Khi chúng tôi đến thời tiết còn rất tốt. Nhưng khi Ma Xuyên tiêm xong, vừa bước ra khỏi bệnh viện thì trời đột nhiên đổ mưa. Mưa kèm theo sấm chớp, trong nháy mắt trời đất tối sầm lại, không phân biệt được khoảng cách, cần gạt nước cũng chỉ như trang trí.
Có thể chạy tới 120km/h trên đường cao tốc, nhưng do tầm nhìn kém nên tôi chỉ dám lái tới 80km/h.
Mưa và bầu không khí này trông còn giống như phim thảm họa hơn khi chúng tôi đến đây nữa, tôi nghĩ một cách khôi hài trong lúc gặp khó khăn.
Đi cả quãng đường, mưa cứ rơi mà không thấy dấu hiệu nhỏ lại, tôi liếc nhìn Ma Xuyên ở bên cạnh, hắn đang dựa vào lưng ghế, đầu nghiêng sang một bên, yên lặng giống như đang ngủ.
Tôi vất vả ngược xuôi hơn ba trăm cây số, dành mấy tiếng đồng hồ quý báu của đời mình đưa hắn đi khám bệnh. Hắn thì hay rồi, không nói cảm ơn mà ngủ quên trên xe, không quan tâm chút nào đến tình trạng mệt nhọc của người lái xe là tôi đây.
Tôi mua nước và đồ uống cho hắn, hắn cũng không nói được câu nào tử tế, thậm chí cũng không hỏi tôi "Có mệt không, có buồn ngủ không?"
1
Tại sao chứ?
Trong lòng uất ức, tôi lái xe thêm mấy cây số, nhìn thấy lối ra đường cao tốc thì bật đèn xi nhan rồi ra khỏi đường luôn.
Hắn ngủ tôi cũng ngủ, trời mưa to như vậy, không biết đường núi nát ở Thố Nham Tung có chuyện gì không, ai muốn về trong đêm thì tự nghĩ cách về, dù sao thì tôi cũng không đi.
Sau khi ra khỏi đường cao tốc, tôi lái xe dọc theo con đường một cách vô định, không tìm thấy khách sạn mà tìm thấy một trang trại ven đường.
https://en.wikipedia.org/wiki/AgritourismHoạt động nông trại kết hợp với các hoạt động khác để phục vụ khách du lịch.
"Đây không phải là con đường trở về Bằng Cát." Mạc Xuyên trước đó vốn im lặng đột nhiên lên tiếng, cảnh giác nhìn xung quanh cửa sổ.
"Thì ra cậu không ngủ à." Tôi đậu xe ở bãi đất trống trước cửa trang trại, tắt máy, cười với hắn: "Đúng vậy, chúng ta không về nữa."
Tôi mở cửa xe, xông vào trong mưa.
Ngày tận thế đang đến gần, ngoài chạy trốn thì làm gì còn đường thoát nữa?
Đẩy cửa bước vào sảnh, một bàn người đang chơi bài ở quầy đều quay lại nhìn tôi.
"Ông chủ, còn phòng trống không?" Tôi rũ nước trên người hỏi.
Một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi ở bàn đứng dậy: "Chỉ có một phòng giường lớn, một mình cậu ở à?"
"Hai người. Chúng tôi định đi Thố Nham Tung nhưng trời mưa to quá nên muốn ở lại một đêm rồi ngày mai lên đường." Tôi nói.
Ông chủ gật đầu: "Thố Nham Tung à, trời mưa thì không dễ đi lắm."
Địa phương nhỏ nên quản lý lỏng lẻo, tôi đưa CMND của mình cho ông chủ, ông ta thậm chí còn không thèm hỏi tấm thẻ CMND thứ hai đã cho tôi vào ở.
Sau khi lấy thẻ phòng, tôi xin ông chủ một chiếc ô rồi quay lại đón Ma Xuyên.
Mưa to như trút, cái ô không chịu nổi lượng mưa khủng khiếp như vậy, mới đi được vài bước đã ướt hết nửa người.
Mở cửa ghế lái phụ ra, tôi nghiêng ô sang, Ma Xuyên ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
"Bách Dận, cậu muốn làm gì?"
Tôi đưa tay cho hắn, nói đùa: "Mời cậu lên con thuyền Noah."
Hắn nhìn chằm chằm tôi một lúc, ánh mắt rơi vào tay tôi, không nói gì nhưng giống như cách hắn đối xử với gói kẹo bơ cứng rẻ tiền kia, từ đầu đến cuối đều tỏ ra sự từ chối.
Mưa làm mặt tôi ướt nhẹp, xa xa có tiếng sấm nổ vang trời, người tôi dần dần lạnh hơn, hai bàn tay giơ ra như đã bị đóng băng.
"Không xuống xe thì tối nay phải ngủ trong xe đấy." Sắc mặt tôi tái nhợt, rút tay định bỏ đi nhưng bàn tay lạnh giá của tôi đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Nhiệt độ cơ thể của Ma Xuyên cũng giống như người của hắn, luôn mát lạnh dù có là mùa hè, nhưng giờ phút này lại có vẻ ấm áp lạ thường, thậm chí còn làm tôi như bị bỏng.
Tôi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, cười lớn rồi trở tay nắm lấy cổ tay hắn, lao vào cơn mưa tầm tã.
Cũng may xe chỉ cách cổng trang trại bốn, năm mét, chớp mắt chúng tôi đã đến hiên nhà. Ma Xuyên lập tức thoát khỏi tay tôi, đặt chiếc ô vào chiếc xô nhựa màu đỏ ở bên cạnh cửa, tôi và hắn lần lượt đẩy cửa bước vào.
"Coi chừng dưới chân kẻo ngã!" Ông chủ cầm bài, nói với chúng tôi trong lúc đang bận.
Ma Xuyên lên lầu trước, tôi đi theo sau, nghe ông ấy nói xong liền xoay người gật đầu: "Được, cảm ơn ông chủ."
Lên đến tầng hai, tôi loáng thoáng nghe thấy cuộc đối thoại giữa ông chủ và bạn chơi bài: "Tưởng là một cặp đôi trẻ, hóa ra là hai người đàn ông."
"Ông không hiểu rồi, hai người đàn ông cũng có thể thành một đôi."
"Bùm! Nổ chết ông này! Ai thuê phòng với đàn ông mà mặc như thế, đừng có nói nhảm nữa..."
Chỉ là một cái nhà trọ ở vùng nông thôn một đêm giá hai trăm thôi, thế nên cơ sở vật chất cũng có hạn. Trên mặt đất còn thấy một đống bụi với rác, nhà vệ sinh thì bốc mùi ẩm mốc, còn cả mấy thứ đồ dùng trên giường không biết đã có mấy người ngủ qua rồi. Ngay cả điều hoà cũng là loại cấp ba* vừa bé vừa nát.
*Điều hoà bên Trung chia theo cấp, cấp 1 là tốt nhất, cấp 3 là tầm trung.
Nhìn cái điều kiện vệ sinh này làm cho tôi thực sự không muốn dùng khăn tắm của bọn họ để tắm. Tôi định để nguyên quần áo ngủ đỡ một đêm luôn, sáng hôm sau về lại viện nghiên cứu rồi tính vậy.
"Cậu muốn đi tắm thì cứ tự nhiên đi, tôi để vậy ngủ luôn." Tôi lấy khăn lau vết nước trên quần áo, cởi giày ra rồi leo lên giường ngồi.
Ma Xuyên không có ý định đi tắm, cũng không có ý định đi ngủ. Hắn chỉ tìm cái ghế gần cửa sổ rồi ngồi xuống, yên lặng nhìn mưa rơi như trút nước ngoài phòng.
Tôi cởi áo khoác ra đắp lên người, thấy hắn như vậy thì lại cúi đầu xuống quét mắt qua cái giường rộng một mét tám này, chợt nhận ra cái này lại phạm tới điều cấm kị "Không ngồi, nằm trên giường cao rộng" của hắn.
"Cậu không ngủ thật luôn à?" Tôi lại chơi chiêu cũ dụ hắn: "Tôi không nói ra thì có ai biết cậu phá giới đâu?"
Dưới ánh đèn tối tăm, Ma Xuyên vẫn không hề nhúc nhích: "Sơn quân biết."
Tôi khịt mũi xem thường: "Cậu là người đã từng được giáo dục cao đẳng rồi mà, không lẽ thật sự tin là trên núi tuyết Thương Lan có con hươu chín màu biết nói thật hả?"
"Sơn quân là lương tâm, là đạo đức của tôi, tôi không thể dao động bản tâm được. Tín ngưỡng không phải là mê tín, cậu ăn nói cho cẩn thận." Hắn liếc nhẹ tôi một cái, hơi có chút ý cảnh cáo như có như không.
Xuỳ, không phải chỉ là ngủ trên cái giường hai người thôi sao? Còn lương tâm với cả đạo đức nữa chứ.
"Tuỳ cậu."
Tôi chả thèm xem ra gì trong lòng, nhưng cũng không muốn cãi cọ với đối phương mấy thứ linh tinh này nữa. Tôi nhắn tin một tin cho Nghiêm Sơ Văn, nói với cậu ta là tối nay chúng tôi phải ở bên ngoài một đêm. Xong chuyện thì tôi tắt đèn rồi nằm xuống, mơ màng bắt đầu buồn ngủ trong tiếng mưa.
"Khi nào thì mới ngừng mưa?"
Vừa hơi có cảm giác từ từ mất đi ý thức thì ở bên cuối giường lại vang lên giọng của Ma Xuyên.
Tôi mở mắt ra, nói với bóng tôi: "Dự báo thời tiết nói là sáng sớm mai sẽ ngừng. Sao vậy, muốn về gấp à?"
Hắn không trả lời nhưng tôi đoán đáp án chắc là vậy rồi.
Bị hắn làm phiền một cái giờ tôi lại hơi không ngủ được nữa, trở mình qua nhìn chằm chằm trần nhà đen ngòm nói: "Nếu như cậu không phải là Ngôn quan thì cậu muốn làm gì?"
Một câu hỏi đơn giản như vậy mà Ma Xuyên nghĩ mất hồi lâu, lâu tới mức tôi còn tưởng là hắn sẽ không trả lời tôi nữa thì giọng nói trầm thấp hoà cùng với tiếng mưa rơi mới vang lên lần nữa.
"Chưa từng nghĩ tới."
Tôi bĩu bĩu môi, chán phèo.
"Mấy đứa trẻ giống như Xuân Na nhiều lắm à?" Tôi lại hỏi.
"Trước kia thì rất nhiều, hai năm gần đây đã cải thiện không ít."
Tại sao lại cải thiện thì hắn không nói, nhưng tôi đoán là hắn có công rất lớn.
Gối hai tay ra sau đầu, tôi không hiểu nổi: "Cũng đâu đòi tiền của bọn họ đâu, tại sao bọn họ lại không chịu để cho con mình đi học nhiều hơn chứ?"
Hồi bà ngoại tôi còn trẻ đã đi học đại học phụ nữ do người Vu Dương lập rồi, ông ngoại cũng là cậu ấm nhà giàu từng đi du học môn đăng hộ đối với bà. Giang Tuyết Hàn tuy là con gái nhưng cũng chưa từng gặp trở ngại trong chuyện đi học này, học liền một mạch lên tới đại học rồi quen với Bách Tề Phong cùng trường.
Trình độ này vào thời đó đã là rất tốt rồi, thế nhưng bà ngoại tôi vẫn cố chấp cho là nếu không phải mẹ tôi học hành quá ít, thi vào được một cái "trường đại học rách nát" như thế thì sẽ không quen được ba tôi rồi bị lỡ làng cả đời như thế.
Đúng là bà ngoại tôi có hơi cực đoan quá, mấy cái thứ như đàn ông cặn bã này thì có liên quan gì tới trình độ học đâu? Trường có tốt hơn nữa thì vẫn khốn nạn được tới mức tam quan vỡ nát mà thôi.
"Bởi vì không có học nên mới xem nhẹ việc học, xem thường việc học, cuối cùng là căm hận việc học." Giọng điệu của hắn có thể được coi là bình thường, dường như là đã quen với đám người phản đối tri thức đó rồi.
Làm cho tôi lại nhớ tới câu ẩn dụ nổi tiếng trong cuốn "Cộng hòa": Những người không được tri thức rửa tội, cuộc sống của họ giống như phạm nhân trong ao tù vậy, tầm nhìn mọi thứ đều bị giới hạn. Mà người từng được học hành là người sau khi đi ra khỏi đó rồi lại quay về, muốn nói cho bọn họ biết về thế giới chân thật nhưng bọn họ lại cảm thấy người đó điên rồi.
Nghiêm Sơ Văn đã từng nói với tôi sau khi Ma Xuyên trở thành Tần Già, Thố Nham Tung đã thay đổi rất nhiều. Nó đã cởi mở hơn, cũng giàu mạnh hơn. Tuy nhiên vẫn còn mấy lão già cổ hủ của đời trước oán giận rất nhiều về quyết sách của hắn. Thế nhưng giống như chính hắn đã nói, đợi bọn họ chết rồi thì vẫn có thể phát triển tiếp thôi.
Giống như hầm chim ưng vậy, xem coi rốt cuộc là ai hầm được ai.
Chủ đề cứ kết thúc tại đây, không ai nói gì thêm nữa, gian phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Trong âm thanh trắng mưa rơi này, đầu óc của tôi từ từ mơ màng, định hỏi thêm câu nữa rồi ngủ.
"Tại sao câu không hỏi tôi... về chuyện "con tàu Noah"?"
Tôi đoán chắc là hắn không thể nào bắt kịp mạch suy nghĩ của tôi, còn đang định miêu tả kĩ lại cảnh tưởng tận thế trong đầu mình thì hắn lại bất thình lình lên tiếng.
"Cậu cảm thấy trận mưa lớn này giống như ngày tận thế." Hắn đang dùng câu trần thuật khẳng định.
Tôi ngây người, trong lòng nảy ra sự kinh ngạc khó tả, bật phăng người dậy khỏi giường: "... Sao cậu biết được?"
Trong bóng tối, chỉ có ánh đèn yếu ớt của bản hiệu nhà rọ ngoài cửa sổ hắt vào, Ma Xuyên ngồi trong một chút ánh sáng nhàn nhạt đó, mặt xoay ra ngoài, khuỷu tay tựa trên thành ghế, ngón tay chống ở bên mặt. Dưới ánh đèn led kia, góc nghiêng của hắn xinh đẹp tinh tế hệt như một bức tượng điêu khắc vậy.
Hắn cười khẽ một tiếng, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tận thế thế giới... Chỉ với một con thuyền Noah như thế thì chúng ta có thể chạy thoát được không?"
Tim tôi đập như trống vỗ, dường như sấm rền ngoài kia đang xuyên thẳng qua màn mưa giáng liên tiếp vào trái tim tôi vậy.
"Chắc là không thoát được đâu." Tôi siết chặt ngón tay lại, vò nhăn từng chút ga giường bên dưới: "Nhưng mà có ngài thần tử đây chết chung với tôi thì cũng không lỗ."
Hắn lập tức nhìn qua đây, giống như một con hổ bị bứt đuôi vậy, đột nhiên cảm nhận được đau đớn nên quay lại gầm nhẹ uy hiếp với kẻ dám mạo phạm mình.
"Tôi đã nói là đừng gọi tôi như vậy."
"Thế tôi phải gọi cậu thế nào?" Tôi nhìn chằm chằm gương mặt hắn muốn nhìn rõ biểu cảm của hắn, thế nhưng tối quá nên tôi không thấy được gì cả.
Câu hỏi này hắn lại suy nghĩ lâu lạ thường, thậm chí lâu tới mức làm tôi thấy hơi căng thẳng. Cuối cùng, hắn đưa cho tôi một câu trả lời tiêu chuẩn: "Cậu nên gọi tôi là Tần Già, giống như những người khác."
1
Nhịp tim dồn dập bình tĩnh lại vèo một cái như trượt xuống dốc, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Mưa to rồi sẽ tạnh, thế giới sẽ lại vận chuyển, ở đây rốt cuộc cũng không phải là con tàu Noah có thể chạy trốn khỏi tận thế mà chỉ là một cái nhà trọ rách nát mà thôi. Tôi từ từ buông nhúm vải trong tay ra, kéo áo khoác lên rồi nằm về lại.
Hắn im lặng, lát sau lại nói: "Khi nào thì cậu đi?"
Mới đầu tôi còn tưởng là hắn hỏi khi nào về lại Thố Nham Tung, nhưng tôi cũng phản ứng lại rất nhanh, hắn nói không phải là ngày mai khi nào "chúng ta" đi mà chỉ hỏi mỗi mình tôi.
Thế nên hắn đang hỏi tôi khi nào sẽ rời khỏi Thố Nham Tung.
Tôi sắp tức tới bật cười rồi: "Cậu mong tôi đi tới vậy à?"
Ma Xuyên không lên tiếng.
Tôi nghiến nghiến răng: "Chắc là tuần sau."
"Cánh của thần" bắt đầu làm bản mẫu rồi, cần phải khảm đá, tôi không thể ở Thố Nham Tung mãi được. Hơn nữa... người nên gặp cũng đã gặp, chuyện nên làm cũng đã làm hết cả rồi, cũng phải quay về cuộc sống của riêng tôi thôi.