đuôi vào lòng bàn tay hắn: “Nhưng khó chịu, muốn thầy sờ…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi