MIÊU SINH DOANH GIA

Hoàng đế thân thể không tốt, vẫn luôn do Cố Chiêu cầm quyền quốc sự, những năm gần đây rất ít khi rời chủ tinh. Ngay cả lúc trước đi tiêu diệt tổ chức khủng bố, cũng chỉ đi đi về về hơn nửa tháng, còn là bí mật rời đi. Cho nên không chỉ Liên bang không nghĩ tới anh sẽ đích thân xuất chinh, ngay cả người của Đế quốc bên này cũng nhất thời không thể tin được.

Thẩm Hạo càng không có cách nào lý giải, rõ ràng đời trước là một Nguyên soái họ Triệu, mà anh ta cũng đi theo.

Nhưng bất luận thế nào, sự thật đã định.

Dân chúng nhìn thấy tin tức vô cùng hưng phấn, dù sao so với Thẩm Hạo, Cố Chiêu quả thực mạnh không chỉ nửa điểm, hơn nữa còn có một anh hùng Diệp Bạch mới xuất hiện. Quân nhân trong quân đội cũng đều tinh thần mười phần, dù sao Nguyên soái ra sức, tướng quân cường hãn, mới có thể đánh thắng trận, khả năng sống sót của những binh lính bình thường bọn họ cũng càng cao.

Tuy nói ra chiến trường đương nhiên không sợ chết, nhưng có thể còn sống ai cũng không muốn đi làm quỷ.

Liên bang tưởng rằng tìm được một cơ hội thích hợp nhất, lại không ngờ đã rước lấy sát thần lớn nhất, nhưng đã đánh rồi, lúc này mà rút lui thì sĩ khí của bọn sẽ rớt xuống đáy.

Diệp đại miêu hưng phấn trong lòng.

Tuy nói hắn vẫn luôn thích chơi xấu ngủ lại chỗ Cố Chiêu, nhưng đánh nhau ẩu đả cũng vô cùng thích, chiến tranh đối với hắn mà nói giống như cùng nhau kéo bè kéo lũ đi đánh nhau. Lâm Huy nhìn cái dạng này không nhịn được bật cười, ánh mắt Cố Chiêu cũng hoãn lại, anh phát hiện càng ở chung, anh lại càng bị hấp dẫn không dời nổi mắt.

Thiếu niên quả thật vĩ đại, cũng rất đáng yêu.

Mặt trận trong tinh tế kéo rất dài, thông thường tiêu hao thời gian cũng rất lâu, đều đang so xem bên nào không kéo dài tiếp được nữa. Bởi vì Đế quốc có Cố Chiêu thân chinh nên sĩ khí xác thực rất mạnh, nhưng bên cạnh đó công việc trong chủ tinh cũng rất nhiều, Liên bang không tin đối phương phân tâm được. Bởi vậy nói là đánh giặc, không bằng nói là cục diện anh đánh tôi rút, anh dừng tôi đánh.

“Chưa đã ghiền.” Diệp đại miêu mài răng, “Chơi như này hoàn toàn không vui.”

Cố Chiêu bất đắc dĩ.

Nhưng anh còn có kế hoạch khác, đã hao tổn với đối phương như vậy, lúc đầu Diệp Bạch còn đi ra duỗi móng vuốt, sau đó thì trốn ở trong chiến hạm không động. Dù sao cái kiểu đánh cũng đánh không lên như này hoàn toàn không cần hắn phát huy, chỉ đứng ở nơi đó xem diễn, khiến cho hắn ngứa tay lại phải nhịn không thể động.

Miêu đại tiên trừng mắt nhìn, sau đó chạy đi tìm Cố Chiêu.

Những ngày qua đối phương bề bộn nhiều việc, thỉnh thoảng Diệp Bạch sẽ nhìn một chút đương nhiên trong lòng biết không phải chuyện chiến trường, phần lớn là có quan hệ với chủ tinh. Trong Đế quốc có tình báo viên của Liên bang là khẳng định, Cố Chiêu đoán chừng là muốn nhân cơ hội này bắt lấy người, cho nên mới kéo dài chiến trường bên này, để xem đối phương có thể không nhịn nổi mà ló đầu ra hay không.

Nhưng hắn thật sự nhàm chán, không chịu được.

“Tôi muốn đi giết chết Nguyên soái đối diện, anh có ý kiến gì không.” Diệp Bạch dứt khoát nhanh nhẹn hỏi, nếu không sợ phá hủy việc lớn của Cố Chiêu, hắn đã sớm trực tiếp đi rồi.

Cố đại Nguyên soái: “…”

Nhìn tin tức mà chủ tinh bên kia truyền đến, người trong cục đã vào lồng, lúc này cũng không có ý kiến gì. Chỉ là, “Chính em cẩn thận, lão già kia sớm muộn gì cũng phải chết, kỳ thật không vội.”

Diệp Bạch sao cũng được gật đầu, “Tôi chỉ đang nhàm chán thôi.”

Tiếp hắn một người trốn vào phòng ngủ của Cố Chiêu, sau đó quang minh chính đại bắt đầu tinh thần đi ngàn dặm. Địa điểm là nơi lúc trước hắn đánh du kích qua, nơi đó càng gần chiến tuyến của đối phương hơn. Dựa vào bản đồ nhỏ, dễ dàng dùng góc chết thoải mái lên hạm, sau đó lập tức ẩn thân đi đến phòng điều khiển chính.

Tuy đang chiến tranh, nhưng thật ra phòng thủ cũng không còn nghiêm mật như vậy.

Dù sao không ai sẽ nghĩ tới việc có người sẽ lẻn vào trong quân hạm, huống chi liên tục nửa tháng đều là cục diện địch tiến ta lui, địch đi ta đánh, trừ thành phần cấp cao biết rõ nội tình, binh lính bình thường vẫn sẽ có một loại cảm giác thả lỏng. Nhưng mấy vị tướng quân lại khác, tuy trong lòng bọn họ biết mình đánh không lại Cố Chiêu, cũng không chịu thừa nhận quân đội không thể.

Suy cho cùng đánh giặc không phải đấu đơn một đối một, bọn họ đang nghĩ biện pháp né qua sát thần kia đến đánh trận này.

“Chủ soái nhà người ta đều là trấn thủ phía sau, cậu ta ngược lại, lần này làm chủ soái còn xung phong liều chết ở tiền tuyến.” Có vị tướng quân bất mãn oán hận, “Lại cứ mở ra cơ giáp 4S, chúng ta thật đúng là không có biện pháp.”

Như vậy còn không bằng để Thẩm Hạo đến.

Nguyên soái đứng ở phía trước nhất có một loại lão thái qua tuổi năm mươi, nhưng trên thực tế ông ta đã một trăm hai mươi tuổi, ở nơi này phổ biến mỗi người có thể sống ít nhất một trăm năm mươi tuổi, ông ta thật sự đã không còn trẻ tuổi nữa. Ông ta thở dài, “Nghe nói Diệp Bạch kia cũng ở bên trong, đây cũng là trọng điểm.”

Cho nên cuộc chiến này bọn họ mới không dễ đánh.

Đừng nói một hai người không thay đổi được chiến cuộc, nhưng khi hai người này mạnh hơn binh lính chung quanh rất nhiều thì không còn giống lúc trước nữa. Thử nghĩ xem, lúc một đám dê đang đánh nhau, đột nhiên có hai con dê lột da biến thành sói, vậy một phương còn lại còn đánh thế nào. Tựa như xé mở lỗ hổng, càng xé càng lớn, cuối cùng tan tác.

Biện pháp tốt nhất mà bọn họ có thể biết cũng chỉ là, tìm người bổ sung, sau đó đánh điểm khác.

Nhưng như vậy cần phải cam đoan nơi khác nhất định thắng lợi mới được, Đế quốc hiện tại sĩ khí đang vượng, trong bọn họ không có một người nào dám cam đoan tuyệt đối nắm được, cho nên chỉ có thể kéo dài.

Diệp Bạch ẩn thân ở cửa, chuẩn bị thừa dịp tên nào đó mở cửa thì lẻn vào.

Lỗ tai hắn rất thính, mặc dù vẫn cách cánh cửa thép thật dày, hắn cũng có thể dễ dàng nghe được đám người bên trong đang tranh cãi ầm ĩ. Chịu thua trở về hay là trông cậy vào Cố Chiêu nhịn không được quay về chủ tinh trước, vì thế tình báo viên ở bên kia của bọn họ làm không ít chuyện, lại không rõ kỳ thật Cố Chiêu chịu đi ra, trên mức độ rất lớn là vì tìm được đám người đó.

Trên chủ tinh đã sớm sắp xếp xong xuôi hết thảy, cũng đều có người chờ bọn họ hành động.

Tuy kế hoạch của Cố Chiêu không hoàn toàn công khai với Diệp Bạch, nhưng khi hành động lại không hề giấu giếm, với sự thông minh của Diệp đại tiên đương nhiên có thể đoán ra một phần. Thời gian chờ đợi nhàm chán nghe đám người kia làm mộng tưởng hão huyền cũng không tệ lắm, cho nên đợi có người mở cửa đi ra hắn suýt nữa không kịp phản ứng.

Cũng may thời khắc mấu chốt hắn vẫn nhân cơ hội lẻn vào.

Lúc đó mấy tướng quân cũng đã đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình lão Nguyên soái vẫn tận chức tận trách nghiên cứu, Diệp Bạch nghiên cứu thiết bị video của nguyên chủ, sau đó chọn lựa một góc độ tốt nhất dùng một đao chém xuống. Trên mạng Tinh có người vừa mới thấy trực tiếp đã nhìn thấy một thanh loan đao lóe ra hàn quang nhiễm máu, ngay sau đó gương mặt vẫn luôn được xưng là tuấn mỹ tú khí của Diệp Bạch xuất hiện ở trên màn ảnh.

Mọi người vội vàng phát lại, sau đó thấy được một màn đao lên đầu rơi.

Lúc ấy Diệp Bạch đứng ở góc chếch, cho nên không ai thấy rõ hắn đến gần như thế nào, hết thảy đều đã xảy ra. Mọi người nghi hoặc, ngạc nhiên, nhưng việc này không thể che đậy mừng như điên trong lòng bọn họ. Chủ soái đó, đây chính là chủ soái Liên bang, cứ như vậy bị một đao chém bỏ, gọn gàng linh hoạt giống như bổ dưa hấu.

Nhân dân Đế quốc trên mạng Tinh chấn kinh, sau đó hưng phấn hoan hô, người điểm khen cho Diệp Bạch gần như xoát nổ weibo hắn.

Tướng sĩ trong quân đương nhiên cũng nhìn thấy một màn đó.

Gần như là lúc phát hiện đoạn ngắn này truyền vào thông tấn khí của mình, Cố Chiêu đã truyền bá rộng rãi, thậm chí ngay cả Liên bang bên kia cũng không bỏ quên.

Lâm Huy trầm mặc hồi lâu: “Tướng quân, có thể có vấn đề gì không.”

Đao lên đầu rơi cố nhiên làm anh ta hưng phấn, nhưng anh ta và Diệp Bạch tiếp xúc trong thời gian không ngắn, vẫn có một chút cảm tình, trên lý trí cảm thấy nếu như đối phương bởi vì việc này mà xảy ra chuyện gì thì có chút không đáng giá. Đầu chủ soái tất nhiên quan trọng, nhưng Lâm Huy cảm thấy, giá trị của Diệp Bạch tuyệt đối không chỉ có vậy, người thiếu niên này đáng giá càng xuất sắc, càng huy hoàng hơn.

Cố Chiêu không trả lời, ánh mắt của anh vẫn luôn dừng ở trên thông tấn khí trong tay.

Sau khi Diệp Bạch phát một đoạn ngắn thì không có tin tức, trên thực tế hắn đang phá hủy phòng điều khiển chính, xóa bản ghi chép theo dõi nơi này. Thẳng đến khi xác nhận bí mật của mình sẽ không lưu lại bằng chứng, hắn mới một lần nữa ẩn thân, thừa dịp đối phương nhìn thấy video xong hoảng loạn mở cửa tiến vào thì chạy ra ngoài, thuận theo đường đến trở về không gian.

Sau đó vận dụng khinh công tìm được một điểm an toàn tạm thời, lại để tinh thần trở về phòng ngủ Cố Chiêu, lúc này mới báo bình an.

Ánh mắt Cố Chiêu cũng hòa hoãn lại.

Lâm Huy nhìn thấy thì biết người đã thoát thân, cả người đều nhẹ nhàng thở ra, “Chuyện như này cũng quá kích thích, nhưng tác dụng cũng rất lớn, rốt cục có thể thay đổi cục diện giằng co.”

Cố Chiêu đứng dậy, đi ra ngoài chủ trì chiến cuộc.

Sau này từng có vô số người nghiên cứu lộ tuyến hành động của Diệp Bạch, tất cả đều thất bại, giống như một giây trước hắn còn đang ở bên trong quân hạm của nhà mình ăn món điểm tâm ngọt, một giây sau đã chạy tới trong trận doanh của quân địch lấy đầu chủ soái. Trong đó thời gian sai lệch nhất định là có, nhưng đối phương đi nơi nào, đi như thế nào, bọn họ lại tra không được.

Nhưng lúc ấy, các binh lính đều như ăn thuốc hưng phấn.

Sẽ không ai suy nghĩ Diệp Bạch làm như thế nào, bọn họ chỉ vì đối phương mà cảm thấy kiêu ngạo, sau đó ở dưới sự dẫn dắt của Cố Chiêu nhằm phía quân đội của quân địch, lợi dụng cơ giáp lần lượt chém giết địch nhân. Sĩ khí Liên bang quá yếu, chủ soái bỏ mình khiến mấy tướng quân đều có chút bối rối, càng không cần bàn đến những binh lính phía dưới.

Cố Chiêu xông vào phía trước nhất, cũng lợi dụng vệ tinh phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình.

Rất nhiều dân chúng xem không hiểu chiến tranh, nhưng bọn họ có thể nhìn ra được đây là Đế quốc đang truy đuổi Liên bang chạy trốn, hơn nữa có một đao tiêu sái anh tuấn trước đó của Diệp Bạch, lúc này lại càng hưng phấn. Vô số người vào thời khắc này đều ngừng công việc, ánh mắt của bọn họ dừng ở trên mạng Tinh thật lâu không dời, hiếm khi không bị ông chủ đi ra răn dạy và quở mắng.

Cơ giáp 4S hình rồng xông đến tiền phương, nơi đó đều là ánh lửa.

Ánh lửa đi qua, cơ giáp của quân địch rối rít rơi xuống, mà ở phía sau anh, chẳng biết lúc nào có một cơ giáp toàn thân tuyết trắng đuổi theo, động tác tiêu sái anh tuấn, hoàn toàn không cam lòng rớt lại phía sau, ngay sau đó rất nhanh có người phát hiện…

“Đây không phải là cơ giáp của Diệp Bạch à?”

Mọi người vừa mới nhớ lại, dường như ngày lên đường đó, phát sóng trực tiếp trên mạng Tinh đã đặc biệt chiếu qua cơ giáp của đối phương, quả thật giống như đúc. Có người nhanh tay đã điều tra video ngày đó, mở lại so sánh quả thật tương tự, thậm chí biểu tượng được đặc biệt đánh dấu ở bên trên vẫn còn đó, hoàn toàn không có khả năng sai.

Vì thế sau màn ảnh đều dừng ở phía trên hai cơ giáp.

Mắt thấy quân lính Liên bang sắp tan rã, lại đột nhiên có một viên đạn pháo từ một phương đánh úp lại, mục tiêu là chính giữa cơ giáp 4S hình rồng, hiển nhiên là hướng về phía Cố Chiêu ở bên trong. Lúc này đã có người nóng nảy, nhịn không được từ chỗ ngồi đứng lên đổ ngã ghế dựa, lại ở một giây sau chứng kiến cơ giáp màu trắng đã chắn ở giữa.

Oanh!!!

Ánh lửa bùng nổ, cơ giáp màu trắng của Diệp Bạch bị phá hủy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi