MÈO YÊU

Edit: Dương Lam

Liêm Đường yên vị trên ghế sau, nhấc Trình Tân còn đang thơ thẩn ra khỏi lồng.

Vừa vuốt lông cho cô, vừa cười nói: "Thích Kính Chi vậy cơ à? Hay là, tặng mày cho cậu ta nuôi luôn nhé?"

Nghe câu này, Trình Tân hoàn hồn ngay.

Người đang ôm cô là anh trai đẹp trai kìa! Lại lại lại là anh trai đẹp trai?!

Sao anh đẹp trai lại ở đây?

Rồi sao lại ôm cô thế?

Lẽ nào từ giờ cô là của anh trai đẹp trai rồi ư?

Tim đập mạnh quá!

Trình Tân tỉnh táo hẳn, tay chân thoăn thoắt leo lên vai Liêm Đường như con khỉ nhỏ, co móng vuốt sắc bén lại giấu sau lớp đệm thịt mềm, giang rộng chi trước ôm má Liêm Đường, cọ đầu vào mặt anh, trông rõ là vẻ vui mừng hớn hở không thể kìm nén.

"Meo meo --" Rất vui được gặp anh, anh chàng đẹp trai của tôi!

"Cuối cùng cũng nhớ tới tao rồi?" Liêm Đường vẫn còn đang suy tư về dáng vẻ của Trình Tân lúc vừa mới nhác bóng Chương Kính Chi vừa nãy, nhìn Trình Tân với nụ cười chế giễu đầy ẩn ý.

Trình Tân thầm le lưỡi trong lòng, đó là do lần đầu được gặp thần tượng ngoài đời nên có hơi hưng phấn đó mà. Cứ nhìn phản ứng của Vương Tuyết Mạn là biết, các cô chỉ phản ứng y như những người bình thường khác thôi, gặp ngôi sao mà, tất nhiên phải khác chứ.

Đây là lần đầu tiên cô trông thấy ngôi sao **, tất sẽ có một vài hành động hơi khác thường, nhưng anh chàng đẹp trai ơi, anh cứ yên tâm đi, trong lòng tôi anh cũng không khác thần tượng chút nào đâu!

"Thôi, được rồi đấy, còn cọ nữa sẽ rách da sưng mặt luôn mất." Liêm Đường hết cách với cô, chỉ đành nghiêng mặt tránh đi.

Trình Tân meo thêm tiếng nữa, liền bị Liêm Đường tóm được đặt vào trong lòng.

"Sao lúc nào mày cũng cho tao một cảm giác như con chó con thế nhỉ, trông chẳng giống mấy bé mèo bình thường chút nào... Nhưng mà giờ lại thấy hơi hơi giống khỉ..." Khác mấy bé mèo kia ở chỗ không chút e dè sợ sệt, từ khi Liêm Đường quen biết Trình Tân tới giờ, cuộc sống của anh đã có mối liên hệ nào đó với loài mèo, nếu có cấp dưới nhắc tới mèo, anh cũng sẽ dỏng tai để ý, lướt web thấy tin bài liên quan tới mèo, cũng sẽ tiện tay click vào xem thử, vì đã đặt ở trong lòng.

Vì thế dần dần tích được chút hiểu biết về loài mèo, nhưng so với những điều anh đọc được trên internet và sách vở, và cả những con mèo anh từng thấy, hồ như vẫn có điều khác lạ... Nhóc con nhà anh... Hành động có điểm tương tự... mấy con chó... hiếu động y vậy... Hơn nữa biểu hiện trước mặt con người rất là... dịu ngoan, sao bảo mèo cao ngạo lắm cơ mà? Ở với con người lúc nào cũng tỏ thái độ không thèm bố thí dù chỉ một ánh mắt, chẳng lẽ Tiểu Tiểu nhà anh bị đột biến gien? Không phải, nói chính xác phải là đột biến tính cách?

Trình Tân nghe vậy lập tức không vui, ngửa mặt phơi bụng nằm trong lòng Liêm Đường, vứt lại một cái liếc mắt, anh chàng đẹp trai à, nếu không phải lâu lắm rồi không được gặp anh, thì cho anh biết nhé, ngay khi anh vừa mở mồm mỉa tôi là chó ấy tôi đã cho anh một vuốt ngay rồi! Hứ!

Đừng ỷ vào cái mã điển trai được tôi vừa mắt mà sinh kiêu ngạo! Nói cho anh biết, móng vuốt của tôi lợi hại lắm đó.

Liêm Đường vừa chạm mắt tới cái vẻ mặt "không thèm để ý tới anh" đó của Trình Tân, đã không nén nổi tiếng cười trong cổ họng.

"Vẻ mặt quỷ quái gì thế này?" Anh lần tay xuống gãi cằm Trình Tân, khiến cô phát ra tiếng rên ư ử thoải mái.

Thuận lợi ôm được Trình Tân về, Liêm Đường đưa thẳng cô đến bệnh viện thú cưng.

Lâu thế chưa gặp, cộng thêm còn bị mang đưa cho người ta hơn nửa tháng, Liêm Đường vẫn không thể yên tâm, đồng thời cũng muốn rõ hơn tình trạng sức khỏe của cô nên quyết định đến viện, nhờ bác sĩ kiểm tra sức khỏe toàn diện một lượt.

Bác sĩ xem báo cáo, dặn dò Liêm Đường đứng ôm mèo đối diện: "Sức khỏe có hơi giảm sút, nhưng trừ việc dinh dưỡng không đầy đủ thì không có gì đáng ngại, tôi kê ít thuốc bổ, anh trộn vào thức ăn cho mèo cho bé ăn. Xem từ kết quả kiểm tra này, bé nhà anh không mắc chứng không dung nạp lactose thường gặp ở mèo, năng lực hấp thụ hẳn sẽ tốt hơn mèo bình thường, thỉnh thoảng cho uống ít sữa bò cũng không sao, những thứ khác cũng tương tự, nhưng khi cho ăn nhớ để ý quan sát biểu hiện của bé."

"Được."

Kiểm tra xong xuôi, tiêm bổ sung mấy mũi vắc xin rồi mới quay về căn hộ cao cấp ở khu nam của Liêm Đường. Cả căn hộ chỉ có một mình anh ở, và người giúp việc theo giờ tới quét dọn định kỳ.

Thả Trình Tân xuống sàn, Liêm Đường vừa đổi giày, vừa để mắt tới Trình Tân đã nhảy phốc mấy cái lên sô pha, chợt nhíu mày.

Tính kĩ lại thì, không nhắc tới hình ảnh và video trên mạng, hẳn đã có hơn hai tháng chưa được nhìn thấy nhóc này rồi. Liêm Đường thấy hơi lạ lẫm với một Trình Tân nhanh nhẹn như vậy. Dầu gì thì trước khi anh bắt đầu ngập trong công việc, nhóc con vẫn còn chưa thể tự xuống giường, anh phải đặt thêm cái ghế thấp ngay bên mới dám cẩn thận bước từng bước ngắn cũn bò xuống ghế, xuống sàn, lâu lâu sơ sẩy còn có thể biểu diễn ngay một màn nhào lộn, ngã lăn quay choáng váng ấy chứ.

Nhìn kiểu gì cũng đặc một vẻ mặt "Tớ ngốc lắm".

Còn bây giờ, nhóc con đã đang thay đổi từng ngày, nhìn từ cơ thể và hành động là có thể nhận ra.

Thật sự biến thành con gái lớn rồi.

Trình Tân vừa nhảy lên sô pha, nhún nhún mấy cái thì Liêm Đường cũng đã đổi giày xong, Trình Tân lại nhảy xuống ghế, bám sát sau lưng Liêm Đường, cùng đi về phía phòng ngủ.

Trong lòng Trình Tân giờ đang vang tiếng cười khả ố.

Chờ đợi khoảnh khắc Liêm Đường cởi quần áo!

Đáng tiếc, cửa "sầm" lại, Trình Tân bị nhốt ở ngoài...

Trình Tân:???

Anh trai đẹp trai ơi, bao ngày không thấy, sao anh có thể phòng bị với tôi như thế! Tôi chỉ là bé mèo con bé nhỏ thôi mà! Anh mở cửa đi! Mở cửa ngay!

Bởi vì Trình Tân cào cửa mãi, Liêm Đường đi ra, nhìn thẳng vào Trình Tân đang ngửa cổ trông lên.

"Nhóc đã thành con gái lớn rồi, phải biết giữ ý tứ, ngoan ngoãn đợi ngoài này đi." Giọng nói nghiêm nghị, cứ như Trình Tân là một cô gái thật ấy, khiến Trình Tân cũng ngỡ mình đã biến lại thành người. Ôi anh trai đẹp trai à, tôi chỉ là một bé mèo thôi, anh cho tôi vào với! Đừng đóng, đừng đóng cửa mà!

Bất kể cô đấu tranh thế nào, cánh cửa vẫn sập lại lần nữa.

Trình Tân đeo khuôn mặt có mấy vạch đen trơ mắt nhìn Liêm Đường nghiêm trang bịa đặt, trong bụng lẩm bẩm một câu, rồi vô cùng bất mãn quay ra sô pha ngồi tiếp.

Sợ cái gì chứ, ai thèm!

Vất vả mãi mới lết được tới giai đoạn có thể nhào vào anh, còn anh thì đến cánh cửa cũng chẳng buồn mở cho tôi!

Quỷ hẹp hòi!

Chỉ nhìn thôi mà, không sờ cũng không được à?

Quỷ hẹp hòi! Quỷ hẹp hòi!

Liêm Đường tắm rửa thay đồ ở nhà vào, vừa ra đã thấy Trình Tân đang nằm trên sô pha dán mắt vào ti vi.

Trình Tân ở một mình thấy chán quá, liền ra sau nhà thăm quan thử.

Nhà rất lớn, sạch sẽ mát mắt, chỉ một người ở kể ra cũng có hơi trống trải, phòng bếp kiểu mở, màu chủ đạo là màu xám và màu trắng, trang trí đều được giản lược, vật dụng và trang trí trong nhà đa phần mang dáng thuôn, ít góc cạnh. Cảm giác như đứng trong một căn nhà của tương lai vậy, công nghệ cao được sử dụng rất nhiều, lúc nãy mới vào nhà không hề thấy anh nhấn nút mở mà chỉ làm mấy động tác tay là đèn bật sáng, sau đó cô định xem ti vi, tìm nửa ngày vẫn không thấy bóng cái điều khiển đâu, hẳn là cũng dùng động tác ra hiệu gì rồi. Quả không hổ là ông lớn công nghệ, cái gì trong nhà cũng đều cài mấy phần mềm vượt thời đại hết.

"Làm sao, muốn xem ti vi?" Liêm Đường cầm ly nước, vừa uống vừa vòng ra sau sô pha, lần tay xuống dưới gối dựa móc điều khiển ra, nhấn nút, bật công tắc.

Mở xong, đã thấy Trình Tân đang nhìn mình bằng một nụ cười "lúng túng nhưng không mất lễ".

Liêm Đường nhướn mày đáp lại.

Tất nhiên là Trình Tân không thể mở miệng nói chuyện được, chỉ im lặng quay mặt đi.

Cô muốn rút lại mấy lời vừa nói, con mẹ nó, điều khiển lại để ngay dưới gối dựa, thiệt cho cô còn tốn bao tế bào não đoán xem có phải lại dùng thiết bị điều khiển bằng cảm ứng gì gì đó hay không, rồi chủ nhân nhà ta là ông lớn công nghệ các thứ nữa chứ... Kết quả... Người ta quơ tay một cái, lôi luôn điều khiển ra.

Là tôi nghĩ nhiều rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi