MÈO YÊU

Edit: Dương Lam

So với Tiểu Bảo không biết nặng nhẹ thì hành động ôm tới ôm lui chụp hình của Liêm Tiếu chỉ là chuyện nhỏ, Trình Tân không cảm thấy có vấn đề gì hết.

Bình thường khi Liêm Đường về nhà ăn cơm, ăn xong sẽ lên phòng ngay, nhưng lần này lại không thế.

Mà đi tới ngồi xuống một đầu khác của sofa, Trình Tân nhìn Liêm Đường, ánh mắt như nhìn vị chúa cứu thế, khấp khởi chui khỏi vòng tay Liêm Tiếu, người đang cắm đầu vào điện thoại để chạy tới bên Liêm Đường.

Đến cạnh Liêm Đường, chui luôn vào lòng anh.

"Meo--" Dính người vô cùng, vừa kêu vừa cọ cọ lòng tay Liêm Đường.

Liêm Tiếu đăng weibo xong, thấy Trình Tân đang cọ tay Liêm Đường, lấy làm lạ nói: "Hình như bé này thích anh lắm đó."

Liêm Đường cũng nhìn Trình Tân trong lòng mình, đáp ừ.

Liêm Tiếu cười mỉm chi sát lại Liêm Đường, vuốt ve Trình Tân.

"Hình như còn chưa đặt tên cho nó..."

Liêm Đường dừng một chút rồi nói: "Em thấy tên Tiểu Tiểu được không?"

"Tiểu Tiểu? Được ạ, vậy gọi là Tiểu Tiểu, em cũng lười đặt tên lắm."

Liêm Tiếu ngồi dưới phòng một lúc rồi đúng dậy định lên phòng, cô ấy cười ôm Trình Tân lên theo, nói với Liêm Đường: "Anh, em về phòng nhé."

Liêm Đường ừ.

Thấy Liêm Tiếu để ý Trình Tân, Liêm Đường nghĩ hẳn mình nên vui vẻ mới phải, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn Trình Tân mãi không rời đi, đến tận khi bóng Trình Tân khuất sau cầu thang.

Thời điểm được Liêm Tiếu ôm vào phòng ngủ, Trình Tân bỗng có cảm giác được yêu thương mà sợ hãi, từ sau lần Tống Nhã nói với Liêm Tiếu chuyện cô không phải mèo thuần chủng gì đó, Trình Tân còn cho rằng mình đã bị biếm vào lãnh cung rồi cơ, không ngờ lại còn được phục sủng.

Cô quan sát phòng Liêm Tiếu một lượt, căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo, hồ như chi tiết nào cũng có ren.

Rèm cửa sổ bằng ren, ghế, bàn bọc ren, ga giường, vỏ chăn gối, màn giường các thứ đều bằng ren, là một căn phòng thuần phong cách công chúa.

Trình Tân được đặt lên giường, cơ thể lõm xuống đệm chăn êm ái đàn hồi, Liêm Tiếu đứng bên cạnh, nhìn bé mèo nhỏ lông trắng như tuyết, sờ cằm ngạc nhiên: "Wow, trông em hợp với phòng chị quá nhỉ!"

Trắng và hồng, vốn là hai màu dễ kết hợp với nhau.

Trình Tân nằm lọt thỏm trong tấm chăn hồng, xinh xắn đáng yêu như cô công chúa nhỏ.

Đa phần phụ nữ không có đề kháng với những thứ đáng yêu, Liêm Tiếu lấy điện thoại ra, quay một đoạn video ngắn, ghép nhạc nền, đăng lên vòng bạn bè và weibo.

Lại thu được một rổ lời khen nữa.

"Liêm Tiếu, mèo của cậu càng ngày càng đáng yêu."

"Tiệc sinh nhật lần trước đã thấy bé đáng yêu rồi, giờ lại càng yêu hơn, xinh quá đi!"

"Như công chúa nhỏ vậy! Yêu quá!"

"Thấy tớ tinh mắt không?" Vương Tuyết Mạn đã thấy clip Liêm Tiếu mới đăng, gửi câu ấy, rồi mở clip xem thêm lần nữa.

Trong lòng thầm buồn cười, đồ ngốc này, chắc chắn không đoán được con mèo này chỉ tốn năm trăm tệ đã mua được đâu.

Không chừng còn cho là giống mèo đặc biệt gì ấy chứ.

Có điều, con mèo này đúng là càng lớn càng xinh đẹp, mặc dù nói xinh đẹp thì không hợp lắm, nhưng Vương Tuyết Mạn cảm thấy, lúc đầu cô chỉ thấy con mèo trắng nhỏ này khá đáng yêu thôi, giờ thì càng ngày càng xinh đẹp thu hút, khiến người ta muốn dâng tất cả mọi thứ tới trước mặt nó.

Phản hồi weibo của Liêm Tiếu rồi Vương Tuyết Mạn lại tiếp tục chăm chú vào điện thoại, cô mới gửi cho anh trai Liêm Tiếu một tin nhắn, tin gửi đi như đá chìm đáy biển, không chút tăm tích.

Chợt thấy hơi nản, cô cầm cái kính mini lên dặm lại lớp trang điểm, mặc dù không so bằng Lạc Thanh Nhã, nhưng cô cũng tuyệt không phải đứa xấu xí, cộng thêm tài make-up cố công học được, thành thục che đi mọi khuyết điểm, người theo đuổi tuy không thiếu, nhưng chưa một ai khiến cô rung động.

Trừ Liêm Đường.

Người ấy có sự trưởng thành và sức hút quyến rũ đặc trưng của đàn ông, từ lần đầu tiên nhìn thấy ở nhà họ Liêm đã khiến người ta không thể quên được, mỗi một động tác, biểu cảm đều ẩn chứa phong thái riêng.

Nên cô càng ra sức lấy lòng Liêm Tiếu, trăm phương ngàn kế chỉ để tìm được phương thức liên lạc với Liêm Đường từ điện thoại của Liêm Tiếu.

Sau bữa cơm hôm đó là lần đầu tiên liên lạc với anh, mặc dù lấy được số điện thoại, nhưng cô không ngốc đến độ nhắn tin trực tiếp, đó là hạ sách, mà kiên nhẫn chờ cơ hội tới, gửi cho anh một tin.

Cô cho rằng đó là một thời cơ tốt.

Nhưng chỉ nhận được câu trả lời có ba chữ, sau cô gửi tiếp, đối phương không hồi âm nữa.

Chẳng lẽ bỏ tên cô vào danh sách đen rồi?

Không thể nào... Nói gì thì cô cũng là bạn Liêm Tiếu, hẳn anh ấy sẽ không thẳng thừng như vậy.

Vương Tuyết Mạn bồi hồi đặt gương xuống, lại cầm điện thoại lên, tìm được tên Liêm Đường trong lịch sử tin nhắn, trái tim treo cao, gọi đi.

Lúc này Liêm Đường đang ngồi đọc sách trên cái ghế anh hay ngồi, nghe thấy chuông điện thoại, cầm lên.

Nhìn dãy số, Liêm Đường đã biết là ai.

Dù không lưu tên, nhưng anh vốn nhạy cảm với những con số, chỉ liếc một lần đã nhớ.

Liêm Đường nghĩ rồi nghĩ, nhận cuộc gọi.

"Alo?"

Giọng nói trầm thấp cuốn hút của Liêm Đường truyền tới màng nhĩ khiến mặt Vương Tuyết Mạn phút chốc nóng lên, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Vương Nhiễm đó à?" Vương Nhiễm là bạn chung của cô và Liêm Tiếu.

"Em nhầm số rồi."

Liêm Đường nói xong, bên kia mất một lúc mới phản ứng lại được rằng mình gọi nhầm, kinh ngạc lúng túng: "À, em gọi nhầm ạ, rõ ràng đã bấm vào tên bạn em, không ngờ lại trượt tay gọi cho anh Liêm Đường, mong là không làm phiền gì đến anh."

"Không sao."

"Anh Liêm Đường ăn cơm rồi ạ?"

"Ừ." 

Vương Tuyết Mạn vốn tưởng Liêm Đường sẽ khách khí mấy câu, không ngờ đối phương chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì thêm, khiến cô thấy vừa lúng túng lại thất vọng.

"Ngại quá, vậy chúc anh Liêm Đường cuối tuần vui vẻ nhé, em không làm phiền anh nữa."

"Tút tút tút..."

Vương Tuyết Mạn vừa dứt lời, trong điện thoại đã truyền tới âm thanh tút tút cúp máy.

Anh ấy vốn không hề có ý gì với mình rồi.

Chẳng lẽ đã thích Lạc Thanh Nhã?

Cô không cam tâm...

Nghĩ vậy, Vương Tuyết Mạn chụp màn hình lịch sử trò chuyện, bôi mờ tên, rồi đăng lên vòng bạn bè cùng dòng miêu tả.

Vương Tuyết Mạn: Mới nói chuyện điện thoại với nam thần, chỉ nghe giọng thôi đã cảm giác tai sắp mang thai luôn, vui quá đi.

Triệu Giai bình luận biểu tượng cõi lòng tan nát, cô nhìn nội dung cuộc trò chuyện đã đoán được Vương Tuyết Mạn mới nói chuyện điện thoại với ai, mặc dù cô cũng thích Liêm Đường, cảm thấy anh vừa có vẻ ngoài đẹp trai, gia thế tốt, lại vừa giỏi giang xuất chúng, chỉ cần là phụ nữ, tuyệt đối đều sẽ quỳ dưới gấu quần anh.

Nhưng cô không có chấp niệm như Vương Tuyết Mạn, chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần với một người đàn ông ưu tú.

Triệu Giai nhìn thấy, Lạc Thanh Nhã cũng thấy.

Cô ấy bấm vào hình ảnh, phóng to lên, tên người trong hình vẫn thấy được mờ mờ, nhìn khá giống tên Liêm Đường.

Lạc Thanh Nhã cau mày, bên môi là nụ cười lạnh tanh, cố ý hài hước đáp lại: Hâm mộ người có hai số điện thoại quá nha.

Trong đó có nhiều nick là bạn bè cùng trường và bạn chung của hai người, đều thấy bình luận của Lạc Thanh Nhã.

Vô thức copy paste lại, đồng loạt bình luận y chang: Hâm mộ người có hai số điện thoại quá nha.

Vương Tuyết Mạn chỉ muốn chọc tức Lạc Thanh Nhã, nhưng bình luận của Lạc Thanh Nhã lại làm cô tức giận ngứa răng.

Lạc Thanh Nhã gửi xong câu ấy, mở ảnh ra xem kĩ lại, cau mày.

Cô ta lấy được số điện thoại của Liêm Đường lúc nào?

Đến cả cô cũng không có...

Chẳng lẽ Liêm Đường thích kiểu con gái trang điểm lòe loẹt như thế?

Lạc Thanh Nhã ra vẻ kinh ngạc nhắn tin cho Liêm Tiếu.

Lạc Thanh Nhã: Liêm Tiếu, nam thần của Tuyết Mạn là ai vậy? Còn cố tình làm mờ tên, thần bí thật đấy, sẽ không phải là Chu Kinh Hiên chứ?

Chu Kinh Hiên là trúc mã từ nhỏ của Liêm Tiếu, luôn che chở nhường nhịn Liêm Tiếu.

Liêm Tiếu đọc tin Lạc Thanh Nhã gửi tới, cau mày lướt bảng tin, vào ảnh xem thử, không nhận ra là ai, hỏi luôn dưới bài Vương Tuyết Mạn: Ai vậy?

Sau đó trả lời Lạc Thanh Nhã: Không thể là Chu Kinh Hiên được.

Lạc Thanh Nhã: Chẳng lẽ là anh Liêm Đường?

Liêm Tiếu: Để tớ hỏi cậu ấy xem.

Liêm Tiếu tìm lại lịch sử trò chuyện, bấm vào nick Vương Tuyết Mạn.

Liêm Tiếu: Nam thần của cậu là ai vậy? Anh tớ à? Anh tớ gọi điện thoại cho cậu?

Vương Tuyết Mạn: Bí mật, đợi tớ theo đuổi được nam thần rồi sẽ nói cho các cậu.

Liêm Tiếu thấy Vương Tuyết Mạn nghiêm túc như vậy, không cố truy hỏi nữa.

Sau đó nói với Lạc Thanh Nhã: Cậu ấy không nói, cứ thần thần bí bí.

Lạc Thanh Nhã: Không thì cậu hỏi lại anh cậu xem? Nếu quả là anh ấy thì tiện thể hỏi luôn xem anh ấy có thích Tuyết Mạn chút nào không, cũng để Tuyết Mạn có chuẩn bị trước.

Liêm Tiếu đọc tin Lạc Thanh Nhã gửi tới, cảm thấy chuyện này có khả năng, dù sao hôm nay anh trai cũng ở nhà.

Liền ôm Trình Tân, đi tìm Liêm Đường.

Liêm Tiếu vừa gõ cửa vừa gọi: "Anh, là em, em vào nhé." Sau đó đẩy cửa, thấy Liêm Đường đang đọc sách.

Liêm Tiếu bế Trình Tân lại gần.

Trình Tân nhìn thấy Liêm Đường, ánh mắt lập tức tỏa sáng nhìn Liêm Đường chăm chú.

Liêm Đường cũng nhìn Trình Tân, sau đó mới chỉ Liêm Tiếu ngồi xuống cái ghế đối diện, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

"Ha ha, không có  gì, em chỉ tới hỏi anh chút thôi, có phải vừa nãy anh mới nói chuyện điện thoại với bạn Vương Tuyết Mạn của em không vậy?"

Liêm Đường hờ hững đáp: "Bạn em nhầm số, gọi vào máy anh."

"Dạ... Ra là vậy, thế anh thấy cậu ấy thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

"Là mấy người bạn lần trước em nhờ anh mời cơm đó, anh thấy các bạn ấy thế nào? Đều rất đẹp đúng không?"

"Cũng được." Lời ít ý nhiều.

"Ớ? Chỉ hai chữ vậy thôi sao?"

"Chứ phải thế nào?"

"Là hỏi anh có cảm giác gì với Tuyết  Mạn đó?"

Hình như cảm thấy vấn đề này rất buồn cười, Liêm Đường nhẹ cong môi, nhìn Liêm Tiếu nói: "Cảm giác gì à? Không có cảm giác gì hết, em đừng nghĩ đông nghĩ tây thế nữa, nếu rảnh rỗi thì đọc thêm mấy cuốn sách, kì này có môn nào phải thi lại không?" Liêm Tiếu ra đời khi anh đã mười một tuổi, bạn học Liêm Tiếu ở trong mắt anh cũng chỉ là mấy cô bé chưa lớn y như em gái anh thôi, hỏi vấn đề này không buồn cười thì là gì?

Liêm Tiếu lúng túng, ho khan nói tiếp: "Kì này em học chăm lắm đó anh không biết hả?! Chắc chắn sẽ không bị thi lại như kì trước nữa, vậy anh thấy bạn em, Thanh Nhã thì thế nào?" Tiếp tục quay lại đề tài trước đó.

"Là ai vậy?"

Trình Tân đang nằm trong lòng người ta ra sức hóng hót, lúc nghe thấy trai đẹp trả lời nghi hoặc như thế thì suýt bật cười thành tiếng, mặc dù hiện tại không thể phát ra âm thanh như vậy được, nhưng cô buồn cười quá đi.

Không ngờ anh đẹp trai lại có thị trường rộng như vậy, nhiều người thích đến thế.

Có điều, người ta ưu tú mà, chắc chắn sẽ không thiếu kẻ theo đuổi, nam nữ cũng vậy cả thôi.

Nghe anh trai trả lời, Liêm Tiếu đơ mặt nghiêm nghị giải thích: "Là bạn nữ có thể ăn ba cái móng heo liền đó, bạn mà tóc dài, mặc váy, tính cách vui vẻ thoải mái đó."

"Không nhớ lắm."

"Được rồi..." Liêm Tiếu coi như đã hiểu, trong ba cô bạn của cô, anh trai không có ý gì với ai hết, vốn còn tưởng anh trai sẽ thích kiểu con gái như Thanh Nhã vì cậu ấy là người xinh đẹp đa tài nhất trong bốn người, đến cô cũng thích Thanh Nhã.

Hỏi xong những điều cần hỏi rồi, lại ôm Trình Tân định đi.

"Meo-o..." Trình Tân lưu luyến tạm biệt.

Liêm Đường nhìn Liêm Tiếu mở cửa, đóng cửa, không nói một câu.

Nhắm chặt mắt, trong lòng yên lặng niệm một câu, đó là mèo của con bé.

Không phải mèo của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi