MIÊU SINH DOANH GIA

Một án thánh chỉ giả ở dưới sự chú ý của các phương nhân mã rốt cục rơi xuống màn che, chính là quốc sư Chu Chi Đạo và Hách Toàn mưu đồ bí mật gây nên, độc thủ phía sau màn đều bị đẩy cho Đại Chu.

Đó là nước láng giềng của Đại Dục, biên cảnh hai phương đều không yên ổn, thường xuyên sẽ nổi lên chiến tranh.

Kết quả này cũng xem như vô cùng hợp lý.

Hai nước chiến tranh không ngừng, cũng từng phái các loại gian tế lẩn vào, hơn nữa sau việc này Chu Chi Đạo đã mất tích, không thể nghi ngờ càng thêm chứng thật chuyện này. Thậm chí ngay cả người một mạch Tam hoàng tử cũng âm thầm hoài nghi, Chu Chi Đạo có phải thật sự có quan hệ với Đại Chu Quốc không, càng không nhắc đến những người không rõ chân tướng khác.

Cố Chiêu lấy ra chứng cứ cũng đủ mọi người tin phục.

Y làm việc luôn chu đáo, lại có Diệp Bạch ở phía sau giúp đỡ việc ‘làm giả’, bởi vậy cho dù có lòng chọn sai, cũng không tìm ra chỗ nào không ổn trong sự kiện này.

Hoàng đế xưa nay tin y, đương nhiên sẽ không hoài nghi quá nhiều.

“Tuy nói Thiên gia không có phụ tử, nhưng rốt cuộc hai người đều là con ông ta, có lẽ cũng không muốn nhìn thấy một người hãm hại một người khác.” Diệp Bạch nằm ở trên xích đu, miễn cưỡng phân tích: “Kết quả này ông ta sẽ càng hy vọng, cho dù là người thường nói ra ông ta cũng sẽ càng có khuynh hướng tin tưởng, huống chi là lời nói của đệ đệ mà từ trước đến nay vẫn tín nhiệm.”

Cố Chiêu ngồi ở một bên đồng ý gật đầu, càng tiếp xúc y càng phát hiện thiếu niên thông tuệ nhanh nhạy, tài trí hơn người.

Nhị hoàng tử đã sớm không tham gia vào cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ.

Thật sự là bị hai người này đả kích đến, lúc ấy hắn ta thấy Cố Chiêu từ trong nhà đi ra một phái bình tĩnh tự nhiên, còn tưởng rằng Diệp Bạch nói dối lừa gạt người ta cho qua. Chờ người đi rồi hoàng tử đại nhân liền đi tìm ‘ân nhân’ thông đồng khẩu cung, nhưng không ngờ người ta trực tiếp nói một câu đã khai toàn bộ, dặn hắn ta:

“Nói sự thật là được, không cần gạt.”

Hai người này nhất định đã sớm có tư tình, bằng không sao một bên kháng cự một bên lại vô cùng tín nhiệm như vậy.

Sau đó có một lần bàn bạc làm giả bằng chứng, hắn ta cũng ở đó, Diệp Bạch vung một tay lên, một phong thư liên lạc giữa Chu Chi Đạo với nước đối địch đã xuất hiện ở trước mắt. Cho dù Nhị hoàng tử sớm có chuẩn bị cũng vẫn kinh sợ vô cùng, lại nhìn Cố Chiêu cực kỳ bình tĩnh, cầm lấy đồ xác nhận một lần, không thấy nửa phần kinh ngạc.

Chỉ có Diệp Bạch biết, người nuôi mèo là đang xác nhận cái gì.

Tựa như hắn từng giống như vô ý lẩm bẩm đối với thánh chỉ “chữ thọ thiếu một chấm”, lần này vẫn là xác nhận xem thứ này làm ra có thể lấy giả đánh tráo không. Cố Chiêu có thể nhìn tới bản thân sự vật đương nhiên không xác nhận được, vấn đề này cũng chỉ có thể thông qua quan sát biểu tình Nhị hoàng tử lấy đáp án.

Về phần Diệp Bạch… mặc dù y tin tưởng thiếu niên, nhưng cũng sợ có chỗ nào sơ suất.

Rốt cuộc mấy thứ này trước kia Diệp Bạch không tiếp xúc đến, là căn cứ yêu cầu của y chế tạo, cho nên để Nhị hoàng tử khá tinh thông vấn đề này nhìn xem vẫn rất cần thiết.

Nhị hoàng tử cũng nhận lấy đả kích, từ đó trừ phi cần thiết, nếu không không đến nhìn Diệp Bạch thi triển pháp thuật.

Dù thế nào đi nữa hắn ta nhìn ra hoàng thúc mình đối với Diệp Bạch không có ác ý, hắn tuy mang bộ dáng kiêu ngạo, nhưng cũng thật sự tin tưởng hoàng thúc. Trái lại lúc hắn ta ở thì ba người đều không được tự nhiên, rời khỏi rồi hai người kia ở chung cũng coi như hài hòa, sẽ không xuất hiện vấn đề không nói một lời đã ném cửa mà đi như lúc trước hắn ta lo lắng.

Đầu bếp phủ Hoàng tử làm đồ vừa ăn ngon lại mỹ vị, đặc biệt là món canh cá, càng đáng khen!

Đáng tiếc bây giờ còn chưa đến giờ cơm trưa.

Miệng ngậm điểm tâm ngọt ngấy, Diệp đại meo vừa có chút đáng tiếc nghĩ, vừa thương thảo những việc sau này với Cố Chiêu, đồng thời đáp mỗi một câu đều là suy nghĩ trong lòng của Chiêu Thân vương.

“Sự tình nhìn như giải quyết, lại vẫn chưa xong.”

Thật sự là lúc trước Hách Toàn đi hơi gần với Tam hoàng tử, chuyện này cũng không phải là bí mật gì, càng không cần nhắc đến, Chu Chi Đạo cũng là Tam hoàng tử giới thiệu cho hoàng đế gặp mặt.

“Việc này phỏng chừng ngươi không tiện nhúng tay, tìm hoàng đế kết án, chuyện sau đó để cho ông ta mời cao minh khác đi!”

Cố Chiêu gật đầu.

Nhìn dáng vẻ lười biếng của thiếu niên, trái tim y bình thản yên lặng thần kỳ, lại có chút không muốn chấm dứt cuộc nói chuyện rời đi, bởi vậy lại kéo thêm một hồi.

Sự việc bên ngoài phiền muộn mà hỗn loạn.

Không ít người mượn cơ hội buộc tội Tam hoàng tử, cho rằng Tam hoàng tử cấu kết ngoại tộc giết hại huynh đệ, tội danh bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu liệt kê ra mấy điều, một chồng tấu chương dày được để lên trên bàn ở ngự thư phòng. Hoàng đế kiềm chế không phát, khiến người một hệ Tam hoàng tử càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất sợ trong lúc này lại bị lấy ra sai lầm gì.

“Cố Chiêu ơi Cố Chiêu, y quả nhiên là một con chó ngoan mà Lão nhị nuôi.”

Tam hoàng tử ném chén trà thứ năm ngày hôm nay sau đó lại xốc bàn lên, tức giận trong lòng mới phát ra hơn phân nửa, lại dốc ngược cả đáy lên mắng tiểu nhân Chu Chi Đạo mới bỏ qua. Hoàng tử phi đứng ở cửa nhìn vào không khỏi thở dài, xoay người lại viết thư cho phụ thân nhà mình, nói rõ ràng tất cả tình huống.

Chu thừa tướng đọc xong cười lạnh không thôi, quả thực muốn đào đầu óc nữ tế* ra nhìn xem có phải làm bằng đậu hủ hay không.

(*: con rể)

Nhằm vào hắn ta? Cố Chiêu?

Người ta ngay cả chứng cứ Chu Chi Đạo và Hách Toàn tư thông nước đối địch đều lấy ra, muốn nói trong tay không có thư tín lui tới giữa Tam hoàng tử và Chu Chi Đạo ai tin? Không lấy ra cũng đã lưu cho ngươi đường sống, còn không biết sống chết báo oán, cũng chính vì như vậy mới không được Chiêu Thân vương đối tốt, khiến Nhị hoàng tử chiếm tiện nghi.

Rốt cuộc Cố Chiêu mới là người thông minh chân chính.

Làm việc từ trước đến nay không lọt một giọt nước, làm cho người ta không tìm ra được sai lầm, còn có thể đoán chuẩn tâm tư Thánh Thượng, mọi việc đều có điểm dừng.

Giống lần này, rõ ràng có bằng chứng cũng không lấy ra, còn vững vàng đẩy vụ án ra không muốn dính vào phiền toái. Cho dù được chịu tín nhiệm thì cũng vẫn là đệ đệ Thánh Thượng, ngày sau cho dù không bằng mấy vị hoàng tử cũng sẽ có quyền thừa kế, thông minh thì trăm triệu sẽ không dính vào vụ án có tổn hại đến bất luận một vị hoàng tử nào.

Một khi y xuống tay với hoàng tử, lập tức sẽ có người hạch tội y rình mò ngôi vị hoàng đế.

Vì mình, y cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế mới đúng.

Chu thừa tướng xem ra, Cố Chiêu cùng với nói là đứng về phía Nhị hoàng tử, không bằng nói là trung lập. Nhưng tính tình của Tam hoàng tử quá kém, vẫn luôn không cho sắc mặt tốt, lúc này mới thân cận với Nhị hoàng tử hơn. Nữ tế ngu xuẩn nhà mình còn không ngẫm lại, nếu thật sự một lòng hướng về Nhị hoàng tử, lúc này có thể làm như vậy?

Trực tiếp giao bằng chứng, liều mạng bị Thánh Thượng hoài nghi cũng có thể khiến Nhị hoàng tử lên làm Thái tử.

Đến lúc đó…

Lặng lẽ mấy năm chờ đến khi Thái tử đăng cơ, y còn không phải có tiền đồ tốt à, hiện giờ không làm như vậy đã tỏ rất rõ thái độ, mà Tam hoàng tử vẫn không làm rõ điểm này.

Nhưng ông ta lại không biết việc này hoàn toàn là bởi vì không muốn Diệp Bạch bị bại lộ.

Dù sao giả chính là giả, nếu liên lụy Tam hoàng tử vào tất sẽ làm hoàng đế tra rõ, vạn nhất tìm được thứ gì khác, như vậy hết thảy thiết kế phía trước đều uổng phí. Nhị hoàng tử tất nhiên là không muốn bởi vậy khiến Diệp Bạch chịu uy hiếp gì, Cố Chiêu cũng không có khả năng làm thế, bởi vậy mới hình thành cục diện bây giờ.

Diệp Bạch đối với lần này có chút vừa lòng.

Đối với hắn mà nói, Nhị hoàng tử có đủ tàn nhẫn hay không, có đủ khí phách làm hoàng đế hay không đều không quan trọng, quan trọng vẫn là thái độ của đối phương đối với người như hắn.

Hiện tại xem ra, người này mạnh hơn Tam hoàng tử quá nhiều.

Hơn nữa nhiều ngày ở chung, Diệp Bạch cũng rõ ràng đối phương quả thật có chút tài năng trên việc trị quốc, nhưng chỉ thích hợp vào thời thịnh, nếu là loạn thế thì hắn ta có hơi quá mức yếu thế. Điểm ấy cũng chính là điều mà lão hoàng đế lo lắng, dù sao hiện tại cũng không yên ổn, chiến tranh liên tục nhiều năm, một hoàng đế không chống đỡ nổi căn bản không đủ để kế vị.

Nhưng đối với Diệp Bạch mà nói, quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm.

Bên kia Chu Chi Đạo không duyên cớ gánh chịu tội danh gian tế, ở trong kinh thành chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, nhưng nghĩ đến chuyện sau này, cùng với có thể bắt được chỗ tốt, gã rất hưng phấn. Những thứ trước mắt tính cái gì, một danh hào quốc sư tính cái gì, chỉ cần chuyện này thành, gã còn để ý đám người phàm tục đó đang suy nghĩ gì à?

Trốn ở trong một nhà nông trại, Chu Chi Đạo âm thầm kỳ vọng việc này nhanh chóng qua đi.

Thật sự là Diệp Bạch nói rất rõ ràng, phải đợi hắn hoàn toàn giải quyết những tai vạ đó xong mới bằng lòng theo gã lên núi, bởi vậy gã chỉ có thể chờ đợi.

Ngoài phòng dường như có tiếng quan binh đang lục soát.

Chu Chi Đạo chỉ vừa nghe đến đã có động tác, nhanh chóng làm ngụy trang cho mình xong từ cửa sổ chạy ra, động tác lưu loát vào một con phố khác. Diệp Bạch làm xong ‘chuyện xấu’ thì đi theo phía sau gã, nhìn thấy vị quốc sư ngày trước kinh hoảng chui từ chuồng chó vào một hộ gia đình, sau đó trốn ở trong bụi hoa hồi lâu.

Để ăn mừng hình ảnh làm cho người ta vui mừng này, Diệp Bạch quyết định kéo dài thời gian lên núi thêm hai ngày.

Xoay người, hắn lại trở về phủ hoàng tử.

Mãi cho đến khi lại kéo ba ngày, xem đủ diễn rồi, Diệp Bạch mới thản nhiên hiện thân, tỏ vẻ sự tình đã giải quyết không kém, có thể cùng đi chém ‘kẻ ác’ kia với gã. Chu Chi Đạo hoan hỉ không thôi, thậm chí trên mặt cũng mang ra một ít, chẳng qua bị gã cố giả bộ thành cảm giác hưng phấn sắp thoát khỏi khống chế.

Diệp đại meo cảm khái, tiểu hồ ly rốt cuộc vẫn quá đơn thuần.

Năm đó nếu lại kéo mấy ngày, thì không phải sẽ nhìn ra không đúng à.

Cho dù thủ đoạn của Chu Chi Đạo coi như không tồi, nhưng suy cuối cùng là xem nhẹ gã, làm sao gã có thể làm đến mười phân vẹn mười, ít nhất những ngày qua không thấy gã lo lắng ‘kẻ ác’ kia đến làm phiền. Chỉ cần suy nghĩ một chút, là có thể rõ ràng việc này căn bản không hợp lẽ thường, cũng có thể biết kỳ thật không có người nào ở phía sau uy hiếp gã.

Diệp Bạch cảm thấy giễu cợt, một đường đi theo đối phương đến núi Tử Hà.

Bên kia…

Cố Chiêu lại lần nữa tới phủ Nhị hoàng tử chơi, vào tiểu viện, đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện bên trong không có một bóng người, chỉ chừa một ít cá khô nhỏ còn dư lại.

Lưu ý một chút, thứ này lại để từ một ngày trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi