MIÊU SINH DOANH GIA

Trước đó Cố Chiêu từng nghe thủ hạ nhắc tới Diệp Bạch, hiện giờ gặp cảm thấy quả nhiên quý khí giống như bọn họ hình dung. Anh vươn tay bắt tay với Diệp Bạch, vốn chỉ là lễ tiết, nhưng nắm chặt lại có một loại cảm giác không muốn buông ra. Diệp đại meo trừng mắt nhìn, cũng mặc cho anh nắm, sững sờ nửa ngày không tránh ra.

Mà những người khác: “…”

Đây đây đây đây đây đây là tình huống nào?

Diệp Bạch cảm thấy đắc ý, xem ra đời này Cố Chiêu đối với hắn có cảm giác quen thuộc khá nặng, mấy lần trước đều không nghĩ thoáng như vậy, ít nhất trên mặt nhìn qua rất tự nhiên.

Cảm giác quen thuộc trong lòng Cố Chiêu dần dần dày đặc.

Trên thực tế giờ khắc này anh vốn không nên ở đây, nhưng bởi vì một loại trực giác kỳ dị, anh mang theo thủ hạ bỏ qua phương Bắc xuôi ngược về Nam. Một đường quanh đi quẩn lại, cái loại cảm giác này khi có khi không, cho tới giờ khắc này gặp được Diệp Bạch, anh mới hiểu, có liên quan đến thiếu niên trước mắt, tựa như…

Một đường anh đi tới, chỉ vì gặp đối phương.

Không muốn buông tay ra, cũng quyết định muốn cướp người từ chỗ Lâm Kính, lúc ngẩng đầu nhìn đối phương, trong con ngươi mang theo một ít bất thiện. Nhưng ngay sau đó, Cố Chiêu chợt nghe đến người đối diện hỏi, “Lão đại, người phụ nữ này nên xử lý thế nào.” Nhìn lại, đối tượng mà đối phương đến hỏi hiển nhiên không phải Lâm Kính mà là Diệp Bạch.

Nháy mắt, anh quay đầu lại nhìn về thủ hạ phía sau.

Đối phương: “…”

Anh ta cũng rất vô tội được không, lần trước thiếu niên này rõ ràng đều thừa nhận, hơn nữa lúc trình báo anh ta cũng từng nhắc đối phương rất xuất sắc, không giống như làm nam sủng.

Bên kia Diệp Bạch cũng đang nhớ lại hình ảnh vừa rồi.

Ả đàn bà ngu xuẩn này cũng dám sờ hắn, còn bắt chân của hắn, quả thực không thể tha thứ. Ánh mắt của hắn âm u sâu thẳm, người phụ nữ đó nhìn thấy không nhịn được rụt về sau, ngay cả mấy đội viên cũng lạnh lẽo trong lòng. Bọn họ lệ nóng doanh tròng, cảm giác sâu sắc lão đại đối với bọn họ không tồi, ít nhất chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn bọn họ.

Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Diệp Bạch đảo qua bọn họ.

“Thôi vậy.” Hắn đột nhiên mở miệng nói, “Hôm nay cho mọi người thêm một bài học, để các anh nhìn xem vừa rồi bản thân ngu xuẩn ở chỗ nào, đi gọi mấy người lục soát gần đây.”

Chưa xong, lại nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”

Mọi người nghe vậy nhất thời thần sắc ngẩn ra, cảm thấy việc này nhìn như đơn giản nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm. Mấy ngày xuống, bọn họ đã thành thói quen từ trong lời nói của Diệp Bạch phân tích ra một số việc. Bởi vậy thời gian tìm kiếm vô cùng kỹ càng cẩn thận, lại không ngờ tới một đường đi tìm không có bất kỳ nguy hiểm nào, ngược lại tìm được hơn mười cỗ thi thể.

Diệp Bạch nghe xong cười sáng tỏ.

“Chẳng thể trách những người đó còn không ra, ban đầu tôi nghĩ phỏng chừng là nhìn thấy chúng ta sợ tới mức không dám ra cơ, thì ra là lúc trước đã bị người giết.”

Rất nhiều đội viên đều không phải kẻ ngốc, bây giờ đã hiểu nguyên do sự việc.

Chỉ sợ lúc đầu người phụ nữ kia vẫn luôn chặn xe trên con đường này, chờ có người tốt bụng dừng xe thì một đám người cùng nhau xông lên, nhẹ thì đoạt đồ, nặng thì ngay cả phụ nữ cũng đoạt, còn đàn ông thì giết chết. Đánh giá mấy cỗ thi thể chính là ngày hôm qua đã xảy ra chuyện, cho nên hôm nay người phụ nữ này vẫn sống rất tốt.

Cũng không biết đứa bé là ôm của ai, bằng không cũng không thể dễ dàng bị đói chết như vậy.

“Loại người cặn bã thế này, lại không cùng chết?”

Diệp Bạch nói xong cũng bất chấp tất cả, trực tiếp đi đến trước người cô ta, “Vừa rồi cái tay nào sờ ông, lông ông… ông đây là cô có thể động vào à.”

Sau đó hắn đã xé người.

Xé!!!

Đừng nói là mấy thủ hạ của Cố Chiêu, cho dù là một đám đội viên vẫn luôn đi theo Diệp Bạch và Lâm Kính cũng bị giật mình. Bọn họ từng thấy Diệp Bạch gọn gàng linh hoạt đập tang thi (chỉ một lần), từng thấy đối phương trong lúc nói cười chơi tàn người ta (việc của Tưởng Chính), lại chưa từng thấy loại trường hợp xé người sống như vậy.

Diệp đại meo cũng xé tương đối đã ghiền.

“Nếu sờ đến thì vẫn xé đi, bằng không ông đây nhìn khó chịu.” Móa nó lông của ông là mấy người có thể động vào à, cho dù cách quần cũng không được.

Một người phía sau Cố Chiêu yếu ớt gọi một tiếng, “Lão, lão đại.”

Được rồi!

Anh ta thừa nhận lần này quả thật là tình báo của anh ta không chính xác, đây nào phải nam sủng, bị phụ nữ hiến ân cần thì muốn xé người, nam nào bị sờ một cái thì làm như vậy. Nghĩ lại hình như vừa rồi lão đại bọn họ còn bắt tay, còn cầm nửa ngày không buông, đậu móa ở thêm lát nữa sẽ không đánh nhau chứ!

Hiện trường có chút bạo lực đẫm máu, Diệp Bạch lại thích ứng tốt đẹp.

Thật sự mà nói so với mấy đời trước, tận thế ngược lại càng hợp ý hắn. Không có quá nhiều đạo đức, cũng không có pháp luật ước thúc, tương đối thích hợp hắn phát huy. So với các loại tính kế, Diệp đại meo hiển nhiên càng thích hợp dùng nắm đấm nói chuyện. Dù sao ở Thiên giới hắn đã cực ít phân rõ phải trái, gặp phải không vui thì trực tiếp ra tay xé bỏ.

Lúc trước không xé là lười động thủ, không có nghĩa là hắn không có ý nghĩ làm như thế.

Thích ứng pháp luật của mấy thế giới, tóm lại tuy nói không mệt nhưng cũng không quá thích, dựa vào các loại quy tắc tính kế người ta và trực tiếp xé bỏ, hiển nhiên hắn càng ưa thích lựa chọn sau.

Xé người xong hiển nhiên tâm trạng tốt hơn nhiều.

Lâm Kính hoàn hồn thì phát hiện Cố Chiêu rất có hứng thú nhìn một màn này, dường như không hề bị ảnh hưởng đến, mà Diệp Bạch thì đã chỉ huy người rửa sạch hiện trường, cũng chuẩn bị rời đi. Lúc Cố Chiêu đến là từ phương hướng ngược lại, lúc này đang chặn xe của bọn họ, bởi vậy không nói hai lời trực tiếp cho người quay đầu.

“Lão đại, đây là…”

Không đợi thủ hạ hỏi xong, anh đã trực tiếp hạ lệnh, “Cùng đi theo.”

Thủ hạ sửng sốt, sau đó đi làm việc, bỏ đi, dù sao bắt đầu từ ngày tận thế thứ ba, lão đại nhà anh ta không còn bình thường nữa, không kém mấy việc nhỏ này.

Trên đường đi, Lâm Kính nhịn rất lâu rốt cuộc vẫn hỏi.

“Chính là anh ta?”

Nghĩ nghĩ, anh ta sợ Diệp Bạch không rõ nên bổ sung, “Lúc trước cậu từng nhắc đến cậu thích…” Phát giác ánh mắt đối phương nhìn qua không đúng, Lâm Kính lập tức sửa miệng, “Trước cậu từng nhắc tới người thích cậu.”

Diệp đại meo mất tự nhiên gật gật đầu.

Nhớ lại thành tựu đời trước của Cố Chiêu, Lâm Kính không thể không nói đó là một người đàn ông cực xuất sắc, chẳng qua, “Anh ta biết tình huống của cậu không, đến lúc đó vạn nhất…”

Vạn nhất giống anh ta nhất thời không tiếp thu được thì phải làm sao.

Ánh mắt Diệp Bạch từ ngọc bội trong tay chuyển đến trên người đối phương, có chút khinh thường, mặt mang trào phúng, “Anh cho rằng anh ấy là anh à?”

Cho tới bây giờ Cố Chiêu chưa từng để ý hắn là người hay là mèo, thậm chí ở hai đời đầu đối phương đều đã đoán được, còn bình tĩnh không biến sắc… Bằng con mèo thông minh như Diệp đại meo hắn, đều không phát giác đối phương có gì khác thường, có thể thấy được là thật sự không thèm để ý, ngay cả một chút không thích ứng nho nhỏ cũng không có.

Nhưng tình huống này Lâm Kính lại không rõ ràng.

Chính anh ta từng trải qua, cho nên rõ ràng việc này không dễ dàng tiếp thu, ít nhất nhất thời nửa khắc sẽ có chút không tiếp thu được thật sự rất bình thường. Đều nói tình yêu sẽ khiến người ta trở nên ngốc nghếch, xem ra Diệp Bạch cũng không ngoại lệ, chỉ hy vọng đến lúc đó Cố Chiêu có thể làm tốt hơn anh ta, đừng để bi kịch của Lộ Đồng tái diễn.

Diệp Bạch cười nhạo một tiếng.

Vừa vặn lúc này xe ngừng lại, phía trước Cố Chiêu mở cửa xe đi xuống, gõ cửa kính xe Diệp Bạch.

Diệp đại meo mở cửa ra, sau đó vươn móng vuốt chào hỏi, móng vuốt mèo rất lớn, lông màu đen mềm như nhung vừa ra khiến Lâm Kính giật mình, Cố Chiêu lại chỉ híp mắt. Anh nhìn thoáng qua cảnh tượng trong xe, phát hiện chỗ ngồi phía sau cũng không có người mới nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó vẻ mặt tự nhiên đè móng mèo xuống giấu vào trong tay áo, lúc này mới nửa thật nửa giả trách:

“Lớn như vậy, lại vẫn thích chơi thứ này.”

Ngữ điệu bình tĩnh giống như thật sự đang cười nhạo trẻ con nhà mình không hiểu chuyện, một bên lại vô cùng cẩn thận khiến móng mèo tránh được tầm mắt Lâm Kính.

“Đi thôi, đi trên xe tôi ngồi một lát, có việc tìm em nói chuyện.” Anh nói.

Diệp Bạch gật đầu, một lần nữa biến móng vuốt thành tay, sau đó đi qua với người ta. Lên xe thì trực tiếp ngồi vào chỗ ngồi phía sau, Cố Chiêu ngồi xuống chỗ còn lại. Ngay sau đó tấm chắn của xe bị nâng lên, từ phía trước không nhìn đến cảnh tượng đằng sau, làm xong tất cả, Cố Chiêu mới lại lần nữa dừng ánh mắt ở trên tay Diệp Bạch.

Diệp đại meo: “…”

Hắn lại một lần vươn một vuốt meo màu đen, một bộ anh đã muốn như vậy thì ‘cố mà làm’ cho anh nhìn xem, Cố Chiêu nhìn thấy không khỏi buồn cười.

Bên kia Lâm Kính bị lưu lại một mình ở trong xe cũng sợ run hồi lâu, đợi cho xe phía trước khởi động mới lại hoàn hồn.

Đến một khắc này, anh ta đã hoàn toàn xác định Diệp Bạch chính là Diệp Bạch.

Một người là hoa, một người là mèo, bởi vậy Diệp Bạch không thể nào là Lộ Đồng giả dạng, nhưng nói như vậy, Lộ Đồng rốt cuộc đi nơi nào, hiện tại trôi qua ra sao?

Về phần Diệp Bạch, anh ta lại không lo lắng.

Thái độ của Cố Chiêu khiến anh ta thấy rất rõ ràng.

Nói móng vuốt là bao tay đồ chơi, trên thái độ cũng cực kỳ che chở, hiển nhiên phòng bị chính là anh ta, chính mình lại không hề để ý bao nhiêu. Thậm chí nếu không phải hành động tác híp mắt của đối phương, anh ta đều cảm thấy người nọ đã sớm biết hết thảy, mà không phải vừa mới đột nhiên biết được chân tướng.

Quả nhiên…

Diệp Bạch trào phúng khinh thường anh ta không phải không có đạo lý, căn bản chính là anh ta làm sai, là anh ta không tốt.

Nếu anh ta có thể giống Cố Chiêu, lúc biết được chân tướng, đầu tiên không phải là trốn tránh, mà là bình tĩnh tiếp thu thì tốt. Cho dù thực sự muốn tách ra một lúc, cũng không nên cho rằng đối phương là hoa yêu không có khả năng không tự bảo vệ được mình mà yên tâm rời đi, ngược lại nên giống Cố Chiêu, ngay hành động đầu tiên là diệt trừ hết tất cả uy hiếp trước đã.

“Lộ Đồng!”

Lâm Kính nhắm mắt lại, “Có phải bởi vì anh không tốt, cho nên mới không đợi được em nữa không.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi