MIÊU SINH DOANH GIA

Quan sát xong lịch sử hạ phàm của các vị bạn tiên, Diệp Bạch không có hi vọng đối với chỉ số thông minh của đám người này, đồng thời hắn duỗi vuốt mèo ra vô cùng phẫn nộ, thấy vài vị bạn tiên phát run ngồi xổm ở một bên. Tưởng Tuyên bây giờ là fan đầu não lớn nhất của hắn, bởi vậy chịu đựng sợ hãi lại gần, hỏi: “Cần trụ cào móng cho mèo không?”

Nhìn thấy bản cào gỗ đào tốt nhất, Diệp Bạch tiếp nhận cào hai cái.

Nói đến cùng cũng đều sinh sống với nhau ở Tiên giới nhiều năm, hơn nữa Diệp Bạch không ít khi dễ áp bức thêm lời khách sáo, cảm tình đương nhiên là có. Quan trọng là… các bạn tiên tâm tính đơn thuần, không có ý xấu, ở chung luôn rất thoải mái. Cho nên Diệp Bạch luôn tự mình xé đến thống khoái, lại hoàn toàn chán ghét chứng kiến người khác đến khi dễ.

Đúng là một đám ngu xuẩn.

Mang chút chỉ số thông minh đi xuống sẽ chết à, học hắn một chút đi, một tí trí nhớ cũng không có vẫn sống thành hôm nay.

Chẳng qua loại chuyện này thật sự không so sánh được, cha mẹ sinh con trời sinh tính còn cửu tử khác biệt mà, người xuống trần nhiều như vậy chỉ số thông minh cũng không phải có cao có thấp, nhưng việc tập thể Thiên giới đều thấp này thì có hơi hố.

Diệp Bạch nhớ lại ba giới mình đã trải qua.

Ừm, không tồi, tuy rằng lúc trước hắn không rõ ràng những việc này lắm, nhưng cũng bởi vì âm kém dương sai thu thập hết những người nên thu thập, miễn cưỡng xem như đã báo đại thù.

“Ngu xuẩn!!!”

Diệp Bạch nhịn không được cảm thán: “Xem nhiều cung tâm kế chút, nói không chừng có thể tăng ít chỉ số thông minh.”

May mà cả ngày ở Thiên giới kỳ thật cũng không cần chỉ số thông minh gì, bởi vì nơi này khuyết thiếu âm mưu, an tĩnh hòa bình, ăn uống không lo, chính là học nhiều cung tâm kế hơn nữa, chẳng lẽ dùng với mình? Diệp đại miêu nghĩ nghĩ, sau này không để cho bọn họ xuống trần nữa, dù sao loại chuyện này hắn thuần thục, đi xuống mấy chục năm là được rồi.

“Đúng rồi.” Hắn đột nhiên nhớ tới, “Ba người Tưởng Tuyên coi như xong, các ngươi có người nào đặc biệt hận không.”

Chúng bạn tiên: “…”

Qua nửa ngày, mới có người yếu ớt nói: “Bọn họ, bọn họ quá ghê tởm.” Diệp Bạch bất đắc dĩ, đây đúng là thánh mẫu, nhưng cũng chỉ có nơi đây mới nuôi ra loại người này.

Quên đi, dù thế nào đi nữa hắn đã biết rõ ràng người nào trải qua cái gì, đến lúc đó thuận tay thu thập xong là được rồi.

Diệp đại miêu vỗ vỗ tay chuẩn bị tiếp tục hạ phàm, bên kia lại có một bạn tiên kéo ống tay áo hắn lại, đối phương do dự nửa ngày cuối cùng nói: “Cái đó… Lâm Kính…”

Lâm Kính hình như là bạn thân của tiểu tử này ở hạ giới, nhưng đối phương không cẩn thận phát hiện chân thân của bạn tiên thì né tránh một thời gian. Hàng này cũng chính là ở trong khoảng thời gian đó bị người ái mộ của Lâm Kính lừa gạt, sau đó cùng đi làm nhiệm vụ cuối cùng bị hại không nói, còn bị cướp đi ngọc bội bảo bối kế thừa từ chỗ nguyên chủ.

Diệp Bạch rõ ràng: “Ta sẽ giúp ngươi giáo huấn anh ta.”

“Không, không phải…” Bạn tiên vội vàng nói: “Đừng thương tổn anh ấy.”

Diệp Bạch: “…”

Cái loại tra nam này ngươi còn muốn lưu trữ ăn tết à, sớm vứt sớm sạch sẽ, nhưng rốt cuộc là tình cảm của người khác, Diệp đại miêu cũng không nói thêm cái gì, cuối cùng miễn cưỡng gật gật đầu. Quên đi, chẳng qua đến lúc đó không chỉnh chết người ta, ném đến trong đống tang thi chuyển vài vòng, sau đó lại gây sức ép một lần ném ra xa nhắm mắt làm ngơ.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận hắn lại hạ phàm.

Lần này hắn đối với bảy thế giới còn lại đều có hiểu biết, bởi vậy ôm tâm tính rút thưởng muốn nhìn xem mình có thể rút trúng người nào, thẳng đến khi bụi trần đã định linh hồn đúng chỗ.

“Tên nhóc đó nhìn giống như bạch nhãn lang* không dễ nuôi, vẫn nên ném cho một nhà lão Nhị đi, dù sao nhà bọn họ không có con trai.”

(*: hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.)

“Đứa lớn ngu ngốc đứa nhỏ đần độn, nhìn không giống có thể chống đỡ được, có di chúc thì thế nào, đồ còn không phải của bọn họ.”

“Vợ lão Tam vẫn luôn không tốt, lần này trước hết áp chế bà ta đi.”

“Của cải nhà họ Diệp đương nhiên thuộc về người họ Diệp, người nhà họ Tưởng lại vẫn đến tham gia náo nhiệt, thật sự là không da không mặt.”

Cãi nhau ầm ỹ không thôi, Diệp Bạch mở mắt ra nhìn coi tình huống trong phòng khách, mấy người hoặc đứng hoặc ngồi, nghĩ trong lòng đều không phải là tâm tư tốt đẹp gì, trên mặt lại cực kỳ đứng đắn. Nếu không phải khối thân thể này có thể nghe được tiếng nói trong lòng, chỉ sợ cho dù là hắn cũng đoán không ra ý nghĩ của những người trước mắt đã vậy còn quá quắt.

Đám người kia xem như người thân của khối thân thể này.

Sở dĩ nói là xem như, là bởi vì không có quan hệ huyết thống. Nguyên chủ là trẻ mồ côi được hai vợ chồng nhà họ Diệp nhận nuôi, năm nay mười tám, đứa nhỏ trong lòng những người đó chính là em trai Diệp Tắc, mới vừa năm tuổi. Biệt thự này chính là sản nghiệp mà hai vợ chồng nhà họ Diệp mua khi còn sống, còn những người chung quanh đây thì lại là anh chị em của hai vợ chồng nhà họ Diệp.

Tang sự của cha mẹ nuôi còn chưa xong xuôi, một đám thân thích lại trong tối ngoài sáng tìm hiểu chuyện của cải.

Nói đến cha mẹ nuôi của nguyên chủ cũng không dễ dàng, năm đó hai người yêu nhau lại bị hai nhà phản đối, đơn giản là vấn đề tiền nong. Năm đó có một nhà khác coi trọng mẹ Diệp, nhà họ Tưởng một lòng bán nữ cầu vinh đương nhiên chướng mắt cha Diệp nghèo khó. Mà nhà họ Diệp bên này một lòng muốn dùng sắc đẹp của cha Diệp đi hoán thân, đổi cô gái tốt của một hộ gia đình cho em trai của ông.

Đương nhiên không phải cho đàn ông, mà là một cô gái khác của hộ gia đình đó.

Nếu nói là vẹn toàn đôi bên thì cũng thôi, lại cứ dứt bỏ tình cảm của cha Diệp với mẹ Diệp không nói, khác biệt giữa hai người con gái của hộ gia đình đó cũng thật lớn. Dự định làm mối cho cha Diệp là một người tính tình không tốt còn từng gả một lần, mà em trai nơi đó thì kết hôn với em gái đối phương, xinh đẹp mỹ mạo không nói còn ôn nhu thanh nhã.

Sự thật như thế lại thêm cha Diệp vốn lưỡng tình tương duyệt với mẹ Diệp, vì thế hai người đương nhiên không chịu nghe theo ý kiến trong nhà.

Sau đó là một loạt sự tình gây sức ép, bị đuổi ra khỏi nhà. Lúc ấy hai nhà nghĩ chỉ cần ăn khổ, người cũng sẽ nghe lời, lại không ngờ hai vợ chồng nhỏ cứng rắn kháng cự, hơn nữa càng sống càng tốt. Cha Diệp vốn có chút tài hoa, mẹ Diệp lại là người có thể giúp đỡ, hai người mở công ty càng làm càng lớn.

Trong lúc đó không phải không nghĩ tới vấn đề con cái, chỉ là lúc ban đầu thật sự rất bận, sau đó lại phát hiện mẹ Diệp là thể chất không dễ thụ thai.

Nguyên chủ chính là được nhận nuôi dưới tình huống như vậy, sau này cũng rất được cha Diệp mẹ Diệp thương yêu cưng chiều, gần như đối đãi như con ruột. Ngay cả có nơi nào không quan tâm được, cũng không thể nói là cha mẹ không hết lòng, chỉ có thể nói công tác quá bận không chiếu cố được kỹ càng như vậy. Mà nguyên chủ cố tình có thể dọ thám biết lòng người, nhưng lòng người là cái gì?

Có đôi khi rõ ràng khuôn mặt tươi cười đón chào, trong lòng lại không kiên nhẫn, không biết còn may, một khi bị thấy rõ ràng sẽ như thế nào?

Đối phương đương nhiên không có cảm giác gì quá lớn, nguyên chủ lại không chịu nổi loại chênh lệch giữa nước sông với mặt biển, thời gian dài càng thêm không thích tiếp xúc với người khác. Cha Diệp mẹ Diệp không phải không nghĩ tới biện pháp, bác sĩ tâm lý cũng xem không ít, chỉ là không có hiệu quả gì. Nhiều năm trôi qua, trái lại lớn lên thành mắc chứng tự bế, vào thời khắc này cũng chỉ cúi đầu.

“Tiểu Bạch à!” Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nhìn hắn ấm giọng nói: “Cháu yên tâm, tang lễ của ba mẹ cháu, cô chú sẽ an bài tốt.”

Diệp Bạch không đáp được hay không.

Hắn không sợ lắng nghe tiếng lòng giống nguyên chủ, hơn nữa linh hồn vốn mạnh mẽ sẽ không bị những âm thanh loạn thất bát tao làm cho không thể an tâm, bởi vậy dễ dàng phân ra được rốt cuộc câu nào là đối phương nói, câu nào không phải. Lúc này lại càng rõ ràng ‘nghe’ đến, ở trong lòng, người phụ nữ này cảm thấy nguyên chủ rất ngốc dễ gạt gẫm.

Trong chốc lát như vậy, Diệp Bạch đã hiểu được quyết định của những người này.

Năm đó cha Diệp mẹ Diệp kiếm tiền có tiếng, hai nhà lại bắt đầu muốn dịu đi quan hệ. Hai vợ chồng cảm thấy dù sao cũng là cha mẹ người nhà, nên không quá mức kháng cự. Sau này thế hệ trước mất, anh chị em lại có không ít liên hệ, chẳng qua phần lớn là tìm cha Diệp mẹ Diệp hỗ trợ chiếm đa số.

Hiện tại bộ dáng như vậy, sợ là đến đánh chủ ý di sản.

Hơn nữa căn cứ suy nghĩ trong lòng những người này không khó nhìn ra, di sản người ta cần, hai người Diệp Bạch và Diệp Tắc lại không ai muốn quản. Sở dĩ lúc này còn ôn tồn không nói, là bởi vì người quá nhiều còn bị vây giai đoạn thăm dò. Chờ những người này anh tới tôi đi phân phối xong ích lợi, thì tới lúc tập thể cùng nói chuyện với Diệp Bạch.

“Đi đổ chén nước.” Một người trong đó đưa cho cái chén lại đây.

Nguyên chủ không phải thân sinh, tuy cha Diệp mẹ Diệp đối đãi như con ruột, lại không được đám thân thích này coi trọng. Mỗi lần đối phương đến nhìn thấy đều muốn chỉ huy một phen, tuy cha Diệp mẹ Diệp bất mãn, nhưng trưởng bối sai khiến tiểu bối, huống chi ở nhà rót chén nước trà cho khách cũng là lễ nghi bình thường, nên cũng không tiện nói cái gì.

Hiện tại hai vợ chồng đồng thời bị tai nạn xe cộ qua đời, càng không người bận tâm ý nghĩ của Diệp Bạch.

Đáng tiếc Diệp đại miêu không phải nguyên chủ, lúc này ý nghĩ duy nhất chính là trực tiếp ném cái chén vào mặt người ta. Cũng may hắn vẫn luôn thông minh bình tĩnh mới không có xúc động làm thế, vì vậy tiếp cái chén thì đi về hướng phòng bếp. Đương nhiên không phải ngoan ngoãn đi rót nước, mà là đi yên tĩnh một chút, bị những người đó vây quanh thật sự rất ồn, rất giống tám trăm con vịt cùng một chỗ gọi bậy.

Vào phòng bếp, cái chén thủy tinh đắt tiền kia đã bị ném vào thùng rác.

Diệp Bạch thật ra có chút hiểu nguyên chủ.

Đây cũng không phải cảm giác nghe một đống người ở nơi này nói chuyện phiếm, mỗi người một câu, nhiều nhất đồng thời hai ba người nói chuyện, mà là rất nhiều người đồng thời đang nói chuyện, nói nhao nhao ồn ào, có thể nhận rõ ràng cũng cần tinh lực nhất định. Với loại hồn tiên cường hãn giống hắn, có thể dễ dàng phân loại, mà nguyên chủ sợ là khác biệt, bởi vậy tiếp xúc với người ta không khác đang chịu hình.

Gần như không cần nhìn đến tham chiếu của Thiên giới, ở trong này hắn cũng đã chia ra được ai có ác ý.

Chẳng qua Diệp Bạch vẫn nhớ lại những người đã khi dễ bạn tiên, sau đó ghi tạc lại một đám trên quyển vở nhỏ, chuẩn bị đến lúc đó thu thập báo thù.

Có thể là hắn lâu không đi ra ngoài, có người lại đây tìm, “Sao còn không quay về?”

“Ra đây.” Diệp Bạch không đếm xỉa đến chút oán hận trong lòng đối phương, khoan thai theo ở phía sau trở về phòng khách, chỉ thấy người phía trước đã ngẩng đầu nhìn lại đây.

“Nước đâu?” Đối phương không kiên nhẫn hỏi.

Diệp Bạch quét mắt nhìn ông ta một cái, không mặn không nhạt nói: “Tâm tình không tốt, quên rồi.”

Người nọ: “…”

Trong lòng tất nhiên là bất mãn, ngay cả trên mặt cũng hiện ra không ít, chẳng qua lúc này vẫn không nói gì, bọn họ còn muốn ổn định tên nhóc này lấy được tài sản mà. Bởi vậy bóp điếu thuốc lá cuối cùng trong tay không nói gì, trái lại dùng ánh mắt cho người phụ nữ bên cạnh, đối phương lập tức cười đến vẻ mặt hòa khí đi tới.

“Tiểu Bạch à, cháu xem cháu và em cháu đều còn nhỏ, lại không hiểu chuyện trên thương trường. Cô và chú cháu đã thương lượng, qua quản giúp cháu một thời gian trước, chẳng qua cần ký tên một ít hợp đồng…”

Đây là ở bên ngoài, về phần trong lòng à:

‘Nói chút lời dễ nghe với thằng nhóc này trước, lừa nó ký tên chuyển nhượng hợp đồng lại nói sau.’ ‘Nhà Lão Nhị đúng là hành động lặng lẽ, thằng nhóc ngốc kia thì biết cái gì, tùy tiện lừa dối hai câu là qua.’ ‘Thừa dịp hai người nhà họ Tưởng đi vệ sinh vội vàng bàn xong chuyện này đi, bằng không chờ bọn họ trở về còn không chừng xảy ra chuyện gì.’

Diệp Bạch liếc nhìn một cái, hiện trường quả thực thiếu một nam một nữ.

Ngay sau đó hắn chợt nghe thấy người phụ nữa kia nói tiếp: “Các cô chú cũng là vì tốt cho cháu, bằng không thương trường phức tạp như vậy, cháu còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, sẽ bị những người đó lừa.” Đối phương dường như nói vô cùng ‘có lý’, “Cháu và em cháu đều phải sống đúng không, cô và chú cháu tiếp quản công ty, sẽ định ngày thu tiền cho các cháu, thật ra cũng không có gì khác với hiện tại.”

Quả nhiên là đánh một bàn tính hay, nghe đến đó Diệp Bạch xem như nhịn không được.

“Đây là coi tôi ngốc hay là đã chết.” Thiếu niên cúi đầu không nói ngẩng đầu nhíu mày, “Mấy người dường như không để mắt đến một việc, hôm nay tôi mười tám, không phải tám tuổi.”

“Mười tám tuổi, không nhiều không ít, vừa mới trưởng thành.”

“Nhưng không cần người giám hộ, cũng có thể thông qua trình tự pháp luật tiếp quản công ty nhân tiện tiếp tục nuôi em trai năm tuổi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi