MIÊU SINH DOANH GIA

Sự tình được giải quyết rất nhanh chóng mà đơn giản, sau đó Diệp Bạch mượn Lâm Dịch ít tiền, rồi ném vào mấy cái cổ phiếu, chuẩn bị bắt đầu hành trình làm giàu của đời này.

Về phần con quỷ chỉ giúp đỡ quay chụp kia.

Diệp Bạch tìm nó nói chuyện, đối phương bày tỏ tâm nguyện lớn nhất chính là có thể ăn một cái bánh Tiramisu.

Đây là một loại bánh ngọt một năm gần đây mới ra, cuồng đồ ngọt như Diệp Bạch vừa mới đến nơi này mấy ngày cũng đã thăm dò rõ ràng. Giờ phút này nghe con quỷ muốn thù lao như thế không khỏi nổi lên một loại cảm giác tư tưởng lớn gặp nhau, nói thật hắn cũng cảm thấy loại bánh ngọt này có mùi vị không tệ. Bởi vậy hắn hào phóng đáp ứng, hơn nữa quyết định mua nhiều thêm mấy cái.

Nghiêm khắc mà nói thì quỷ không thể ăn.

Đồ mà nguyên chủ chạm qua có thể giữ tươi ở mức độ lớn nhất, cũng có thể để quỷ chạm đến, nhưng cậu ta lại không làm cho quỷ ăn đồ ăn được. Dù sao đối phương cũng chỉ còn lại một hồn thể, ăn vào rồi thì phải bài tiết như thế nào? Nhưng việc này đối với Diệp Bạch lại hoàn toàn không thành vấn đề, dùng linh lực tùy tiện thay đổi một chút vật chất bên trong, chính là một bánh ngọt linh lực rồi.

Hương vị sẽ không thay đổi, quỷ lại có thể ăn, còn có không ít chỗ tốt.

Bởi vậy một người một quỷ ăn vô cùng vui vẻ, đáng được ăn mừng chính là gần đây Lâm Dịch rất bận cũng không ở nhà, bằng không nhìn thấy bánh ngọt bay trên không trung cũng không biết có cảm giác gì.

Đối phương gần đây bề bộn nhiều việc.

Bởi vì nổi tiếng nên nhiều thêm không ít thông báo, người đại diện lúc trước cũng không ngại đông ngại tây, nhưng Diệp Bạch vẫn muốn đổi người đi, bởi vậy gọi một cuộc điện thoại cho Cố Chiêu. Chuẩn bị mở màn thì nói việc này, kiên quyết không thừa nhận mình nhớ anh, nhưng Diệp đại miêu ngạo kiều vạn vạn không ngờ đến, điện thoại là Khâu Tử Húc nghe.

“Alô!” Giọng nói của Khâu đại công tử có chút mệt mỏi, “Có việc gì?”

Diệp Bạch: “…”

Với tình huống bình thường, hiện tại không phải đối phương nên hưng phấn nhảy lên à, sau đó hóng hớt hắn và Cố Chiêu rốt cuộc là quen biết thế nào, lại có quan hệ gì không muốn để người biết.

Khâu Tử Húc khác thường khiến Diệp Bạch giật mình trong lòng.

“Anh ấy ở đâu?” Hắn lập tức hỏi.

Khâu Tử Húc ở đầu kia di động dừng động tác lại, nhìn về phía Cố Chiêu còn nằm ở trên giường bệnh, xoa nhẹ trán bất đắc dĩ nói, “Cậu muốn tìm cậu ấy thì có thể đợi qua mấy ngày nữa, đến lúc đó tôi sẽ bảo cậu ấy liên lạc với cậu.”

Diệp Bạch: “…”

Tuy rằng không hỏi đến, dù sao đã biết ‘mấy ngày nữa’ là người ta có thể gọi điện thoại cho hắn, nhưng mấy ngày nữa…

Diệp đại miêu lại không chờ đợi được, vì thế ra dấu cho con quỷ ăn hóa ở một bên hỗ trợ, đối phương vươn ra ba ngón tay, ý tứ lần này muốn ba cái. Diệp Bạch sao cũng được đáp ứng, bảo nó nhanh chóng làm việc. Nói đến cùng thì loại quỷ này kết cấu nhân tố phức tạp, nhưng lại gần tương tự với cùng tín hiệu kỳ quái, cho nên lúc trước ở trong nhà hàng mới có thể truyền ra toàn bộ thứ đã chụp được.

Hiện tại dựa vào điện thoại để xác định vị trí đương nhiên cũng không thành vấn đề.

Diệp Bạch kéo dài không để cho cúp điện thoại.

“Không nói phải không, cũng được, tôi ở đây có chút việc, anh thuận tiện làm đi.” Diệp đại miêu vẻ mặt đương nhiên nói về chuyện đổi người đại diện, Khâu Tử Húc đau cả đầu.

“Hiện giờ cậu ta không thích hợp đổi người đại diện.” Anh ta kiên nhẫn giải thích.

Diệp Bạch không động, “Vấn đề khác để tôi giải quyết, anh phụ trách thay người là được.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung, “Hiện tại gọi điện thoại đi, để chính tai tôi nghe anh xử lý.”

Khâu Tử Húc: “…”

Anh ta cảm thấy Diệp Bạch quả thực khó hiểu, thật muốn trực tiếp cúp điện thoại cho vào danh sách đen. Nhưng nghĩ đến bạn tốt còn nằm ở trên giường bệnh, nên vẫn yên lặng nhịn, cũng lấy di động ra gọi điện thoại.

Diệp Bạch vừa lòng gật đầu, tỏ vẻ: “Hiện tại có thể cúp.”

Sau đó hắn cúp điện thoại trước.

Khâu Tử Húc: “…”

Sao anh ta lại muốn chém người thế này chứ, cơ mà nhịn, hết thảy chờ tên nhóc Cố Chiêu tỉnh dậy lại nói, đến lúc đó anh ta nhất định thêm dầu thêm muối cáo trạng tất cả chuyện này.

Bên kia tiếng đập cửa vang lên.

Khâu đại công tử xoa nhẹ đầu phát đau, nói đến cùng thì cậu nhóc Diệp Bạch này cũng chỉ có thể gây sức ép được như vậy, hiện tại phiền nhất vẫn là đám người kia, cũng không biết lần này quay lại là vị nào. Nghĩ tới đây, Khâu Tử Húc cực kỳ không muốn đi mở cửa, bởi vậy kéo chút thời gian, lại không ngờ Diệp Bạch căn bản không muốn đợi thêm một giây nào, gõ xong trực tiếp tự mình mở ra.

Khâu Tử Húc: “…”

Diệp đại miêu vẫy vẫy di động, đắc ý nói: “Còn muốn giấu tôi.”

Phía sau con quỷ ăn hóa nào đó hoàn toàn học theo, cười cực kỳ ý vị. Chỉ cần một phút đồng hồ, không, ba mươi giây là nó có thể tìm được người.

Khâu đại công tử đã hết chỗ nói rồi.

“Thì ra cậu còn lắp công cụ định vị à?” Vẻ mặt anh ta bất đắc dĩ, ngay sau đó lại nghĩ tới hình thu truyền ra từ trong nhà hàng ngày đó, không khỏi cảm thấy kỳ thật tên nhóc này cũng có rất nhiều biện pháp.

“Nói đi, sao lại thế này.”

Diệp Bạch liếc nhìn, thấy người trên giường không thiếu tay thiếu chân thì yên lòng, về vấn đề khác, có Diệp đại tiên hắn ở đây thì còn là vấn đề à. Tiên quy Thiên giới cái gì, không thể quấy nhiễu sinh lão bệnh tử của nhân loại phàm trần, hôm nay Diệp Bạch hắn nói người nào không đáng chết, thì người đó sẽ không chết hôm nay, không có thương lượng.

Khâu Tử Húc bất đắc dĩ, “Dù sao cậu cũng phải nói cho tôi biết hai người các cậu có quan hệ gì chứ!”

“Anh ấy nói thế nào.” Diệp Bạch hỏi.

Khâu Tử Húc: “… nếu cậu ta chịu nói thì tôi còn cần hỏi cậu à.”

Diệp Bạch hiểu rõ gật đầu, sau đó thêu dệt một câu chuyện tình yêu duy mỹ, cũng không phí chút tế bào não nào, sửa lại một chút câu chuyện của nam nữ chính trên phim truyền hình nào đó từng xem ở đời trước. Cuối cùng còn vẻ mặt bất đắc dĩ tỏ vẻ, “Có thể là cảm thấy không phù hợp với tác phong thói quen của anh ấy, cho nên anh ấy mới không nói với anh.”

“Dù sao… anh có thể truyền cho tất cả mọi người đều biết không!”

Khâu Tử Húc: “…”

Ngẫm lại hình tượng nhất quán của anh ta ở trước mặt Diệp Bạch, bát quái, bát quái, vẫn là bát quái, bị hoài nghi quả thật cũng không kỳ quái. Anh ta nói thầm nhịn đi, chờ anh ta xác định chuyện này không phải thật lại tính sổ sau. Vì thế sắp xếp chỉnh lý lại, anh ta bắt đầu kể chuyện xưa, thật ra truy tìm căn nguyên việc này cần nói từ lúc Cố Chiêu còn nhỏ…

Diệp Bạch nghiêm túc lắng nghe, chợt đột nhiên lại chen lời: “Lúc nhỏ anh ấy không thích chó.”

“…” Khâu Tử Húc sửa lời: “Được rồi, đó là con mèo, nhưng việc này cũng không quan trọng.” Ngay sau đó anh ta nói đến điểm chính trước, bối cảnh sự kiện phát sinh, Diệp Bạch lại một lần nữa cắt đứt lời anh ta.

“Anh ấy thích nhất chính là rubic, không phải súng.”

Khâu Tử Húc: “…”

“Cậu ấy thích chính là súng, đứa bé trai nào không thích súng chứ.” Anh ta vừa mới phản bác ra tiếng, Diệp Bạch đã bình tĩnh trả lời, “Cố Chiêu thích nhất thật sự là rubic.”

“Rubic đó là mẹ anh ấy đưa cho anh ấy, cho nên anh ấy luôn rất quý trọng.”

Cuối cùng, hắn nhịn không được thở dài, “Những chuyện nhỏ nhặt này anh đừng tranh với tôi, anh với anh ấy là quen biết lúc du học, sao có thể biết rõ ràng được.”

Khâu Tử Húc: “…”

Anh ta biết Diệp Bạch nói thật, bởi vì hiện tại Cố Chiêu cũng không thích chó, hơn nữa rubic bảo bối kia của cậu ta được cất kỹ trong một hộp nhỏ ở phòng sách, Khâu đại công tử đã từng thấy qua. Một khi đã như vậy, anh ta cũng không cần dò xét nữa, dù sao nếu không phải thật sự quen thuộc sẽ không có khả năng biết nhiều chuyện như vậy.

Khâu Tử Húc hoàn toàn không nghĩ đến, những điều này là do Mục Uyển từng nhắc tới.

Trong lòng nguyên chủ chỉ có ánh mặt trời, Mục Uyển làm sao lại không phải, toàn bộ lòng của bà đều ở trên người con mình, nhưng có thể nói chuyện trao đổi cũng chỉ có một mình nguyên chủ. Bởi vậy có một số việc nhỏ không tự giác sẽ nhắc tới, sau đó cười hạnh phúc, nguyên chủ ở bên cạnh luôn nghe rất nghiêm túc, sau khi Diệp Bạch tiếp nhận trí nhớ lại đặc biệt nhìn nhiều mấy lần.

Dù sao cũng là Cố Chiêu khi còn bé, hắn luôn muốn biết một chút, lần này nhắc đến tự nhiên thuộc như lòng bàn tay.

Một vài chuyện cũ chưa từng được Mục Uyển đề cập đến bị Khâu Tử Húc kể ra.

Thì ra năm đó cha mẹ Cố Chiêu cũng là tự do yêu đương, nam anh tuấn, nữ dịu dàng, một thời gian rất ân ái. Nhưng đàn ông nào mà không vụng trộm, Mục Uyển lại xuất thân gia giáo, tính khí dịu dàng bảo thủ, đâu kích thích như phụ nữ bên ngoài. Bởi vậy thường xuyên qua lại, cha Cố Chiêu có phụ nữ ở ngoài.

Lúc đầu vẫn chỉ là phụ nữ, sau đó thì có con riêng.

Chỉ là năm đó ông cụ Cố rất coi trọng dòng chính, cho nên chuyện này bị cha Cố Chiêu là Cố Như Hưng giấu rất kỹ, mãi đến khi ông cụ Cố mất đi mới bị lộ ra. Lúc ấy Cố Chiêu mười tuổi, đứa con riêng kia cũng đã tám tuổi, Cố Như Hưng thậm chí có ý nghĩ mang người về nhận tổ quy tông, lại bị Mục Uyển cực lực phản đối.

Lúc trước bà không nói ra, cũng chính là sợ Cố Chiêu biết việc này, nhưng hiện tại…

Con riêng lại muốn về nhà, ngay cả người phụ nữ thiện lương hơn nữa cũng nhịn không được. Bà vốn xuất thân thế gia, mặc dù không hơn nhà họ Cố nhưng cũng không kém, bởi vậy chỉ cần kiên trì, Cố Như Hưng cũng không thể khăng khăng cố chấp. Nhưng ai cũng không nghĩ đến, không quá nửa tháng, người phụ nữ dịu dàng thiện lương đó xảy ra tai nạn xe cộ ra đi, cuộc sống của Cố Chiêu ở nhà họ Cố ngày càng khó khăn.

“Cố Chiêu xuất ngoại năm ấy mới mười lăm tuổi.”

Khâu Tử Húc nhớ tới năm đó, “Tôi là bởi vì phần lớn việc làm ăn trong gia tộc đều ở nước ngoài cho nên học tập ở đó, thế nhưng cậu ấy lại không ở tiếp được trong nhà họ Cố mới đưa ra hạ sách này!”

Đầu ngón tay không tự giác lộ ra móng nhọn, Diệp Bạch muốn xé cái gì đó rồi lại nhịn xuống.

“Còn hiện tại?”

Hắn hỏi: “Nhắc tới những thứ này là bởi vì, là ông già kia làm? Hay là tên con riêng đó.”

“Không rõ ràng lắm.” Khâu Tử Húc thở dài một hơi, “Là tai nạn xe cộ, còn đang tra, chẳng qua cho dù có vấn đề, đối phương khẳng định cũng làm rất sạch sẽ, không dễ dàng tra ra được.”

Diệp Bạch cười lạnh một tiếng không nói chuyện.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cố Chiêu đang hôn mê bất tỉnh còn nằm ở trên giường bệnh, cười đến âm u, trực tiếp khiến cho Khâu Tử Húc ngồi ở đối diện hắn sợ run cả người.

“Tiếp tục tra.”

Diệp Bạch híp mắt, “Tìm được người lái xe thì nói cho tôi một tiếng, tôi muốn gặp.”

Khâu Tử Húc gật đầu, anh ta xem ra việc này rất bình thường, nếu Diệp Bạch và Cố Chiêu thật sự là cái loại quan hệ đó, thờ ơ mới không bình thường. Nhưng nhìn đối phương nghe ra tình huống không đúng lập tức chạy tới, dù thế nào cũng rất lo lắng, chỉ nói chuyện phiếm với anh ta một lát, đã không ít lần nghiêng đầu nhìn bên kia, còn là không tự giác, hoàn toàn là động tác theo bản năng.

Chỉ là…

Tại sao lúc trước Cố Chiêu lại không thừa nhận với anh ta, mình có một bạn trai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi