MIÊU SINH DOANH GIA

Ở trên ghế salon, Diệp Bạch một phái khoan thai tự đắc, thấy Chu Đào, câu đầu lại không phải là chỉ ra, mà hơi trào phúng. Mọi người vẻ mặt khác nhau, có người cảm thấy hắn muốn đánh vào tâm lý, có lại cảm thấy hắn như vậy là không tìm ra được từ giải vây cho mình, song bản thân Chu Đào lại cực kỳ trấn định.

“Hừ.” Chu Đào trầm mặc ít lời chỉ hừ lạnh một tiếng, cho câu: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Mọi người hoàn hồn.

Có người lập tức nói: “Anh Chu không giỏi nói, thì để tôi làm mở đầu, đối chất thì nên nói lời hữu dụng, đầu cơ trục lợi như vậy là không khôn ngoan.”

Diệp Bạch cầm chén trà bên cạnh uống một ngụm.

Cố Hầu tước hơi ngẩn ra, hôm nay bởi vì thiếu niên muốn ngủ nướng, nên không chuẩn bị trà, bởi vậy lúc này đối phương đưa tay ra lấy rõ ràng là chén của anh, như vậy… Cố Chiêu khẽ rung động trong lòng, bên kia mọi người đã anh một câu tôi một lời bắt đầu chỉ trỏ tranh luận, Chu Đào đứng ở nơi đó thì vẻ mặt phẫn nộ khinh thường trừng Diệp Bạch.

Anh nhịn không được vươn tay ra, để mọi người ngừng lại khắc khẩu không nghỉ.

“Để chính Chu Đào nói.” Cố Chiêu nhíu mày bất mãn: “Các anh đều là Chu Đào hay đều thấy được tình huống ngày ấy, dựa vào ấn tượng phán định một người là tốt hay xấu, đây chính là chuẩn tắc mà các anh quen dùng?”

Mọi người khẽ giật mình.

Rất nhanh có người kịp phản ứng, có chút bất phẫn, lại e ngại Cố Chiêu nhất quán uy nghiêm không dám nhiều lời.

Ngón tay Chu Đào buông xuống thoáng giật giật, động tác này rất nhỏ, Diệp Bạch nhìn thấy nhịn không được bật cười, rốt cuộc vẫn là trong lòng bất an sợ hãi, cho dù giả tạo ra trấn định có lý như vậy. Một khi không ai nói chuyện thay anh ta, rất nhiều lời dẫn đường cũng không tiện thốt ra, bởi vậy tên đàn ông nhất quán trầm mặc này mới nhịn không được cúi đầu.

Dáng vẻ anh ta như vậy giống như bị oan ức, “Hầu tước, tôi…”

Dừng một chút, anh ta như thật sự không nhịn được thốt ra, “Hầu tước tội gì che chở gian tế này như thế, biết rõ tôi luôn không giỏi ngôn từ, còn để cho tôi tự mình với cậu ta…” Lời đến cuối cùng thoáng tiêu tan, sau cùng trở nên thấp không thể nghe thấy, “Vạn nhất không cẩn thận bị cậu ta kéo vào thì làm thế nào.”

Mọi người đều là vẻ mặt đồng ý.

Tình huống trước mắt Cố Chiêu ra mặt ngăn cấm, còn không phải là sợ bọn họ thực sự bức nam sủng này thừa nhận, cưng chiều bình thường cũng không sao, hiện tại chính là lúc bắt gian tế.

Những cảm xúc này quá mức mãnh liệt, gần như không cần nghĩ kỹ là có thể nhìn ra.

Diệp Bạch cười lạnh một tiếng, khẽ thở dài: “Không phải vừa rồi còn có người bảo tôi đừng đầu cơ trục lợi à, họ Chu, anh kích động cảm xúc mọi người như vậy còn không phải là đang làm như thế?”

“Đối chất đối chất, để cho người khác đều nói thay anh còn đối chất thế nào, chẳng lẽ mọi việc đều là bọn họ làm đúng không?”

Chu Đào: “…”

“Có thể bị kéo vào chứng minh bản thân anh đã có vấn đề.” Diệp Bạch với vẻ mặt đương nhiên, “Vì sao tôi không sợ bị anh kéo vào, bởi vì bản thân tôi không phải là gian tế.”

“Cậu nói không phải là không phải?”

Mắt thấy Diệp Bạch ở nơi này kích động nhân tâm, Chu Đào làm sao nhịn được, bởi vậy lập tức phản bác: “Ngày đó hai người chúng ta biết số lượng cụ thể, bản thân tôi không nói ra bên ngoài, nhất định là cậu truyền tin tức cho Chu Chính.” Dừng một chút, anh lại cười lạnh nói: “Hiện tại tất cả mọi người không bằng chứng, cậu mới bày ra một bộ quang minh chính đại như vậy, muốn cho người ta cảm thấy không phải cậu làm.”

“Dường như nói rất có đạo lý.”

Còn không đợi người bên ngoài tỏ thái độ, Diệp Bạch đã ném phiếu tán thành đầu tiên, nhưng ngay sau đó hắn lại kỳ quái: “Nhưng ai nói không có bằng chứng, anh không có là bởi vì tôi thật sự không làm, nhưng chỗ này của tôi có một số thứ.” Đứng dậy kéo ngăn kéo bên cạnh ra, Diệp Bạch từ bên trong ném ra một đống văn kiện lên trên bàn, hô: “Tất cả mọi người nhìn xem.”

Mọi người: “…”

Sự tình phát triển quá nhanh, cho nên khiến bọn họ không kịp phản ứng.

Chuyện gian tế mới vừa xuất hiện, bọn họ đã bắt đầu tra rõ, cuối cùng thu nhỏ phạm vi hoài nghi đến trên người Diệp Bạch và Chu Đào. Lúc đó không phải không nghĩ tới việc tìm được bằng chứng, nhưng bọn họ truy xét nửa ngày cũng không có phát hiện gì, tin tức truyền ra như thế nào, khi nào thì truyền đều không có manh mối.

Mà hiện giờ…

Văn kiện đầy bàn hiển nhiên đều giống nhau, mọi người tùy tay nhặt được một phần lấy ra xem, phát hiện không phải loại bằng chứng trên thực chất như bọn họ nghĩ. Nhưng rất nhiều phần sao chép trên bàn lại vô cùng quan trọng, bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra số liệu trên đó đại biểu cái gì, đó là một số thứ nguyên sơ nhất.

Đây là một phần trù hoạch, lại khác với ngày thường bọn họ nộp lên.

Bên trên rõ ràng liệt kê ra diện tích mảnh đất đó, cùng với lợi nhuận có thể tạo thành sau khi phát hiện, cũng ở phía sau tính toán ra con số giá cả tốt nhất, ”Sao nhìn còn thấp hơn phương án cuối cùng.” Một người trong đó nghi ngờ, ngay sau đó lại nghe tên còn lại hưng phấn nói: “Giá này là được rồi!”

“Lúc ấy tôi đã làm dự tính đối với mảnh đất kia, tính ra số lượng chính là cái này, so ra bản phương án cuối cùng quả thật hơi cao.”

Nói đến cùng sự kiện tiết lộ cơ mật lần này cũng chính là vấn đề giá quyết định.

Mấy vị hầu tước tranh giá thầu một khối đất được công nhận rất có tính khai phá, công tác chuẩn bị trước đương nhiên đều làm, nhưng suy cho cùng thực lực quyết định, có hi vọng bắt lấy nhất không phải Chu Chính chính là Cố Chiêu. Mà Chu Chính bên kia lại trước tiên biết được giá quyết định của Cố Chiêu, từ đó lấy giá nhiều hơn anh một trăm vạn bắt lấy mảnh đất ấy.

Mà bây giờ…

Mọi người xem qua tư liệu trong tay Diệp Bạch đều cảm thấy lúc trước bọn họ định ra giá quả thật hơi cao, lại lật về sau… bên trên rõ ràng liệt kê ra căn nguyên hình thành giá cả cuối cùng.

“Đây…”

Mọi người nhìn xong còn có cái gì không rõ, “Tận khả năng hướng cao, cũng thiên về phương hướng hợp lý dự tính giá cả, đây rõ ràng là đề mục trước khi đào hầm…” Lại nghĩ đến sau đó Chu Chính dùng giá cao để bắt lấy, bọn họ nhịn không được nhìn về phía Cố Chiêu, chẳng lẽ đây thực ra là một cái hố đã sớm đào cho Chu Chính?

Sắc mặt Chu Đào phiếm trắng, nắm văn kiện trong tay mồ hôi lạnh chảy ròng.

Việc đã đến nước này, anh ta còn có gì không rõ, Diệp Bạch biết còn nhiều hơn mình, đối phương muốn tiết lộ tình huống cơ mật đương nhiên sẽ không như bây giờ. Mà hiện tại…

“Chu Đào.”

Có người lắc đầu, không thể hiểu được nói: “Thì ra thật sự là anh làm.”

Người này chính là vị lúc trước nghĩ thế nào cũng cảm thấy Diệp Bạch không có khả năng ngu xuẩn như vậy, nhưng đồng thời anh ta cũng không tin sự tình là do Chu Đào làm, cho nên cả người lâm vào một loại trạng thái hỗn loạn rối rắm, cảm thấy việc này khá thần quái, càng hoài nghi là tin tức từ phương hướng khác để lộ ra, hoặc là dứt khoát do trùng hợp.

Hiện tại phần văn kiện này vừa ra, mọi việc cũng đã minh bạch.

“Sợ là Hầu tước đã sớm phát giác không ổn, cho nên dứt khoát làm bố cục đó.” Anh ta thở dài thật dài, “Lại không ngờ đến, thật sự bắt được nội quỷ.”

Mọi người mang vẻ mặt không thể tin nhìn Chu Đào, cũng đã bắt đầu không tin tưởng gã.

Chu Đào cảm thấy sốt ruột, trên mặt cũng ra vẻ mờ mịt, cuối cùng lại khôi phục cười lạnh khinh thường, tự biên tự diễn: “Thì ra là ở chỗ này chờ tôi, sợ là đã sớm nghĩ kỹ muốn mượn thứ này thoát tội, đã nói cậu không có khả năng ngu xuẩn như vậy.” Dừng một chút, anh ta lại bổ sung: “Còn không phải vào trong tay Chu Chính, dù sao đắt chút nhưng vẫn kiếm được.”

Nói như vậy cũng không phải không có lý.

Chu Chính cũng không thể khờ thật, tùy tiện cho cái giá thì thêm lên, sẽ làm như vậy tất nhiên là giá cả còn ở trong phạm vi có thể thừa nhận.

“Đám a dua lại dao động.”

Diệp Bạch lắc đầu bất đắc dĩ cảm khái, cuối cùng ném ra một phần văn kiện cuối cùng, “Nhìn thứ này, mấy người sẽ không cảm thấy có khả năng là tôi làm, trừ phi gian tế mà Chu Chính phái tới có cừu oán với gã.”

Mọi người: “…”

Một phần văn kiện cuối cùng là cuốn sách điều tra địa chất, lúc trước bọn họ đương nhiên cũng xem qua, nhưng rốt cuộc đều chỉ tìm ở trên một chút da lông, lại không ngờ rằng… “Không ngờ là đất tùng chi*.”

(*松枝地: k tìm thấy thông tin về loại đất này)

Đất tùng chi là một loại đất đặc biệt xốp thích hợp gieo trồng, nhưng không thích hợp dùng để xây nhà.

Mà mảnh đất này tầng ngoài là mặt đất bình thường, sâu xuống chút nữa đại khái đến tám thước lại biến thành loại thổ nhưỡng tùng chi, dùng cho gieo trồng vô cùng thượng cấp, nhưng nếu là xây nền nhà ở bên trên… Đừng nói là cao ốc hơn mười tầng, dù là nhà nhỏ hai tầng chỉ sợ cũng sẽ không dùng được bao lâu thì bị lệch vị trí sụp xuống, nhà hủy người vong.

Có người nhịn không được phì cười ra tiếng.

“Chu hầu tước mua đất này… Ha ha, chẳng lẽ bắt đầu muốn làm trồng trọt, sáng mai cần lấy danh nghĩa quý phủ tặng một đống hạt giống ngô qua không?”

Lời này cũng không nói sai.

Xuống mấy chục thước bên dưới đều là loại thổ nhưỡng này, dẫn đến cho dù muốn đào ra lấp lại cũng không thích hợp, vậy phải đào bao sâu? Huống chi hiện tại dưới đất cũng lưu hành xây tầng hầm, không chỉ đi xuống một hai tầng, nhiều còn xây ra bãi đỗ xe mười tầng dưới lòng đất kìa, cũng có không ít nô lệ sẽ ở trong đó.

Cả người Chu Đào đều ngã ở trên mặt đất, trăm triệu không nghĩ tới mình ẩn núp lâu như vậy lại thua ở trên mặt này.

Hơn nữa…

Hơn nữa gã không thể tưởng tượng được, phần tình báo này làm hại Chu Chính bồi thường một khoản tiền lớn như vậy, sau khi đối phương biết chân tướng sẽ đối xử gã như thế nào, lại đối xử với người nhà gã ra sao.

Diệp Bạch miễn cưỡng ngáp một cái.

“Lúc trước anh nói đến vấn đề Chu Nghiên cũng đã bắt đầu phạm ngốc, tôi nói anh ta không ngốc như vậy, lời ngầm là đang nói anh quá ngu xuẩn, chỉ tiếc có một số người còn không tự biết, giờ thậm chí ngay cả đầu óc cũng không động đã cắn câu.” Dừng một chút, hắn bổ sung: “Cũng may lúc trước Chu Chính không cho anh trộm cơ mật gì, bằng không phỏng chừng cũng không trốn được lâu như vậy.”

Thiệt là…

“Họ Chu không biết dùng người nha, người rõ ràng không thích hợp như thế còn để đến đây làm nằm vùng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi