Khí thế của Nghệ Phong một đường đề thăng đi tới, năng lượng toàn bộ hư không cũng oanh dũng mà hướng về hắn, từng cổ năng lượng mạnh mẽ nhập vào trong cơ thể Nghệ Phong, theo kinh mạch dũng mãnh vào trong đan điền. Quang mang trên người Nghệ Phong cũng đại trướng, năng lượng toàn bộ hư không bao phủ Nghệ Phong, năng lượng quanh thân Nghệ Phong nồng hậu đến mức có thể rõ ràng thấy được.
Mặc dù Nghệ Phong không thi triển ý thức chiến đấu, thế nhưng khí thế của Nghệ Phong như trước mang đến cho người ta uy áp lớn lao. Tam hoàng tử nhìn dáng dấp này của Nghệ Phong, cũng biết hắn thi triển bí kỹ. Nhìn mật độ năng lượng bên người Nghệ Phong, trong lòng hắn vui vẻ, đồng thời cũng nhịn không được chấn động.
Tam hoàng tử vẫn cho rằng bí kỹ hắn học đã đủ chấn động nhân tâm rồi, thế nhưng ở dưới mật độ năng lượng ngưng tụ này, hắn mới phát hiện, hắn tu luyện bí kỹ hơn mười năm, so ra kém Nghệ Phong rất nhiều.
Khí thế của Nghệ Phong không ngừng kéo lên, năng lượng dung nhập trong cơ thể Nghệ Phong cũng càng ngày càng nhiều, trên người Nghệ Phong càng lóe ra quang mang chói mắt.
Mấy người An Dịch nhìn Nghệ Phong không ngừng hút năng lượng vào người, trong mắt thận trọng, đồng thời cũng có vẻ tham lam, bí kỹ như vậy để cho bọn họ động tâm. Đặc biệt là Tam Quỷ, hô hấp của bọn họ rõ ràng nặng thêm rất nhiều.
Thực lực của An Dịch tự nhiên có thể cảm thụ đến biến hóa của Tam Quỷ, hắn phảng phất lơ đãng nói:
- Trên người của Nghệ Phong hẳn là có loại cấm pháp này đi!
Đúng như An Dịch nghĩ như vậy, sát ý trong mắt Tam Quỷ càng đậm, điều này làm cho trên mặt An Dịch lộ ra vẻ tươi cười.
- Nhị Quỷ, Tiểu Quỷ! Lên!
Đại Quỷ quay qua hai huynh đệ hắn hô một tiếng, thân ảnh mạnh mẽ biến đổi đem Nghệ Phong vây quanh.
Nghệ Phong tự nhiên biết động tác ba người, hắn vẫn như trước cấp tốc hấp thu linh khí từ ngoại giới đưa vào trong cơ thể. Cấm pháp Trảm Tiên hắn đã thi triển qua một lần, thế nhưng lần trước Nghệ Phong thi triển ra cũng không có uy thế như lần này, thực lực đề thăng cũng không có nhiều như vậy.
Nghệ Phong nhớ tới Lão đầu tử nói, tu luyện Trảm Tiên đến cảnh giới càng cao, thực lực đề thăng càng nhiều, di chứng cũng càng nhỏ. Lúc này Nghệ Phong cảm giác được biến hóa như vậy, lần này thi triển Trảm Tiên, thực lực đề thăng so với lần trước mạnh hơn trên ba phần.
Nghệ Phong thấy Trảm Tiên đã tăng tiến, đáy lòng hơi quyết tâm, sau này nên dùng nhiều thời gian tu luyện Trảm Tiên, nếu có thể tu luyện đến đỉnh phong, mỗi lần thi triển còn có thể tăng thêm thực lực, đó là sảng khoái cỡ nào. Chỉ bất quá, đối với việc tu luyện đến cao nhất cũng chỉ có thể ngẫm lại, lịch đại Tà Đế đều không ai có thể tu luyện đến, hắn có chỗ nào có thể tu luyện thành.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, cảm giác được ba cổ hơi thở tập trung hắn, bài trừ ý nghĩ mông lung trong đầu trong ra ngoài, hiện tại Nghệ Phong chỉ có hai lựa chọn, một trảm giết bọn hắn chạy đi, hai là bị bọn họ chém giết ở chỗ này.
Lấy An Dịch này trăm phương ngàn kế an bài, Nghệ Phong biết xác suất phía sau rất lớn.
Thời điểm Nghệ Phong đem tia năng lượng cuối cùng dung nhập vào trong cơ thể, khí thế của Nghệ Phong cũng kéo lên đến đỉnh phong, không thua một cường giả Vương cấp chút nào.
Tam Quỷ liếc mắt nhìn nhau, lúc này ba người mới đồng thời tuôn ra đấu khí, trên người bộc phát ra năng lượng thật lớn, mang theo áp bách hư không hung hăng vỗ qua Nghệ Phong. Không phải ba người không muốn ngăn trở Nghệ Phong thi triển cấm pháp, thế nhưng thời gian Nghệ Phong thi triển cấm pháp, cũng là thời gian uy áp quanh thân lớn nhất, cho dù là bọn hắn cũng ngăn trở không được.
- Hừ!
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, thân ảnh mạnh mẽ chớp động, thân pháp Mị Ảnh phát huy đến mức tận cùng, bắn ra từng đạo tàn ảnh, lợi kiếm cũng đâm tới một người trong đó.
- Tà Phệ Toái Phá!
Nghệ Phong không có chút bảo lưu, vừa ra tay chính là Tà Phệ Toái Phá mười thành lực lượng, lực lượng lúc này của Nghệ Phong có thể sánh ngang Vương cấp, thời điểm thi triển công kích cực mạnh của hắn, từng vết rách không gian hình thành ở trên hư không, nơi đi qua, tiếng xé gió không dứt bên tai.
Dưới tốc độ của thân pháp Mị Ảnh, lợi kiếm của Nghệ Phong rất nhanh tiếp cận một người.
Người nọ tự nhiên cảm thụ được lực lượng khổng lồ trên lợi kiếm của Nghệ Phong mang đến, ánh mắt hắn ngưng trọng, đồng thời năng lượng trên bàn tay lần thứ hai tăng vọt, năng lượng cường đại áp bách làm hư không cũng bắt đầu gấp khúc.
- Oanh...
Bàn tay đầy năng lượng của hắn và lợi kiếm của Nghệ Phong cứ như vậy vô cùng đơn giản đối chọi cùng một chỗ, hai cổ năng lượng va chạm, hư không bắt đầu xuất hiện từng cái khe đen kịt, vô số kình khí từ bàn tay hai người bắn ra, cuồng phong vần vũ, tiếng gió gào thét thổi không dứt bên tai. Thỉnh thoảng có vài tia kình khí đập lên trên mặt đất, làm nhấc lên một mảnh bùn đất.
Nghệ Phong và tên kia đối chọi một chưởng, sắc mặt mạnh mẽ đại biến. Lực lượng cường đại oanh ở trên lợi kiếm, cánh tay Nghệ Phong cũng cảm giác hơi có chút tê dại, hắn lui ra sau mấy bước, không ngừng khởi động thân pháp Mị Ảnh, lúc này mới hóa giải hết lực lượng trên cánh tay.
Nghệ Phong nhìn một quỷ đồng dạng lùi lại phía sau mấy bước, thoạt nhìn hai người bất phân thắng bại, thế nhưng Nghệ Phong rất rõ ràng, hắn rơi xuống hạ phong. Đối phương lấy thủ chưởng có thể tiếp được Tà Phệ Toái Phá mười thành của hắn, nói rõ lực lượng hắn viễn siêu chính mình sau khi thi triển kỹ năng Trảm Tiên.
Nghệ Phong thầm nghĩ thực lực Tam Quỷ này, nhất định từng người không thua tam giai. Lúc Nghệ Phong thi triển Trảm Tiên, lực lượng đề thăng lên Vương cấp, thế nhưng khi đánh ra Tà Phệ Toái Phá, như trước chỉ có thể cùng hắn bất phân thắng bại, kia nói rõ thực lực người này nhất định không thua Vương Cấp tam giai.
Tới Vương cấp, lực lượng một giai chênh lệch càng lớn. Thế nhưng hiện tại Nghệ Phong đối mặt chính là ba đối thủ như vậy, nhìn Tam Quỷ dùng trận thế hình tam giác vây quanh hắn, hắn thấy lạnh cả người. Trình độ nguy hiểm của ba người này, so với bốn người Băng Hồn vây công càng nguy hiểm hơn.
- Tiểu tử, ngươi không phải đối thủ của chúng ta!
Đại Quỷ nhìn Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Từ lúc cùng Nghệ Phong đối chưởng, hắn có thể mơ hồ đoán ra thực lực của Nghệ Phong, thực lực như vậy nếu như ở trong mắt người khác đã là tương đối cường đại, thế nhưng ở trong mắt bọn họ là không đủ. Ba người vây sát Nghệ Phong, bọn họ cảm giác có chút đại tài tiểu dụng. Chỉ bất quá, bọn họ xuất thủ cho tới bây giờ đều là ba người, cũng không có ý nghĩ đơn độc đối kháng Nghệ Phong.
- Có phải là đối thủ các ngươi hay không, thử rồi mới biết được!
Nghệ Phong hừ một tiếng nói, đấu khí trong cơ thể cuồng bạo lần thứ hai, ánh mắt nhìn Tam Quỷ càng thêm ngưng trọng.
- Chỉ cần ngươi giao cấm pháp đề thăng thực lực cho chúng ta, ta cho ngươi chết toàn thây!
Đại Quỷ nhìn Nghệ Phong nhàn nhạt nói, phảng phất Nghệ Phong nhất định phải chết.
- Vậy phải xem thủ đoạn các ngươi rồi!
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, lợi kiếm đâm tới Đại Quỷ, trình độ sắc bén làm cho Đại Quỷ cũng nhịn không được biến sắc, thân ảnh tránh thoát qua một bên. Hơn thế, thân ảnh nhị quỷ và Tiểu Quỷ cũng chợt lóe lên, một tả một hữu bắt đầu vây công Nghệ Phong.
An Dịch thấy Tam Quỷ chiếm ưu thế tuyệt đối, hắn hơi thở dài một hơi, đồng thời trong lòng cũng vì hắn cẩn thận mà buồn cười. Tam Quỷ là ai, Vương cấp chết ở dưới tay bọn họ liên thủ không có trên trăm cũng vài chục, mặc dù Nghệ Phong có vài phần thực lực. Nhưng chung quy là một Tướng cấp. Có ba người xuất thủ, chém giết hắn cũng là chuyện tình dễ như trở bàn tay.
An Dịch nhớ tới công tích ba người, cũng triệt để yên lòng, ánh mắt chuyển hướng về phía Tam hoàng tử. Từ lúc Tam hoàng tử lấy thực lực bát giai thi triển ra lực lượng siêu việt Vương cấp, An Dịch biết Tam hoàng tử tu luyện bản bí kỹ kia của hoàng thất, nhớ tới thống khổ khi tu luyện bí kỹ kia, hắn nhịn không được rùng mình. Đối với Tam hoàng tử càng thêm cố kỵ.
Cấm pháp kia của Hoàng thất, hắn cũng kiến thức qua, chỉ bất quá hắn không dám tu luyện, trừ thể chất đặc thù ra, trọng yếu nhất là ngoan độc với chính bản thân mình, kia hầu như là tu luyện tự mình hại mình. Nhìn thành tựu hiện tại của Tam hoàng tử, không có hơn mười năm tu luyện, không có khả năng có hiệu quả như vậy.
Nguồn truyện: Truyện FULLMười năm tu luyện, An Dịch nghĩ đến cũng nhịn không được lạnh run.