MIỂU MIỂU KHÔNG HẸN


Người khác lớn lên xinh đẹp, chữ viết đẹp, thành tích thì lại tốt.
Còn tôi bình thường như vậy, nếu ném vào trong đám đông sẽ bị vùi lấp.
Lý do để thích Nhan Quyện có thể có rất nhiều, nhưng lý do để thích Vu Miểu Miểu lại chỉ có vài cái.
—— trích từ nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Giờ giải lao, Vu Miểu Miểu nộp xong bài tập Lịch sử trở về, vừa vặn nhìn thấy Nhan Hi trong tay ôm một chồng tạp chí, đang đứng trước cửa phòng học của bọn họ.
Cao gầy mảnh khảnh, duyên dáng thướt tha.
Chung quanh có rất nhiều nam sinh ôm bóng rổ đều đang nhìn lén cô.

Nhận được tầm mắt của Vu Miểu Miểu, cô quay đầu, lộ ra một nụ cười tươi đẹp: "Chà, số đầu tiên tạp chí khuôn viên trường vừa mới ra, mỗi lớp năm cuốn, cầm lấy đi."
"Nhanh như vậy à.....!" Vu Miểu Miểu có chút kinh ngạc đưa tay ra nhận lấy.

Nhan Hi vươn tay vuốt vuốt tóc, không để ý lắm nói: "Chủ nhiệm lớp đợt này cứ giục mãi, ra trước một kỳ để chặn miệng ổng."
Nói xong, cô ngẩng đầu, xa xa hướng cầu thang bộ nhìn thoáng qua, không biết là nhìn thấy gì, trong mắt giống như có tinh quang, lập tức liền xoay người lại nhanh chóng phất tay tạm biệt Vu Miểu Miểu: "Chị đi trước đây, gặp lại sau nha."
"....!Gặp lại sau." Vu Miểu Miểu theo bản năng đáp lại.
Đáp lại xong rồi lại có chút nghi hoặc, theo hướng tầm mắt cô mới nhìn ngó qua, phát hiện trên vách tường loang lổ gần lối lên cầu thang, một nam sinh cà lơ phất phơ tà tà dựa vào.
Nam sinh mặc một chiếc áo hoodie màu đen, trên đùi vẫn là chiếc quần trắng đồng phục, không kiên nhẫn nói chuyện với một đám người.
Tầm mắt nhìn đến bóng lưng Nhan Hi, mới hậu tri hậu giác* phát hiện cô lại mặc vào chiếc áo khoác đồng phục không vừa người kia, Vu Miểu Miểu nhịn không được nhìn thêm vài lần, đoán hẳn là cô ấy đã làm lành với Hứa Mộ Trì.
*Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kĩ càng mới phát hiện ra.
Đợi đến sau khi đối phương đi xa, cô cầm năm cuốn tạp chí kia đi vào phòng học.
Bìa tạp chí là bóng dáng một cái cô gái mảnh mai tựa như hồ điệp, tóc đen váy trắng, hai tay đưa ra sau người, vừa ngây thơ lại vừa phong tình.
Trên tay cô cầm một bó hoa baby, toát ra điểm điểm ánh sao.
Vu Miểu Miểu nhìn trong chốc lát, cứ cảm thấy rất giống một người.
Bóng lưng cô gái dung nhập vào một mảnh tối đen, trong nét bút lạnh lẽo phát ra chút ôn nhu, trong tuyệt vọng ẩn chứa ánh sáng, một cảm giác tinh tế động lòng nói không nên lời.
Tầm nhìn chuyển qua trên chữ in ở góc phải bên dưới, bên trên rõ ràng viết, tác giả trang bìa: Lớp 11-4, Hứa Mộ Trì.
Nam sinh thoạt nhìn cà lơ phất phơ bất cần đời kia, vẽ tranh lại đẹp như vậy.

Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Góc đọc sách của lớp học nằm ở hai bên cửa sổ phía cuối lớp học, Vu Miểu Miểu cố ý đi hướng bên phải, bởi vì góc cuối bên phải lớp học, là chỗ ngồi của Nhan Quyện.
Một đường đi xuyên qua các bạn học đang vui đùa náo nhiệt trong giờ giải lao, ngón tay cô vô thức nắm chặt góc cuốn tạp chí.
Dù cho đã gặp anh bao nhiêu lần, cô vẫn cứ cảm thấy khẩn trương.
Đến gần, mới nhìn thấy bên cạnh chỗ Nhan Quyện ngồi đã bị mấy bạn học vây quanh, có Triệu Dập Nhiên, Triệu Xán cùng Lâm Tĩnh Thâm bọn họ.
Vu Miểu Miểu sực nhớ tới, một khoảng thời gian nữa thành phố Liên Châu hình như sẽ tổ chức một cuộc thi học sinh giỏi Vật lý cấp ba.
Cô nghe thấy thanh âm thấp thấp của bọn họ, tựa hồ đang thảo luận một đề vật lý khó, nhưng cụ thể đang nói về cái gì, Vu Miểu Miểu hoàn toàn nghe không hiểu.
Lâm Tĩnh Thâm giờ phút này đang đứng kế bên Nhan Quyện, trong giọng nói thay đổi hoàn toàn thành một dáng vẻ dịu dàng: "Nhan Quyện, cậu xem câu trắc nghiệm này, tớ không chắc lắm rốt cuộc là chọn BC hay là chọn AC, chủ yếu là tỉ lệ dịch chuyển giữa quá trình gia tốc và giảm tốc làm tớ hơi rối.....!"
Vu Miểu Miểu đứng ở bên cạnh, thời khắc này đột nhiên hiểu được một đạo lý.
Thì ra một cô gái cho dù có kiêu hãnh đến đâu thì ở trước mặt người mình thích, cũng chỉ nhỏ nhắn khiêm tốn như một hạt bụi.
"BC, phía trên cậu làm đúng rồi." Âm thanh Nhan Quyện đáp lại rất nhẹ, cũng rất êm tai.
Phảng phất như tâm vô tạp niệm.
Cô nhìn thấy Lâm Tĩnh Thâm lộ ra một nụ cười tươi, sau đó là tiếng Triệu Dập Nhiên trêu ghẹo: "Được đó Lâm Tĩnh Thâm, bài này chỉ có cậu với Nhan Quyện làm đúng, hai người các cậu nhanh lập thành một tổ đi."
"Cậu nói bừa cái gì không đâu." Lâm Tĩnh Thâm trừng hắn, nhưng trong ánh mắt, ẩn ẩn như có ý cười.
Thật cẩn thận thả nhẹ bước chân, Vu Miểu Miểu từ bên cạnh bọn họ đi qua, không hiểu sao lại không muốn bị phát hiện.
Cô lại một lần nữa sâu sắc nhận ra, Nhan Quyện với cô, một trên trời một dưới đất, hoàn toàn chính là người của hai thế giới.
Đi đến góc đọc sách phía sau phòng học, cô lơ đãng đem năm cuốn tạp chí kia sắp xếp chỉnh tề sau đó đặt ở trên giá sách.

Thời điểm xoay người lại, ngoài ý muốn phát hiện đám người vây quanh Nhan Quyện đã tản đi.
Còn anh bây giờ, anh đang nghiêng đầu nhìn cô, một bộ biếng nhác.
Vu Miểu Miểu nhìn thấy anh, theo thói quen liền cười: "Đây là kỳ thứ nhất tạp chí vườn trường."
Dừng một chút, lại duỗi tay từ trên kệ trong góc đọc sách lấy xuống một quyển, đưa qua cho anh: "Cậu....muốn xem không?"
Trong này có cảm nhận sau khi đọc "Hoàng tử bé" mà cô thức khuya để viết.
Không biết liệu có thể cùng anh sinh ra tí xíu cộng hưởng nào không.
Nhan Quyện cúi đầu vừa liếc qua bìa tạp chí, tức thì lộ ra một nụ cười như thể hiểu rõ: "Là tranh của Hứa Mộ Trì."
Anh đưa tay, thật tự nhiên nhận lấy, trong động tác nửa điểm do dự cũng không có.
Vu Miểu Miểu thùy mắt dõi theo đầu ngón tay anh, chỉ cảm thấy ngay cả khi anh đưa tay qua, đều giống đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ trong khoảng không.
Cô cười cười, cực kì nghiêm túc mà nói: "Nhan Quyện, chúc cậu cuối tuần thi Vật lý tất cả đều thuận lợi suôn sẻ."
Động tác lật sách dừng lại một chút, anh giương mắt lên, vân đạm phong khinh* nói: "Sẽ thuận lợi."
*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): mây nhạt gió nhẹ, ở đây chỉ thái độ thờ ơ, bình thản.
Hắn từ nhỏ đến lớn, chưa từng biết cảm giác đứng thứ hai là như thế nào.


Kiêu ngạo lại như thể dĩ nhiên.
Thời tiết lạnh đến thấu xương, gió từ cửa sổ khép hờ thổi vào, sợ thổi đến mức anh bị đông lạnh, Vu Miểu Miểu bước nhanh qua đem cửa sổ đóng lại.
Xoay người lại, cô bình tĩnh nhìn anh, không biết vì cái gì, đột nhiên có chút tự ti.
Nhan Quyện thông minh như vậy, cái gì anh cũng đều biết, không có gì làm không được.
Lâm Tĩnh Thâm lớn lên xinh đẹp, học tập thành tích cũng tốt, ở một chỗ cùng anh thực sự xứng đôi, ngay cả chủ đề thảo luận cũng hài hòa đến vậy.
Còn mình thì sao?
Cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng không biết, mỗi lần ở trước mặt anh đều như một đứa trẻ, lắp ba lắp bắp ngay cả nói cũng không nên lời.
Đúng lúc chuông vào học vang lên, Vu Miểu Miểu miễn cưỡng nở nụ cười, trở về chỗ ngồi của mình.
Nhan Quyện ở phía sau một tay chống cằm, hơi hơi nheo lại mắt.
Vừa rồi hình như cô ấy không vui lắm?
Vì sao vậy?
Tâm tư của con gái thật khó hiểu.
***
Quay lại chỗ ngồi, tinh thần sa sút một buổi chiều, cuối cùng Vu Miểu Miểu đã ra một quyết định vĩ đại.
Từ hôm nay trở đi, cô phải học tập thật tốt khoa học tự nhiên, làm cho chính mình trở nên ngày càng ưu tú, như vậy mới có thể yên tâm mà tiếp tục thích anh, mới có thể tạo ra càng nhiều chủ để nói chuyện chung với anh.
Mới có thể ở trước mặt anh, khiến cho chính mình trở nên thông minh một chút.
Vì thế hôm nay tan học, Vu Miểu Miểu cùng Kiều Sênh ở ngã ba đường chào tạm biệt xong, cô không về nhà mà đạp xe thẳng đến nhà sách Tân Hoa ở gần đó.
Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đầy trời, Vu Miểu Miểu đem xe đạp đỗ ở trước cửa nhà sách, mang theo bên người một thân hùng tâm tráng chí*, đẩy cửa đi vào.
*Hùng tâm tráng khí: chỉ những người có quyết tâm lớn trở thành người vĩ đại, kiên cường không khuất phục.
​Nhà sách Tân Hoa này rất lớn, phân ra hai tầng trên dưới, học sinh thường hay lui tới đây nhiều không đếm xuể.

Vu Miểu Miểu lưng mang cặp sách, đi thẳng đến "Khu vực tài liệu phụ đạo lớp 10", cô xác định mục tiêu rõ ràng, tính toán trước tiên mua hai quyển phụ đạo Vật lý bù lại kiến thức một chút.
Sau một hồi lâu lắc lư trước kệ sách dán nhãn "Vật Lý", cuối cùng cô chọn "Tuyển tập các bài toán nâng cao Vật lý" cùng "Phân tích tài liệu giảng dạy của Vương Hậu Hùng".
Ôm hai quyển sách phụ đạo thật dày, vừa định xếp hàng đi tính tiền, vừa ngẩng đầu, lại tình cờ nhìn thấy Trình Lập Hiên đi đến hướng bên này.
Đối phương nhìn thấy cô, liền nhiệt tình chào hỏi: "Tuần sau thi rồi, tớ qua đây mua cuốn đề thi Vật lý."
Nói xong, mới ngạc nhiên phát hiện: "Vu Miểu Miểu, cậu cũng đến mua tài liệu phụ đạo Vật lý sao?"
Dù gì, từ trước tới nay, môn Vật lý của cô so với Toán học cũng ngang ngửa nhau.
Cũng đều rất kém.
Vu Miểu Miểu gật gật đầu.
Không hiểu sao có một loại cảm giác xấu hổ của học tra khi bị học bá vạch trần.

Tầm mắt đảo qua hai quyển sách cô ôm trên tay, anh nhíu nhíu mày: "Cậu mua về tự mình làm sao?"
Vu Miểu Miểu không biết nói gì, chỉ có thể lại gật gật đầu.
Trình Lập Hiên thở dài, lấy đi quyển "Tuyển tập các bài toán nâng cao Vật lý" từ trong tay cô, không chút khách khí nói: "Là ai cho cậu dũng khí đi mua sách nâng cao vậy, quyển sách này không thích hợp với cậu, cậu tìm cuốn cơ bản đi."
"....."
Vu Miểu Miểu trầm mặc, lại lần nữa khuất nhục* mà gật đầu.
*Khuất nhục: chịu nhục vì yếu thế.
Cuối cùng, cô tiếp nhận lời khuyên của Trình Lập Hiên, chọn một quyển sách phụ đạo nhập môn Vật lý phù hợp với năng lực hiện tại của mình.
Hai người một trước một sau đi thanh toán tiền, sóng vai ra khỏi nhà sách, Trình Lập Hiên liếc nhìn cô một cái, nói với giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy: "Cố lên, học thật tốt."
Sửng sốt một chút, ôm trong tay sách phụ đạo nặng trịch, cô điều chỉnh lại sắc mặt, còn thật sự nói: "Cám ơn cậu, tớ sẽ cố gắng."
Vu Miểu Miểu bước đi trên ánh hoàng hôn chiều tà rực rỡ về đến nhà, sáng sớm hôm nay ba mẹ đã về nhà ông bà nội, nói là đêm nay phải qua đêm, trong nhà chỉ có Lục Khải.
Để nắm chắc tỉ lệ đậu đại học, Ngân Hoa gần đây mới đưa ra thông báo, nghiêm khắc yêu cầu học sinh lớp 12 phải tham gia giờ tự học buối tối trong trường, cho nên hiện tại Lục Khải cũng không ở nhà được bao lâu.
Anh vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh bàn ăn đọc báo, nghe được tiếng cô mở cửa, buông tờ báo xuống, đi vào phòng bếp, lấy thức ăn nóng trong nồi ra.
Vu Miểu Miểu đem cặp sách ném ra sofa, mang dép lê đi tới, nhìn thoáng qua món thịt kho tàu và đậu khô màu sắc hấp dẫn trên bàn, kinh ngạc hỏi: "Anh, mấy món này là anh nấu hả?"
Đối phương bật cười, trả lời rất thành thực: "Đặt ở ngoài."
Ngay lập tức đem những lời khen ngợi của Vu Miểu Miểu tắc ngay cổ họng.
Lục Khải lúc ăn cơm rất im lặng, ăn không nói ngủ không nói, trời sinh gia giáo tốt.
Có đôi khi, Vu Miểu Miểu rất tò mò về cha ruột của anh, cũng chính là chồng trước của mẹ mình, rốt cuộc là một người như thế nào.
Suy cho cùng có thể sinh ra một đứa con ưu tú như vậy.
Nhưng mà suốt bao nhiêu năm qua, cô chưa bao giờ nghe mẹ mình nhắc tới người kia, cho dù là đôi câu vài lời.
Cho nên cô cũng chỉ có thể tỏ ra hiểu chuyện mà không hỏi nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Vu Miểu Miểu, rốt cục thành công dành được việc rửa chén.
Lục Khải bất đắc dĩ, lục tung tủ đồ tìm giúp cô đôi găng tay cao su.
Vu Miểu Miểu lắc đầu, lười mang, anh lại rất kiên quyết: "Miểu Miểu, tay của con gái có thể dùng để vẽ tranh, đánh đàn, viết chữ, chứ không nên làm mấy công việc nặng thế này."
Trong ấn tượng của cô, Lục Khải rất ít yêu cầu cô phải làm việc gì.
Cuối cùng vẫn là cô đầu hàng, nghe lời mà đem đôi bao tay mang vào.

Đối phương lúc này mới vừa lòng, cười cười, thu dọn cặp sách chuẩn bị đi lớp tự học buổi tối.

Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm đôi găng tay cao su màu trắng trên tay mình, thốt ra: "Anh, nếu sau này, có cô gái nào có thể làm bạn gái của anh, nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Không phải cô khoe khoang, anh trai cô lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, còn biết đau lòng cho con gái.
Thật sự là một người con trai tốt, đốt đèn lồng cũng tìm không thấy.
Động tác cúi người xuống mang giày dừng một chút, ánh sáng trong mắt Lục Khải bỗng chốc trở nên ảm đạm, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, vẫn là một bộ dáng ôn hòa tao nhã: "Em mới bao nhiêu tuổi, suy nghĩ lung tung gì đó.

Ăn cơm xong mau chóng trở về phòng học bài, có bài nào không biết làm, chờ buổi tối anh về giảng cho em."
"Biết rồi biết rồi, đi đường cẩn thận ạ." Vu Miểu Miểu thè lưỡi, bởi vì đưa lưng về phía anh, nên không nhìn thấy nháy mắt ảm đạm trong đôi mắt kia.
Dọn dẹp nhà bếp xong, Vu Miểu Miểu trở lại phòng làm bài tập, bài tập hôm nay không nhiều, cô mất hai tiếng là làm xong rồi.
Sau đó, từ trong chiếc túi tiện lợi lấy ra quyển sách phụ đạo Vật lý mới mua, cô trịnh trọng mở ra lớp màng bọc trong suốt, thật sự vô cùng khắc khổ mà bắt đầu nghiên cứu đề.
Nhưng mà cô cũng thật sự đánh giá quá cao trình độ môn Vật lý của chính mình rồi.
Vu Miểu Miểu cau mày ghé vào trước bàn học, nghiên cứu một tiếng đồng hồ, chỉ viết ra được sáu câu trắc nghiệm.
Một cây thước dài AB có khối lượng phân bố đều, dưới tác dụng của ngoại lực F nằm ngang, chuyển động thẳng đều dọc theo mặt phẳng nằm ngang, như trong hình.....
Cô xoa xoa huyệt thái dương, nhỏ giọng thì thầm: "Lăn qua lộn lại không phải sợi dây dài thì là quả cầu, người ra đề có thể nào sáng tạo hơn được không?"
Đương nhiên, cho dù là sợi dây dài hay là quả cầu, cô thậm chí đều không làm được.
Vu Miểu Miểu có chút nhụt chí.

Khoảng cách giữa cô và Nhan Quyện thật quá mức xa xôi, thật sự không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được.
Bởi vì không làm được bài, suy nghĩ của Vu Miểu Miểu rất nhanh bắt đầu trôi xa.
Cô nhớ tới thời điểm vừa mới khai giảng cùng Kiều Sênh đi căn tin, lúc đó, Kiều Sênh đầy chờ mong nói hy vọng có thể được phân vào một lớp với trạng nguyên kỳ thi đầu vào Trung học phổ thông hoặc ít nhất cũng có thể hưởng chút không khí vui mừng.
Mà cô lúc ấy, cực kỳ bài xích cái danh xưng "Con nhà người ta".
Từ nhỏ đến lớn, Vu Miểu Miểu ghét nhất chính là mấy môn khoa học tự nhiên, ngay cả những học sinh ưu tú thành tích tốt môn khoa học, cô cũng không hề thích.
Thế nhưng khi đổi thành Nhan Quyện, cô chỉ cảm thấy anh chỗ nào cũng đều giỏi.
Ngay cả cái xoáy trên đỉnh đầu trông cũng đẹp hơn người khác.
Cô nghĩ đến đây, nhịn không được đưa tay mở ngăn kéo dưới cùng bên phải bàn học, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Cái này là tuần trước Vu Miểu Miểu mua ở trên Taobao, bên trong là chiếc mũ bóng chày màu đen mà Nhan Quyện đã tặng cho cô, cùng với bức ảnh chụp cô đã lén lén lút lút giấu ba mẹ đi rửa.
Những thứ này đều là bí mật của cô, là bảo tàng của cô.
Cũng giống như Nhan Quyện.
Ôm chiếc hộp thở dài, cô cầm bút lên tiếp tục giải đề Vật Lý.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay khi cô đang rối rắm với các lực khác nhau tác động lên vật thể, đột nhiên nghe thấy tiếng di động ding dong vang lên.
Đã trễ thế này rồi ai lại tìm cô vậy?
Vu Miểu Miểu xoay người, đem bộ sạc điện thoại từ trên tủ đầu giường rút ra, sau đó mở ra chiếc điện thoại di động gập nhỏ trên tay.

Là Kiều Sênh nhắn tin trên QQ.
[Tiên nữ lạc giữa phàm trần: A a a Miểu Miểu, tớ vừa mới thêm QQ Triệu Dập Nhiên! Khẩn trương đến dựng cả tóc gáy rồi đây này!]
Vu Miểu Miểu có chút囧, nhắn lại.
[Chú cá thích leo cây: Biểu cảm này của cậu, tớ còn tưởng gặp quỷ....!với lại, cậu không phải đã sớm có nick QQ của cậu ấy rồi sao, sao bây giờ mới thêm?]
[Tiên nữ lạc giữa phàm trần: Tớ phải rụt rè một chút chứ! Cũng không thể để cậu ấy mới vừa cho tớ QQ thì tớ liền vội vội vàng vàng đi thêm bạn được? Như vậy sẽ thể hiện là tớ quá kích động.]
Vu Miểu Miểu trầm mặc, cảm thấy Kiều Sênh đối với bản thân tựa hồ có chút hiểu lầm rồi.
Một lát sau, đối phương thấy cô không có phản ứng, lại nhắn qua một tin.
[Tiên nữ lạc giữa phàm trần: Đúng rồi Miểu Miểu, tớ còn xin Triệu Dập Nhiên nick QQ của Nhan Quyện, là trạng nguyên ấy nha ~ hơn nữa bộ dạng còn đẹp trai như vậy, cậu muốn hay không?]
Trái tim đập mạnh một nhịp.

Vu Miểu Miểu có phần do dự, bởi vì cô rõ ràng nhớ rõ, lễ hội văn hóa lúc trước, cô chính tai nghe được Nhan Quyện nói với Lâm Tĩnh Thâm là mình không có nick QQ.
Nhưng mà ——
Thôi đi, thà rằng tin có thì sẽ có, không tin thì sẽ không có.
Ôm tâm tình này, Vu Miểu Miểu ngón tay gõ nhanh một hàng chữ gửi qua.
[Chú cá thích leo cây: Thật vậy hả? Vừa đúng lúc tớ có bài muốn hỏi cậu ấy.]
Ừ thì.....!trả lời như vậy, hẳn là không có vấn đề gì đâu.
[Tiên nữ lạc giữa phàm trần: Ngày mai mời tớ uống trà sữa hả?]
[Chú cá thích leo cây: Miễn cưỡng đáp ứng vậy.]
[Tiên nữ lạc giữa phàm trần: Hì hì, ba ngày liên tiếp được không? Dù sao đây cũng là nick QQ của học bá trường ta ấy nha (đáng yêu).]
[Chú cá thích leo cây: Bạn học Kiều Sênh, cậu đang mặc cả đấy à.]
......
Hai người cười nói trêu chọc nhau chốc lát, Kiều Sênh rất nhanh đem một chuỗi dãy số gửi qua cho cô.
Ngồi xếp bằng trước bàn học, Vu Miểu Miểu do dự qua do dự lại, điện thoại di động trước mặt lúc này tựa như một thánh chỉ.

Chỉ là cô còn chưa suy nghĩ kỹ xem có nên tiếp chỉ hay không.
Rốt cuộc vẫn phải đầu hàng trước nội tậm chộn rộn* của mình, Vu Miểu Miểu xé một tờ giấy nháp, giống như kẻ trộm đem dãy số Kiều Sênh gửi tới ghi ra giấy, mở điện thoại ra nhập theo, ngón tay khẩn trương có chút run rẩy.
*Chộn rộn: xôn xao, lộn xộn, nhộn nhịp.
Trong mục gửi lời mời kết bạn, cô cắn môi suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên viết như thế nào.
Viết "Tớ là Vu Miểu Miểu"? Có lẽ Nhan Quyện vốn không cho rằng hai người đã thân đến bước có thể kết bạn.
Viết "Tớ là bạn học của cậu"? Lấy thân phận như vậy anh nhất định sẽ từ chối.
.....
Cắn móng tay do dự nửa ngày, cuối cùng cô vẫn là không viết gì cả, trực tiếp gửi đi yêu cầu thêm bạn.

Mặc cho số phận.
Nếu anh không thêm, cô lại nghĩ cách khác là được.

***
Ôm di động, Vu Miểu Miểu hồi hộp chờ đợi cả đêm, cuối cùng cũng không đợi được hồi âm thêm bạn của đối phương, mãi đến khi trời hửng sáng, mới ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, cô bị ba mẹ vừa mới từ nhà ông bà nội về đánh thức.
Thời tiết lạnh, ba Vu vội vội vã vã xuống lầu làm nóng xe, mẹ Vu một bên giúp cô tìm áo lông một bên thúc giục nói: "Miểu Miểu, hôm nay sao lại dậy trễ như vậy, sắp bị muộn rồi, hôm nay để ba lái xe đưa con đến trường đi."
Bởi vì ngày hôm qua ngủ quá muộn, trong đầu Vu Miểu Miểu lúc này mơ mơ màng màng, đánh ngáp, máy móc làm theo chỉ thị của mẹ mặc quần áo rửa mặt.
Đeo cặp sách đi xuống lầu, đón lấy một cơn gió lạnh thổi qua, cô nhịn không được rụt cổ lại.
Vu Miểu Miểu lúc này mới nhớ ra mình quên mặc quần giữ nhiệt, nên bây giờ hai cái đùi đông lạnh đến phát run.

Mà ba ba đã ở trong xe khởi động sẵn, vẫy tay với cô.
Cảm thấy sắp trễ học rồi, nên cũng từ bỏ ý định lên lầu mặc quần giữ nhiệt, cô chạy bước nhỏ qua, mở cửa xe ra.
Trung học Ngân Hoa bảy giờ bốn mươi bắt đầu tiết tự học buổi sáng, lúc xe đến cổng trường học, còn kém năm phút đồng hồ là vào lớp.
Trước cửa đội sao đỏ đứng hai hàng cũng chuẩn bị quay lại lớp học, nhìn thấy Vu Miểu Miểu đi đến, một nam sinh nhìn qua bảng tên của cô, nhịn không được cười: "Được lắm học muội, so với anh còn đến trễ hơn."
Vu Miểu Miểu không để ý, hướng dãy phòng học lớp mười chạy như điên.
Gần như ngay khi cô bước vào lớp, chuông vào học vang lên.
Đi đến chỗ của mình ngồi xuống, cô thở một cách hổn hển, lúc này mới thả lỏng lại.
Nội quy của lớp viết rõ ràng, người đến muộn, phải theo người trực nhật tuần cùng nhau quét dọn vệ sinh.
Lâm Nhược Hạ biến th,ái như vậy, chuyện gì cũng làm được.
Tiết tự học buổi sáng bắt đầu, Vu Miểu Miểu không quên chí khí hào hùng ngày hôm qua, lấy ra một lần nữa đống sách phụ đạo Vật lý nặng trịch trong cặp sách, tiếp tục nghiên cứu đề bài.
Trình Lập Hiên đang học từ vựng tiếng Anh bên cạnh nhìn cô, khâm phục từ đáy lòng nói: "Tớ còn nghĩ hôm qua cậu đi nhà sách mua sách phụ đạo, chỉ là nhất thời nhiệt huyết dâng trào."
Vu Miểu Miểu không có tâm tư cùng cậu nói giỡn, đem sách phụ đạo đẩy đến trước mặt cậu, không ngại hỏi: "Bài này, cậu xem giúp tớ được không?"
Đối phương buông sách tiếng Anh trong tay xuống, vô cùng nhiệt tình ghé qua giúp cô giảng bài.
Trải qua một buổi sáng tự học được Trình Lập Hiên giảng mẫu và làm theo, Vu Miểu Miểu cảm thấy trình độ Vật lý của mình đã tiến bộ vượt bâc.
Đương nhiên, thực tế đây chỉ là ảo giác của cô.
Giờ giải lao buổi sáng, Vu Miểu Miểu ôm quyển phụ đạo Vật lý đánh dấu ghi chú dày đặc kia, đứng cạnh lan can hành lang đếm thời gian: "7, 6, 5, 4, 3——"
Dư quang thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy Nhan Quyện cầm bình nước nóng từ hành lang phía đông đi tới.
Cô đã đem những thói quen nhỏ nhặt của anh tìm hiểu đến nằm lòng.
Vội vàng vờ như đang nghiêm túc cầm trong tay sách phụ đạo, Vu Miểu Miểu trong miệng thì thào lẩm bẩm: "Nếu một vật chuyển động trên một đường thẳng và vận tốc của nó thay đổi dần đều, thì chuyển động của vật thể này là chuyển động thẳng đều, gia tốc không thay đổi theo thời gian....."
Anh nhất định sẽ cảm thấy cô rất chịu khó đi.
Nhịn không được đắc chí, lắc lư đầu, quả nhiên nhìn thấy Nhan Quyện không nhanh không chậm xuyên qua đám người đang đùa giỡn trên hành lang, đi đến bên cạnh cô.
Anh đến để khen cô sao?
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của người kia dừng ở trên đỉnh đầu, tựa hồ là do dự một chút mới mở miệng.
Anh nói: "Vu Miểu Miểu.....!Sách của cậu cầm ngược rồi."
Vu Miểu Miểu có chút ngớ người.
Mà trọng giọng nói của anh mang theo chút chần chờ, lại bổ sung nói: "Còn có, nếu một vật chuyển động trên một đường thẳng và vận tốc của nó thay đổi dần đều, thì chuyển động của vật thể này phải là chuyển động thẳng biến đổi đều, mà không phải là chuyển động thẳng đều."
Vu Miểu Miểu: "......"
Thất bại giống như thủy triều tràn về hướng cô.
Theo thói quen cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, Vu Miểu Miểu trầm mặc một lát, rốt cuộc nhịn không được mở miệng, có vài phần khổ sở nói: "Nhan Quyện, có phải cậu cảm thấy tớ rất ngốc không, mấy bài tập này ở trong mắt cậu đều rất đơn giản, nhưng mà tớ đều xem cả đêm rồi.....!vẫn là không hiểu."
Cô đứng đối diện lan can hành lang, còn đắm chìm trong tâm tư thương xuân buồn thu, mà Nhan Quyện đứng bên cạnh cô, tầm mắt nhìn ra phía sau cô, thần sắc lại đột nhiên thay đổi không rõ.

Một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Bước chân theo bản năng đi về phía cô, đợi đến lúc Vu Miểu Miểu phản ứng lại, phát hiện khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, gần đến mức cô thậm chí có thể ngửi được mùi xà phòng thoang thoảng trên người anh.
Hai má trắng nõn như bị thiêu đốt ửng hồng lên, cố dịch sang bên cạnh một bước nhỏ, lưỡng lự hồi lâu không biết nói gì.
Quả thực không thể ngờ được, Nhan Quyện cũng theo bước chân cô tiến gần mấy tấc.
Đầu óc trống rỗng, Vu Miểu Miểu rốt cục nhịn không được giương mắt lên nhìn anh.
Thiếu niên trước mặt cao cao gầy gầy, vẫn một bộ dáng thanh đạm tựa hoa sen, chỉ có điều trên đôi tai trắng nõn, tựa hồ phủ lên một mạt đỏ ửng.
Nhận thấy cái nhìn nghi hoặc của cô, dừng một chút, anh nhẹ giọng mở miệng: "Cậu lạnh không? Tớ đem áo khoác đồng phục cho cậu mượn nhé."
Không phải là cô còn đang mơ chứ? Anh ấy......!anh ấy nói cái gì?
Vu Miểu Miểu sợ tới mức hai mắt mở to, nhớ tới Kiều Sênh nói con gái phải rụt rè, suy nghĩ một lúc mới thật cẩn thận trả lời: "Tớ không sao, hơn nữa hôm nay lạnh như thế, vẫn là để cậu mặc đi, ngộ nhỡ cậu bị cảm sẽ không tốt lắm đâu."
Đối phương mím mím môi, giây tiếp theo, động tác cực nhanh đưa tay cởi áo khoác đồng phục trên người xuống đưa cho cô, giọng điệu thật nghiêm trọng nói: "Cậu vẫn nên mặc vào đi, tớ không lạnh."
Thoáng chốc, Vu Miểu Miểu cảm thấy thế giới của cô gái nhỏ phủ đầy bong bóng màu hồng phấn.
Cô có chút choáng váng, không biết hiện tại đang là năm nào.
Có chút ngượng ngùng nhận lấy đồng phục, ngoan ngoãn đem khoác lên vai, ngượng ngùng trả lời: "Vậy.....!cảm ơn cậu."
Cô đi học nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mặc áo khoác đồng phục của nam sinh.
Nhan Quyện tầm mắt một lần nữa đảo qua sau lưng cô, mạt đỏ ửng trên lỗ tai tiêu tán một ít: "Tan học, chúng ta cùng nhau về nhà đi."
Giọng nói hạ thấp, như thể sợ cô từ chối, lại bổ sung một câu: "Dù sao cũng tiện đường."

Boom, cô nghe thấy thanh âm pháo hoa nở rộ.
Giống như mùa hè lúc nóng nực nhất có người đưa qua một que kem mát lạnh, mùa đông lúc lạnh nhất có người đem tới một chiếc chăn bông.
Vu Miểu Miểu chỉ cảm thấy trái tim mình ướt đẫm, thậm chí có thể vắt ra nước.
Hưng phấn đến mức muốn chạy một vòng.
Suốt hai tiết học kế tiếp, cả quá trình Vu Miểu Miểu như thể đi vào cõi thần tiên, thỉnh thoảng ôm sách phụ đạo ngây ngô cười vài tiếng.
Trình Lập Hiên nhìn cô mà dựng tóc gáy, hoài nghi cô có phải là bị ma nhập rồi không.
Quả thực một giây trôi qua dài như cả một năm, cô nhìn chiếc đồng hồ trên tay mà suy nghĩ, trước nay chưa từng phát hiện môn lịch sử cũng trải qua gian nan như thế.
Trên bục giảng thầy giáo lịch sử với chiếc bụng bia to, đang ở trên bảng đen viết "Chế độ ruộng điền nhà Thanh", mà Vu Miểu Miểu ngay cả việc ghi chép cũng lực bất tòng tâm.
Trong suy nghĩ lúc này toàn bộ là khuôn mặt của anh.
Cuối cùng cũng đợi được tiếng chuông tan học quen thuộc, Vu Miểu Miểu cố gắng nhịn xuống dục vọ.ng muốn hoan hô, vờ như không có việc gì thu dọn cặp sách.
Buổi trưa Kiều Sênh thường đến nhà bà ngoại ăn cơm, không đi cùng cô, cho nên hiện tại cô không hề có gánh nặng tâm lý, tính toán thu dọn xong cặp sách liền đi ra cửa chờ Nhan Quyện.
Không nghĩ tới, Nhan Quyện trước nay chưa bao giờ vội vàng lại phá lệ sớm thu dọn xong cặp sách, đi tới phía cô.
"Đi thôi."
Xung quanh các bạn học đều đang thu dọn cặp sách, anh nhẹ giọng gọi cô, tựa hồ có chút không quen.
Động tác đeo cặp của Trình Lập Hiên dừng một chút, tò mò hỏi: "Vu Miểu Miểu, quan hệ của cậu với Nhan Quyện từ khi nào tốt như vậy?"
Cô cười cười không nói, một bộ thần thần bí bí, bước nhanh theo sau.
Hôm nay ra cửa hẳn là đã xem kỹ hoàng lịch.
Chắc phải đi mua tờ vé số.
Hiện tại là giờ cao điểm học sinh tan học, khuôn viên trường tấp nập người, Vu Miểu Miểu hôm nay không có đi xe đạp, nên hai người sóng vai chen chúc trong đám đông, hướng cổng trường đi ra.
Bên cạnh thỉnh thoảng có người đi ngang qua, thoáng nhìn bọn họ đầy kinh ngạc.
Dọc theo đường đi, không biết vì cái gì, Vu Miểu Miểu phát hiện, tầm mắt Nhan Quyện như không có việc gì cứ đảo qua phía sau người cô.
Chẳng lẽ là anh phát hiện cô không mặc quần giữ nhiệt sao?
Liệu anh có cảm thấy, mình giống như những nữ sinh khác, để nhìn có vẻ gầy hơn mới cố ý không mặc quần giữ nhiệt?
Còn đang nghĩ ngợi, gió lạnh đánh úp lại, Vu Miểu Miểu thấy lạnh ở chân.
Hai người đi ra khỏi vườn trường, trước mắt trở nên trống trải hẳn, rốt cục không còn là một biển đồng phục xanh trắng nhấp nhô nữa.
Trên người còn mặc chiếc áo khoác đồng phục Nhan Quyện đưa cho cô, Vu Miểu Miểu suy nghĩ chốc lát, vẫn quyết định cứu lại một chút hình tượng đang có nguy cơ sụp đổ của mình trong mắt anh: "Nhan Quyện, sáng nay tớ thức dậy trễ, quên mặc quần giữ nhiệt, quả nhiên thời tiết rất lạnh.....Cảm ơn áo khoác của cậu."
Người kia dừng bước một chút, nhẹ nhàng đáp lại: "Lần sau cậu nhớ mặc vào."
Quả nhiên là vậy, nhất định là anh ấy cảm thấy mình vì để trông được đẹp, tình nguyện đông chết.
Lễ hội văn hóa trường lần trước là ngoại lệ....
Huống hồ lúc đó, nhiệt độ không có thấp như bây giờ.
Dọc đường đi, Vu Miểu Miểu vẫn như thường vô cùng nhiệt tình tìm đề tài nói chuyện, Nhan Quyện ngắn gọn đáp lại vài câu, trong giọng nói không chút nào thể hiện là không kiên nhẫn.
Vu Miểu Miểu cảm thấy nếu như mình có đuôi, chỉ sợ bây sợ đã vẫy lên trời luôn rồi.
Hai người đi bộ đến ngã ba đường quen thuộc, không hẹn mà cùng dừng bước chân.

Hôm nay bầu trời quang đãng, vốn dĩ thời tiết tốt, nhưng gió lạnh cuốn lá rụng trên đường ào thét thổi ập đến, không duyên cớ mà làm tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
Vu Miểu Miểu phất tay về phía anh, giấu không được lưu luyến nơi đáy mắt: "Nhà của tớ ngay phía trước, đi vài bước là tới rồi.

Cảm ơn cậu hôm nay về cùng tớ, buổi chiều gặp lại."
Cậu nhất định không biết, việc này đối với tớ mà nói, quan trọng đến nhường nào.
Nhan Quyện nhấc lên mí mắt nhìn, xác nhận hiện tại xung quanh không có người, không khỏi nhẹ nhõm thở ra.
Anh nhẹ giọng lên tiếng, mạt đỏ ửng trên lổ tai kia lại hiện lên: "Áo khoác để đến chiều hãy trả lại cho tớ."
Nói xong, lại dặn dò một câu: "Mau về đi, bên ngoài lạnh."
Vu Miểu Miểu mặt đỏ hồng gật đầu, xoay người, vừa đi về hướng nhà mình vừa ngoảnh đầu lại.
Phía sau, thiếu niên mặt mày như họa vẫn đang đứng tại chỗ, trên bầu trời xanh lam những đám mây trắng lượn qua, cũng không bì được với đôi đồng tử trong suốt của anh.
Cho đến khi nhìn thấy cô bước vào nhà, Nhan Quyện mới xoay người, cuốn theo vài chiếc lá vàng khô, chầm chậm nhấc bước rời đi.
Vu Miểu Miểu chà xát tay, cảm thấy đôi chân ngày càng lạnh, bèn chạy nhanh lên cầu thang.

Cô ngâm nga bài hát vừa lấy chìa khóa mở cửa cổng, nụ cười trên môi muốn ngừng cũng không được.
"Miểu Miểu đã về rồi, thức ăn sắp xong ngay rồi, con đi rửa tay trước đi."
Giọng mẹ Vu từ nhà bếp truyền ra, Vu Miểu Miểu đáp vâng, ở huyền quan thay ra dép lê, một mạch đi về phía phòng ngủ.
Hôm nay một mình cùng Nhan Quyện ngây người lâu như vậy, cô hiện tại rất nóng lòng muốn đi soi gương, nhìn xem tóc mình có bị gió thổi loạn hay không, trên môi có da chết xuất hiện khi đổi mùa hay không, đáy mắt có quầng thâm do thức đêm hay không.
Đi đến trước gương soi toàn thân, Vu Miểu Miểu từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá chính mình trong chốc lát, vừa lòng gật đầu.
Trước mắt xem ra mọi thứ đều tốt cả.
Cô đưa lưng về phía mặt kính, đem áo khoác rộng thùng thình trên người cởi xuống, thật cẩn thận gấp lại đặt ở bên giường, nghĩ ngàn vạn lần không thể quên, buổi chiều lúc đến trường nhớ đem qua cho Nhan Quyện.
Nếu không anh nhất định sẽ bị lạnh đến hỏng mất.
Xoay người, lại tình cờ phát hiện trong chiếc gương soi toàn thân, có một mạt màu đỏ nhạt chợt hiện ra trong chốc lát.
Trong lòng lộp bộp, Vu Miểu Miểu sững sờ trong giây lát, không dám tin mà cúi đầu.
Kéo chiếc quần đồng phục màu trắng chăm chú nhìn hồi lâu, cuối cùng ở mặt sau của chiếc quần thấy một vết máu nhỏ đã khô.

Diện tích rất nhỏ,nhưng giờ phút này thoạt nhìn, lại trông rất ghê người.
Khoảnh khắc như được ai đó đả thông hai mạch nhâm đốc, Vu Miểu Miểu rốt cục hiểu được cảm giác mát lạnh giữa h4i chân từ đâu mà đến.
Hồi tưởng lại bộ dáng ngập ngừng của Nhan Quyện lúc sáng khi nói chuyện cùng mình, anh khăng khăng muốn đem áo khoác đưa cho mình mặc, cùng sự khác thường khi muốn cô tan học cùng nhau về nhà.....
Cả khuôn mặt đỏ rồi lại trắng, Vu Miểu Miểu đóng băng tại chỗ, chỉ cảm thấy tâm như tro tàn, không bằng ba thước vải trắng đem kết liễu cuộc đời cho rồi.
Hóa ra hôm nay buổi sáng cô ra khỏi cửa nhất định là đã xem hoàng lịch.

Là đại hung rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi