MIÊU CHỦ TỬ



Edit: Tiệm Bánh Sò
Pieck làm nghề săn sủng vật, hằng năm đều hoạt động ven rừng Trụy Tinh.

Dựa vào sự nhạy cảm của thị giác và thính giác, gần như mỗi tháng hắn đều có thể bắt được một đến hai con động vật nhỏ có giá trị, bán qua tay cũng đủ duy trì chi phí sinh hoạt cơ bản.

Đối với một con sói cô độc bị bầy đàn xua đuổi như hắn thì chỉ có thể dựa vào nó sống qua ngày.

Pieck thiết kế đào bẫy rập trong ngoài khu rừng, nhưng trước giờ đều không có con vật nào sa lưới.

Vậy nên lúc nghe được bẫy lưới có động tĩnh, hắn mừng vô cùng.

Con mồi ngốc như vậy thật hiếm thấy.

Nhưng mà đợi hắn nhìn thấy con mồi trong lưới, hắn suy tư nghi ngờ một hồi.

Hắn dùng móng vuốt cẩn thận lật tới lật lui nhìn thật kĩ con vật nhỏ đang hôn mê này, lại kề mũi ngửi ngửi.

Pieck khẳng định, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy loài động vật này ở rừng Trụy Tinh, thậm chí là toàn bộ Cự Nham Tinh cũng chưa từng.

Nhìn nó có vẻ giống một con khỉ không có lông, tứ chi thon dài, ngũ quan cũng tương tự.

Nhưng nó không có đuôi, cũng không có móng vuốt và răng nhọn, làn da trơn bóng tinh xảo, hình thể cũng nhỏ hơn nhiều.

Có thể là con khỉ không lông biến dị hay bị thoái hóa, không sống cùng tộc đàn.

So với mấy chủng loại sủng vật bình thường, con sủng vật biến dị có mấy cái đặc tính độc nhất vô nhị này có khi càng được hoan nghênh hơn.


Pieck hưng phấn hừ một hơi trong mũi, chà chà móng vuốt trên mặt đất.

Phát tài rồi!
Coi trình độ trân quý của nó, đem đi phòng đấu giá Masta bán được nhiều tiền lắm đây!
Nghĩ đến sắp có một số tiền lớn trong tay, hắn móc lấy cái áo rách nát trên người con khỉ biến dị không lông kia ném lên lưng mình, chạy như bay về ổ.

Pieck sống trên vách nham thạch bên ngoài rừng rậm Trụy Tinh, hắn chọn một nơi cao ráo đào một cái động.

Đem con sủng vật kia vào động, ập vào mặt là một mùi vị tanh tưởi hôi hám, mùi hôi này hun lên mũi khiến Lục Thu thiếu chút nữa tỉnh lại.

Pieck rút một cái lồng sắt nhỏ nhất từ một mớ lồng chồng chất, cẩn thận thả Lục Thu vào.

Xác nhận rằng cô không thể chạy thoát thì hắn cũng không quan tâm nữa, đến phía bên kia của hang động lấy một lọ thuốc ra.

Muốn bán được giá cao phải chăm sóc tẩy rửa sủng vật thật sạch sẽ, trên người không thể bị thương tích gì được.

Mấy tên quý tộc đó bắt bẻ vô cùng.

Pieck dùng móng vuốt sắc bén xé quần áo trên người Lục Thu ra, hắn ta nhịn không được cảm thán, con khỉ không lông này mặc cũng nhiều thật, nhưng mà kiểu dáng bộ quần áo này cũng kì quái quá.

Nhưng ngẫm lại trên người bọn chúng không có lông rậm, không thể nào chống cự lại rét lạnh, mặc như vậy cũng có thể hiểu được.

Giữ lại mấy món bên trong để con sủng vật khỏi bị lạnh chết, hắn đau lòng không thôi thoa đều thuốc lên người Lục Thu.

Loại thuốc có thể chữa vết thương ngoài da tức thì này vô cùng quý, mỗi lần mua phải bằng số tiền cả tháng hắn kiếm được.

Nhưng trên người con sủng vật này có nhiều vết thương lắm, từ mặt đến chân đều có thương tích xanh tím, nếu để vậy thì bán giá sẽ không cao được.

Đợi chừng mười phút, vết thương trên người Lục Thu đều biến mất, lộ ra làn da trắng nõn tinh tế.

Pieck hưng phấn mở quang não trên cổ tay ra, chụp trái chụp phải con mồi này.

Trong quá trình quay chụp thỉnh thoảng hắn còn dùng móng vuốt đẩy môi Lục Thu ra, lộ ra hàm răng đã thoái hóa trắng đều sạch sẽ như hạt gạo, không hề có lực sát thương gì, còn cả tay chân mềm yếu không hề có móng vuốt sắc nhọn nữa.

Chụp xong, hắn ta gửi hình cho người phụ trách của phòng đấu giá Masta, móng vuốt di chuyển trên màn hình hiện trong không trung.

"Ngài Manta, tôi bắt được một con khỉ biến dị không lông hiếm có, ngài xem thử trong hình chụp đi, nếu đấu giá nhất định có thể gây oanh động lớn đấy."
Ngay lúc hắn ta còn đang khẩn trương đợi bên kia trả lời, bên ngoài hang động đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, toàn bộ sơn động đều rung động theo.

Pieck biến sắc, thu hồi màn hình quang não chạy ra cửa hang.

Chẳng biết từ khi nào, trước cửa động vây quanh chừng mười con chó rừng.

Mấy con chó rừng này hình thể nhỏ hơn Pieck rất nhiều, nhưng cũng cao tầm bốn mét.

Hai con chó rừng thân thể cường tráng không ngừng dùng thân thể đập mạnh vào vách đá, những tảng đá nhỏ hơn bên dưới vách hang bắt đầu đong đưa, tiếng nứt gãy răng rắc từ từ vang lên.

Pieck cương mình cong lưng, lông trên người đựng đứng lên, nhe răng hét lớn: "Bult? Hai chúng ta trước giờ nước giếng không phạm nước sông, mày có ý gì đây, đừng khinh người quá đáng!" Hắn ta phô trương thanh thế nói, làm bộ ngửa đầu muốn gọi đồng bạn, thực tế ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm phía dưới.

Tuy rằng hình thể của chó rừng nhỏ hơn sói, nhưng độ linh loạt và chiến lực đều hiếu thắng hơn sói.

Đơn đả độc đấu vẫn còn một hi vọng thắng, đối phó với một đám chắc chắn sẽ chết rất khó coi.


Trong lòng Pieck thầm mắng, rõ ràng hắn ta đã đặc biệt chọn chỗ đào động tránh lãnh địa của những loài khác rồi.

Con chó rừng tên Bult há miệng cười phá lên, nhưng vẻ mặt này trên khuôn miệng há rộng của một con chó nhìn có chút buồn cười: "Lúc mày trộm con non của tộc tao bán đi có nghĩ tới ngày này chưa?"
Pieck thầm kêu khổ, có người bỏ tiền mua thì sao hắn chê được.

Hắn bắt đầu vẽ đường chạy trốn trong lòng, hiện giờ chỉ có thể chạy vào sâu trong rừng Trụy Tinh mới có thể tránh được một kiếp.

Nhưng lúc hắn định chạy đi, quang não lại nháy lên, Manta trả lời tin nhắn của hắn.

"Cậu ở đâu?! Mau đem con khỉ không lông đó đến phòng đấu giá đi, bá tước Neville nhìn trúng nó đang chờ muốn mua đây, thằng nhóc nhà cậu phát tài rồi! Ngài ấy luôn ra tay rất hào phòng đấy!"
Pieck đương muốn chạy trốn khựng lại, trong lòng mừng như điên, nhưng lại biến mất trong nháy mắt.

Giờ đừng nói đem nó qua, ngay cả mạng hắn cũng sắp không giữ nổi.

Vách sơn động bị hai con chó rừng đụng mạnh liên tiếp đã bắt đầu sụp xuống, bụi bay mịt mù, Pieck thuận thế lui về sau, một vuốt xé toạc lồng sắt, há miệng ngậm lấy Lục Thu còn chưa tỉnh bên trong chạy đi.

Bên hông sơn động vì vách đá bị sụp xuất hiện một cái khe, hắn dùng thân thể mạnh mẽ phá cái khe nhảy ra ngoài.

Thấy hắn ta chạy trốn lưu loát như vậy, Bult tức giận ngửa đầu gào một tiếng dài: "Đuổi theo!"
Đám chó rừng bên cạnh lập tức xông lên đuổi theo Pieck.

Lục Thu bị một mùi tanh mãnh liệt hun tỉnh.

Mới tỉnh dậy cô đã gần như cảm thấy mình lại bị ngộp chết ngất đi rồi, thật sự là quá hôi mà, cứ như là hố phân đã tám trăm năm rồi chưa chà vậy, hôi cay đến độ không mở mắt ra nổi.

Nước mắt sinh lý không tự chủ được chảy dài khiến cô không thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.

Cô có thể cảm giác được mình đang nằm ở một nơi nhỏ hẹp, phía dưới mềm mại mà lại ấm áp, tứ phía đều có vách ngăn giam cầm khiến cô không thể nhúc nhích.

Đằng trước có luồng gió thổi vào, cô khó nhọc quay đầu, mơ hồ nhìn thấy mấy cây cột trụ cao lớn cứng rắn, mấy cây cột đó hơi cong, phía trên thon nhọn phía dưới thô to.

Không đợi cô nghĩ ra đây là cái gì, bên tai đột nhiên vang lên từng đợt gào rống như tiếng sấm.

Lục Thu bấy giờ mới giật mình nhận ra, bây giờ cô đang ở trong khoang miệng của một con thú to lớn, cái cột kia có lẽ chính là răng nanh của nó.

Có lẽ đây là con sói cô nhìn thấy trước khi hôn mê, con sói này hình như còn chưa kịp ăn thịt cô đã bị mấy con thú khác đuổi theo rồi.

Chung quy thì tránh được mồng một không tránh được mười lăm, Lục Thu nằm trong khoang miệng tanh hôi của sói lớn run bần bật, hận không thể ngất xỉu thêm lần nữa.

Rầm rầm rầm!
Con sói đang tha cô hình như đang đánh nhau kịch liệt với mấy con thú khác, cô bị xóc mạnh thiếu chút đem hết cơm hôm qua nôn ra.

Mùi máu tươi xông ra lẫn trong mùi thối nồng nặc, Lục Thu không biết nên cầu nguyện cho chính mình hay phải cầu nguyện cho con sói chuẩn bị nuốt trọn cô này đây.
___________________
Lúc này, bên trong phòng đấu giá Masta.

Người mà Pieck liên lạc – Manta đang cẩn thận tiếp đãi một vị khách quý.

Đó là một con mèo lông dài cao gần bốn mét, đôi mắt hắn màu hổ phách tròn xoe, trên mặt mang biểu tình hung hãn không kiên nhẫn, cứ như tùy lúc là có thể nhào lên cắn xé người đối diện, nhếch miệng một cái là lộ ra răng nanh dài nhọn sắc bén.

Thân hình hắn còn chưa đến độ thon dài ưu nhã, thậm chí vì bộ lông dài mà có vẻ hơi béo, bộ lông màu xám trắng thoạt nhìn còn hơi bẩn, cứ như là mười năm không tắm vậy.

Nhưng, không có một ai dám giễu cợt hay coi khinh hắn cả.


Phàm là kẻ nào dám công khai nói xấu bá tước Neville một câu, tất cả đều bị hắn đánh một trận thê thảm không ra hình dạng, còn không được phép trị liệu hay dùng thuốc gì, nhất định phải chịu đau đủ một tháng mới coi như xong.

Cái nết thích mang thù này còn hơn cả tộc Hắc Nha[1] nữa, nhưng cũng vì giá trị vũ lực của hắn không ai có thể địch lại, chỉ sợ người có thể đánh thắng hắn trên toàn bộ Cự Nham tinh cũng không có mấy người, bị hắn để mắt tới cũng chỉ có thể tự nhận mình không may.

Lúc này Neville đang lười nhác dựa trên ghế nằm mềm mại, cái đuôi lông dài xõa ra, làm lộ ra hai cái chân sau ngắn ngủn.

Lỗ tai giấu dưới lớp lông dày, chỉ lộ ra hai chóp nhòn nhọn.

Hắn không kiên nhẫn dùng tảng đá trước mặt mài móng vuốt, vụn đá theo đấy rơi rớt liên tục.

Manta nâng quang não trên tay, đau lòng nhìn cái bàn đá sắp bị cà đến sụp kia.

"Neville đại nhân, ngài xem, đây chính là mấy con sủng vật chúng tôi mới vừa mua được, cả loài chim đuôi dài năm màu lưu hành nhất gần đây cũng có, còn con sủng vật biến dị đặc biệt này là hàng mới đào tạo ra, bên ngoài tuyệt đối không có, đêm nay sẽ lên sàn đấu giá đây." Theo lý thuyết, hàng đem đi đấu giá không thể đặt mua trước, nhưng Neville thì khác, ông chủ phía sau phòng đấu giá cũng không muốn đắc tội hắn.

Neville liếc mắt nhìn hình mấy con sủng vật cực phẩm bị lật đi lật lại, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ có móng vuốt mài tảng đá càng thêm nhanh.

Manta nghe mà da đầu tê dại, kiên trì lật đến trang cuối cùng, biểu tình trên mặt Neville vẫn như vậy, không có bất kì động tác nào.

Thật lâu sau, hắn rốt cuộc mới mở miệng, thanh âm khác với tiếng mèo mềm mại bình thường, ngược lại rất trong trẻo, chỉ là giọng điệu rất vô sỉ: "Nhiều mặt hàng như vậy? Tiêu chuẩn của phòng đấu giá mấy người quả là càng ngày càng thấp."
Rầm!
Cái bàn đá bị hắn xem như đồ mài móng rốt cuộc cũng sập.

Manta nhìn không được xoa mồ hôi trên trán, lại nâng móng dụi mắt, bụi đá bay vào trong mắt làm hắn ta thiếu chút nữa khóc ra mất.

Tin nhắn Pieck vừa gửi đến, vừa thấy những hình ảnh kia Manta đã lập tức đoán được, con khỉ không lông biến dị cực phẩm này tuyệt đối có thể khiến phòng đấu giá oanh động.

Nhưng lúc màn hình quang não sáng lên, đúng lúc Neville cũng thấy được hình dáng Lục Thu.

Mèo lớn vẫn luôn lười biếng nằm xoài trên ghế lập tức nâng chân trước lên, duỗi móng vuốt chỉ chỉ trên quang não Manta, hắn nhìn con vật nho nhỏ trên màn hình, dùng giọng điệu chắc nịch nói: "Ta muốn con này!"
Manta: "..." Chỉ trách mình chậm tay không che giấu kịp, đau lòng mất đi một cơ hội đem tài vận đến cho phòng đấu giá.

Hắn ta lấy lại tinh thần liên lạc cho Pieck, nhưng vốn dĩ ngày thường Pieck trả lời rất nhanh, lần này đợi trái đợi phải mãi cũng không thấy phản hồi lại.

Neville chờ một hồi có chút mất kiên nhẫn, đột nhiên bật dậy, im hơi lặng tiếng hành động.

"Pieck trong rừng rậm Truy Tinh đúng không, ta tự đi tìm."
Nói rồi nháy mắt biến mất.

Mà lúc này Lục Thu còn đang kề cận sinh tử không hề biết, bản thân mình lại bị một con mèo khổng lồ coi trọng.

_______________________
[1] Hắc Nha: nghĩa là quạ đen, quạ là loài có trí nhớ cực tốt, đặc biệt là những người từng đe dọa chúng, là loài động vật thù rất dai..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi