MIÊU SINH DOANH GIA

Diệp Bạch cảm thấy ngủ vô cùng ngon, chung quanh đều là hơi thở như đã từng quen, khiến hắn không khỏi cảm thấy an tâm, so với lúc ngủ ở Thiên giới còn thoải mái hơn. Khi tỉnh lại tinh thần tự nhiên tràn đầy, để chân trần chạy xuống lầu tìm đồ ăn, lúc Cố Chiêu nghe thấy động tĩnh thì Diệp đại tiên đang ngậm một túi sữa chua, cầm trong tay cái bánh bao.

Cố Chiêu hơi ngây người, bên kia Diệp Bạch đã lanh lợi làm ổ trong sô pha.

Đồ ăn ở nhân gian vẫn tương đối không tệ.

Diệp đại tiên âm thầm gật đầu nhận xét, mặc dù không có linh lực, độ tinh khiết cũng không so được với điểm tâm do đám bạn tiên ở Thiên giới làm ra, nhưng vẫn có thể nếm ra được hương vị.

Thiếu niên làm ổ trên ghế sa lon có vẻ thích ý thoải mái, trên bậc thang con ngươi Cố Chiêu co lại.

Bởi vì anh cảm giác một màn này thế nhưng lại làm cho anh thấy mềm nhũn, có một loại xúc động muốn chạy xuống tầng ôm thiếu niên kia vào trong ngực, trạng thái chưa bao giờ có ấy khiến anh cảm thấy không thích hợp.

Đúng lúc này Thẩm Mạc chạy vào.

Thân là bạn bè từ thời để chỏm[1], anh ta đương nhiên không có khả năng giống như loại trợ lý sợ chọc ông chủ không vui mà bị đuổi việc, bởi vậy đâu thể ngồi im không chạy tới xem náo nhiệt. Còn tưởng thời gian này hai người còn chưa tỉnh, lại không dự đoán được thiếu niên được cứu ở quán bar hôm qua đã dậy rồi, còn kéo theo áo ngủ rộng rãi làm ổ trên ghế sa lon.

Ánh mắt chợt lóe, đại trợ lý Thẩm chú ý đến đối phương để chân trần.

Chân trần chạy từ lầu hai xuống? Người bình thường đương nhiên sẽ không có loại ý nghĩ này, bởi vậy Thẩm Mạc ngạc nhiên nhìn về hướng bạn tốt nhà mình, chẳng lẽ cũng là ôm xuống dưới, để tâm như vậy?

Vì phòng ngừa bản thân hiểu lầm, anh ta cười cười với thiếu niên, như xác nhận hỏi: “Sao lại không đi dép đã xuống đây?”

Diệp Bạch giương mắt quét về phía anh ta, trong con ngươi đều là lên án, anh đã thấy qua con mèo nào đi dép chạy khắp nơi chưa?

Ở Thiên giới hắn không thích chân bị thứ gì gò bó, mà ở đó đám mây mềm mại giẫm lên cực kỳ thoải mái, thỉnh thoảng có bạn tiên đưa giầy tới cũng là lông mềm như nhung, nơi này lại không có. Nhưng hắn lại lập tức từ trong hồi ức của nguyên chủ mà nhớ lại, mọi người ở đây quả thật phải đi giày, mặt đất cũng không thể biến đổi tùy theo tâm ý giống như Thiên giới.

Mấp máy môi, hắn nhìn về hướng Cố Chiêu như đang xin giúp đỡ.

“Bẩn… bẩn rồi.”

Trong trí nhớ của nguyên chủ dường như có hiển thị, vật bẩn thì không thể tiếp tục mặc, Diệp Bạch cảm thấy lý do này quả thực không thể khen ngợi, đại trợ lý Thẩm lại cả người đều không tốt.

Này này này…

Chẳng lẽ ánh mắt vừa mới lên án kia của cậu ta chính là đang chỉ anh ta lúc đến không thức thời mua giày?

Không dám tin nhìn về hướng bạn tốt kiêm cấp trên, Cố Chiêu lúc này hoàn toàn không lạnh lùng như ngày trước, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên mềm mại đến không thể hiểu được. Nhưng lúc chuyển về hướng anh ta, lại lập tức biến trở về nguyên dạng, “Đi mua đôi giày, còn cả quần áo.” Dừng một chút, lại bổ sung nói, “Chuẩn bị nhiều thêm mấy bộ!”

Thẩm Mạc: “…”

Anh ta đến xem náo nhiệt, không phải đến làm cậu em chạy vặt, thế nhưng Boss có lệnh, không dám không theo.

Bên kia Thẩm Mạc bị đuổi đi mua quần áo, Diệp Bạch lại bị Cố Chiêu cưỡng chế bắt đi đôi dép lê rất rộng, sau đó xách tới phòng tắm, cũng tỏ rõ: “Rửa mặt xong rồi ăn.”

Diệp đại miêu có chút ủy khuất.

Vừa cẩn thận nói thầm nhân loại đúng là phiền toái, vừa men theo trí nhớ rửa mặt đánh răng chỉnh lý lại bản thân.

Nhớ năm đó ở Thiên giới thật tốt, không đề cập tới căn bản không như hạ giới có nhiều bụi đất thế này, ngay cả đồ ăn cũng dùng linh lực biến hóa mà thành, ăn vào miệng rất nhanh đã bị hấp thu, ngay cả bài tiết cũng không cần. Đừng nói rửa mặt đánh răng, hắn dám nói những tiên thân bọn họ so với cái gọi là nước tinh khiết ở nhân gian này còn sạch sẽ không có vi khuẩn hơn.

Có điều bây giờ hắn là nhân loại, vẫn không nên biểu hiện quá kỳ quái.

Thiếu niên luôn tỏ ra hết sức phối hợp, biểu cảm vô tội và thuần khiết, Cố Chiêu mấy lần nhịn không được muốn sờ đầu của đối phương rồi lại cố nén thu tay về.

Cuối cùng, anh cũng chỉ có thể dùng ánh mắt phức tạp đưa người ta đi.

Diệp Bạch ăn uống no đủ, lại mang theo một đống quần áo được xe đưa về trường học, ngay sau đó thì đem toàn bộ những thứ kia chất vào trong tủ treo quần áo. Về phần sắp xếp, thừa dịp cửa tủ đang đóng tùy tay làm một cái pháp quyết, mấy thứ đó cũng đã phân loại sắp xếp xong, thậm chí còn thần kỳ biến ảo ra hai cái giá áo.

Những tiên nhân hạ phàm như bọn họ không thể sử dụng pháp thuật, chủ yếu vẫn là e ngại quấy nhiễu đến hạ giới, cái việc vô thưởng vô phạt như thu xếp lại quần áo này ngược lại không hề gì.

Cho dù có gì…

Diệp đại miêu dám tay không xé đại tiên, chẳng lẽ còn để ý?

Khi đi học không ngoài ý liệu nhận được không ít ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Diệp Bạch không có chút cảm giác kỳ quái nào. Ở Thiên giới bộ dạng hắn là đẹp nhất, không có đạo lý bị những người phàm tục kia không nhìn tới. Về phần trước kia vì sao nguyên chủ không được xuất sắc như vậy, cũng chỉ có thể nói là do vận mệnh tác động.

Nhưng phàm là thân phàm có thể tiếp nhận được hồn tiên, tự nhiên là có một vài chỗ đặc biệt.

Người như vậy có thể có đủ loại chuyện cũ và chuyện xưa, nhưng duy có một điểm khác biệt với người thường, bọn họ tương đối ‘thông’, thông của thông hóa*, thông của cộng thông**, bọn họ có thể dung nạp hồn tiên, hơn nữa còn cùng hòa hợp làm một thể. Mặc kệ lúc trước gọi là gì, trông như thế nào, sau khi bị nhập thân sẽ trở thành tên của tiên, bộ dạng của tiên.

(*: thông通 có 1 nghĩa là hai bên cùng hòa hợp với nhau; hóa化 là thay đổi, biến hóa;

**: cộng thông共通 là cùng chung, cộng đồng)

Mà đối với việc này, tất cả mọi người chung quanh sẽ không cảm thấy kỳ quái, giống như người ở trong trí nhớ của bọn họ chính là bộ dạng này.

Nguyên chủ tuy có bộ dạng rất đẹp, nhưng vẫn kém hơn bộ dáng bản thể của Diệp Bạch khá xa, bằng không khí chất tệ hơn nữa, căn bản cũng không thể che hết xuất sắc của thiếu niên.

Cho nên chỉ vừa thay người, đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người quả thực là hết sức bình thường.

Nhưng có thể bởi vì nguyên chủ vẫn luôn lầm lì, Diệp Bạch lại là một bộ dáng cao ngạo phàm nhân mấy người nên cúng bái bổn tiên, cho nên nhất thời cũng không có nữ sinh tiến lên đáp lời. Dù sao trong chuyên ngành vẫn luôn nam nhiều nữ thiếu, chỉ có mấy người quả thực là cấp quốc bảo trân quý giống như gấu trúc, cho nên dù hai mắt tỏa sáng thì vẫn duy trì bình tĩnh tao nhã.

Lúc này bên người có một nam sinh đi ra ngoài mua nước.

Sau khi trở về phân cho mấy nữ sinh, nam đồng bào bên cạnh tự nhiên cũng hưởng chút ưu đãi, Diệp Bạch cách không xa hiển nhiên cũng được nhận một chai.

Hơi nhíu mi, thiếu niên rối ren một hồi về việc sau khi uống nước có phải đánh răng nữa hay không, cuối cùng vẫn tiếp nhận.

Dương Siêu cảm thấy vừa lòng mà cười.

Chỉ biết, thiếu niên chưa từng được quan tâm như vậy là dễ dụ nhất, một chút quan tâm nhỏ đã có thể làm cho bọn họ nhớ rõ ràng. Nhìn bộ dáng hơi do dự vừa rồi của cậu ta, chỉ sợ là lo lắng chai nước kia bị chuyển lầm người? Bạn học Dương không hề biết mình hiểu lầm cảm thấy đắc ý, cũng quyết định lại thêm chút sức.

Thế nhưng anh ta nào đâu biết rằng…

Miêu tiên Diệp Bạch vừa mới hạ phàm căn bản không biết đây là lấy lòng, bởi vì ở Thiên giới có rất nhiều bạn tiên sẽ tùy ý đưa đồ ăn, đồ chơi, cùng với hàng loạt thứ mà bọn họ làm ra cho hắn. Thậm chí chỗ cung điện mà hắn ở kia, cũng là vì chúc mừng hắn phi thăng, chúng đại tiên đã cùng kiến tạo nên.

Ở trong mắt của Diệp đại miêu, đây đều là hành vi rất rất bình thường.

Nhiều nhất… về sau đám người này có chọc tới mình, thì xé ít đi mấy cái? Xé thành ba bốn mảnh là được, không cần phải xé thành mảnh vụn cũng đã đủ rồi.

Ánh mắt dừng ở phía trên sách vở, tâm tư Diệp Bạch lại không biết sớm phiêu đi nơi nào.

Nơi này khác Thiên giới rất nhiều, cho nên hắn cần phải hiểu nhiều hơn một chút, bởi vậy lục lọi trí nhớ nguyên chủ mấy lần, đáng tiếc công dụng không lớn. Bởi vì chỉ riêng đồ trong gian biệt thự kia của Cố Chiêu, nguyên chủ chưa từng gặp qua rất nhiều thứ, trong đó thậm chí bao gồm bức tranh (danh gia đại tác phẩm) cũng không đẹp treo trên tường.

Người này thật sự sống rất thảm.

Rõ ràng người mang kỹ năng biến đá thành vàng, có thể từ trống rỗng lấy ra rất nhiều vàng coi như đáng giá ở nơi này, lại cố tình giày vò bản thân thành hộ khốn khó ba bữa không đủ.

Diệp đại miêu làm một kế hoạch, một cái kế hoạch nhỏ có thể cho mình ăn cá khô bất cứ lúc nào.

Bên kia Dương Siêu không để lại dấu vết cũng đang tiến hành kế hoạch chà độ hảo cảm, nhưng dường như cũng không có tiến triển gì. Ở trong mắt các học sinh xem ra, Diệp Bạch thật sự cao ngạo có chút quá mức, nhưng ở trong mắt Dương Siêu, lại thấy đối phương do quá tự ti, chỉ có thể dựa vào việc cự tuyệt người khác tới gần để duy trì tự tôn không còn thừa bao nhiêu.

Điểm ấy đối với việc sau khi anh ta chà đầy độ hảo cảm, tránh cho những người khác giành được thiếu niên có lợi ích rất lớn.

Nhưng…

Trước mắt anh ta đã làm rất nhiều, đối phương lại rõ ràng nhìn mà không thấy. Sau một lần giống như tùy ý đưa lên cá khô mà đối phương thích nhất, Dương Siêu rốt cục phát hiện một vấn đề mà anh ta không để mắt đến từ lâu. Đó là y phục trên người thiếu niên, cũng không phải bởi vì nó lộ ra cấp bậc, mà quả thật là rất có giá.

Anh ta đột nhiên nghĩ tới người mang thiếu niên đi từ trong tay ba tên tóc hồng ngày ấy.

Ngày kế anh ta nhìn thấy Diệp Bạch thì đối phương hết sức bình thường, trên người cũng không có hồng ngân khả nghi rõ ràng, nên đã cho rằng không có chuyện gì phát sinh. Bộ quần áo kia cũng cho là Cố Chiêu tốt bụng cho cậu mặc, dù sao danh tiếng đối phương bên ngoài, chưa từng có ham thích bao nuôi nam sinh.

Nhưng hiện tại…

Rõ ràng mỗi ngày một bộ trên người Diệp Bạch, từng thứ đều có giá cả xa xỉ, phương diện này cũng rất có vấn đề.

Dương Siêu thầm nhảy dựng.

Anh ta cảm thấy chuyện này phải trì hoãn, vạn nhất đúng như anh ta suy nghĩ, thì anh ta có thể mưu đồ càng nhiều. Vì thế mấy ngày nay vẫn chà độ hảo cảm, nhưng không còn vội vàng giống như lúc trước. Ngược lại còn thật sự quan sát hành tung của thiếu niên, bởi vậy phát hiện đối phương đã mua phòng ở bên ngoài, cũng chuẩn bị dọn khỏi ký túc xá ra ngoài ở.

Đây là… thật sự muốn kim ốc tàng kiều?

Không…

Anh ta rất nhanh phát hiện, sự tình đều không như mình nghĩ, bởi vì anh ta chưa bao giờ thấy Diệp Bạch và Cố Chiêu gặp mặt.

__________________________________

[1] Nguyên văn “Phát tiểu – 发小”: là một từ địa phương ở Bắc Kinh, chính là chỉ bạn nối khố lớn lên cùng nhau, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Ý tứ gần giống thanh mai trúc mã, thông thường có người cho rằng giữa đồng giới gọi là phát tiểu, khác giới gọi là thanh mai trúc mã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi