MIÊU SINH DOANH GIA

Cốc Hưng Phong trong căn cứ Dương Quang không tìm thấy con trai, lại không chèn ép được người cầm quyền thứ hai, trực tiếp phái người đưa chuyện con trai mất tích đẩy lại cho căn cứ Thế Kỷ.

Lâm Kính cười lạnh, “Ông ta đang cố tình gây sự đây mà.”

Nói gần nói xa đều là, chỉ cần bọn họ chịu hỗ trợ việc tìm con trai ông ta, nếu không… Diệp Bạch nghe xong cười lạnh một tiếng, lấy ra một viên đạn linh khí, “Thứ này là cái gì chắc hẳn không cần tôi giới thiệu nữa, các vị trinh sát đại khái cũng đã nói đến trận mưa, kỳ thật chính là một loại vật chất từ trong này rơi xuống.”

Người đến lập tức hai mắt tỏa sáng.

Diệp Bạch chậm rãi đặt đồ lên bàn, để ở một vị trí mà đối phương không sờ được, lúc này mới không nhanh không chậm nói, “Chỉ cần lãnh đạo mấy người đáp ứng bán con trai cho bọn tôi, viên đạn linh khí này chính là của ông ta, hơn nữa tôi còn có thể phái người đi chỉ đạo đặc biệt nên bắn ra như thế nào, thời cơ nào tốt nhất để bắn ra.”

Cốc Hưng Phong đương nhiên sẽ không phản đối.

Đối với ông ta mà nói, con trai hoàn toàn có thể dùng làm công cụ, lúc trước dùng để phụ trách liên lạc cảm tình với người ở mỗi căn cứ, hiện tại dùng để đổi một viên đạn linh khí như vậy đương nhiên rất đáng. Hơn nữa vì bày tỏ thành ý của mình, còn thuận tiện đưa một bản thỏa thuận đến, trong đó tỏ rõ thoát ly quan hệ cha con với Cốc Hoa, cũng giao người cho căn cứ Thế Kỷ.

Về phần con trai là bị ai nhìn trúng mua đi, ông ta không chú ý, bởi vậy cũng sẽ không biết tình hình thực tế.

Lâm Kính nhận lấy đã ném bản thỏa thuận cho Cốc Hoa.

“Đừng tiếp tục ôm kỳ vọng gì, sau này ngoan ngoãn lật thẻ là được, tốt xấu sướng xong rồi còn có thể có bữa cơm khô để ăn, tốt hơn việc mỗi ngày đều đói bụng.” Dừng một chút, cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được bổ sung, “Dù sao cậu cũng là cái loại phóng đãng, thích nhất là làm chuyện kích thích giữa ban ngày ban mặt như vậy.”

Cốc Hoa đã hoàn toàn không nói ra lời, chỉ có thể bị động nghe, trong lòng đang không ngừng gầm lên giận dữ.

Cơm khô cái gì, chút thịt bò khô không dễ tiêu hoá đó?

Đám người đó trông đã xấu không nói, lúc làm còn không dùng thuốc bôi trơn, không mang bao đã bắn cả vào, xong việc cũng không rửa sạch. Huống chi sau đó nên ăn chút thức ăn lỏng, nào có người trực tiếp cho ăn thịt bò khô, cho dù là cái loại cháo ăn không đủ no trước kia cũng được, mẹ nó rốt cuộc mấy người có thường thức hay không.

Cứ tiếp tục như vậy cậu ta sẽ chết.

Trước kia thích nhất là không ngừng đổi người tìm kiếm kích thích, có khi còn muốn vài người cùng chơi với nhau, nhưng hiện tại cậu ta lại hận không thể vĩnh viễn một mình.

Nhưng hiển nhiên điều này là không có khả năng.

Những người đó phần lớn tới từ ban ngày, khiến cậu ta muốn nhắm mắt làm ngơ cũng không được, huống chi bốn phía của căn phòng còn đều là mặt gương, tới tới lui lui đều là ảnh ngược. Thậm chí ngay cả kỳ vọng duy nhất trong lòng cũng không còn, cha không những không cứu cậu ta đi ra ngoài, ngược lại còn bán cậu ta cho căn cứ Thế Kỷ, mặc đám người này tra tấn cậu ta.

Chỉ hận…

Chỉ hận lúc cậu ta thông đồng Cố Chiêu lại bị Diệp Bạch phát hiện, nếu sớm biết sẽ như vậy thì cậu ta đã cẩn thận hơn, làm chuẩn bị đầy đủ mới kéo người lên giường.

Đến lúc đó tên tiểu bạch kiểm Diệp Bạch kia có thể làm gì?

Lúc này Cốc Hoa cũng chỉ có thể suy nghĩ, làm mộng tưởng hão huyền một lần, cảnh tượng tốt đẹp trong đó chỉ cần vừa tỉnh dậy là sẽ vỡ thành mảnh vụn. Sự thật thật sự quá tàn khốc, nhưng cậu ta vẫn không nỡ chết, huống chi Lâm Kính nói, chỉ cần cậu ta chết sẽ lập tức cho căn cứ Dương Quang rất nhiều chỗ tốt, vậy thì cũng đừng nghĩ đến.

Nếu dám bán cậu ta, vậy cho dù cậu ta có khó chịu cũng sẽ không để những người đó sống dễ chịu.

Mà người phụ trách căn cứ Dương Quang, Cốc Hưng Phong gần đây cũng không gặp vận rủi như con mình nguyền rủa, dựa vào đạn linh khí ông ta vững vàng đè lại người cầm quyền thứ hai Lý Hưng. Hoàn cảnh trong căn cứ rõ ràng được cải thiện không ít, ít nhất có nhiều thứ đã nở hoa rồi, nhưng cũng không thể trực tiếp gieo trồng thực vật giống căn cứ Thế Kỷ.

Mà lúc này, tình huống bên này đương nhiên cũng bị những căn cứ khác biết được.

“Đạn linh khí đó dùng tốt vậy à?”

Mọi người vốn đối với cái gọi là trận mưa nửa tin nửa ngờ, nhưng hiện tại đều tin, bởi vậy sôi nổi tìm đến căn cứ Thế Kỷ bàn giá cả muốn mua. Diệp Bạch giữ lại không bán, bọn họ đưa ra ý tưởng cần thống nhất, mọi người đương nhiên không nguyện ý, bởi vậy không thương lượng thỏa đáng, cứ trì hoãn xuống.

“Không chống được bao lâu đâu.” Diệp Bạch híp mắt.

Căn cứ Thế Kỷ bên này có hoàn cảnh rất tốt, lại diệt sạch tang thi không còn một con, nhìn qua không có khác biệt quá lớn với trước tận thế. Khác biệt duy nhất là ít người, mặc dù mọi người chen chúc trong căn cứ đã phân tán ra, nhưng vẫn có rất nhiều nhà trống, cũng nhiều mảnh đất trồng không dùng đến.

Bên này mọi người có hi vọng, đương nhiên tươi cười không ngừng.

Mà những căn cứ khác.

Mọi người chen chúc trong một chỗ không nói, còn không có hi vọng sinh tồn, lại qua không bao lâu nếu đứa trẻ mới sinh không thể tồn tại tiếp tục xuất hiện, vậy hoàn toàn không lưu được người. Quần chúng không phải bạo động chính là tập thể chuyển qua căn cứ Thế Kỷ, bởi vậy nếu người phụ trách căn cứ thông minh một chút, sẽ tự phát giao ra quyền lực.

Như vậy hoặc nhiều hoặc ít còn có thể có được chỗ tốt, mà không phải rơi vào không có gì cả, còn đánh mất tánh mạng.

Bây giờ đám người này còn có sức chống.

Nhưng rất nhanh, “Kiếp trước các chuyên gia mấy phương diện này nghiên cứu ra thực vật mới đều ở nơi này của chúng ta, bọn họ không nghiên cứu ra được cây nông nghiệp mới, lại phát hiện vấn đề trẻ mới sinh, sẽ không còn sức nữa.” Đến lúc đó, không phải là bọn họ cường thế muốn thống nhất, mà là những người này cầu cần thống nhất.

Cố Chiêu nghĩ nghĩ, quyết định trở về với Diệp Bạch một chuyến.

Nơi địa phương lúc trước của anh cũng có chút thế lực, sau khi đi mang theo một đám cấp dưới, một đội khác đều giao cho bạn tốt. Đối phương tiếp nhận thế lực của anh thành lập căn cứ Hạnh Phúc, nghe nói hiện tại đang ở tranh đoạt chủ quyền với một thế lực khác trong căn cứ, nói thế nào anh cũng phải đi về giúp đỡ một chút mới được.

Diệp Bạch đương nhiên sẽ không phản đối.

Lại nói cha Cố Chiêu ở mấy đời đều như cặn bã, nhưng mẹ lại vĩnh viễn dịu dàng lương thiện, bạn bè cực ít, nhưng chỉ cần được anh coi là bạn nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề. Cho nên dù hiện giờ đời này hắn chưa từng gặp người bạn tên Tưởng Huy của anh, nhưng cũng đã có hảo cảm rất lớn đối với anh ta.

Huống chi đó cũng là thế lực của Cố Chiêu, sao hắn lại thờ ơ chứ.

Lúc bọn họ đến căn cứ Hạnh Phúc, các nhân viên cấp cao đang họp, mấy tên thủ hạ nhìn thấy Cố Chiêu đều bỏ qua thông báo, trực tiếp bật đèn xanh cho người đi thẳng một đường vào phòng họp.

Lúc đó mọi người ở bên trong đang khắc khẩu.

“Căn cứ Thế Kỷ có khẩu khí thật lớn, bọn họ nuốt trôi không, dù sao tôi không đồng ý.”

Tưởng Huy nhẹ nhàng đẩy văn kiện trên bàn qua, “Nhìn xem, ông không đồng ý là muốn khiến người trong căn cứ đến một ngày nào đó không có cơm ăn, không có trẻ con để nuôi?”

Người nọ: “…”

Dừng một chút ông ta hung tợn nói: “Căn cứ Thế Kỷ có còn nhân tính nữa không, không thèm để ý đến sự sống còn của nhân loại như vậy.”

Nghe vậy Diệp Bạch nhíu mày, đẩy cửa ra nói thẳng, “Thứ như nhân tính thì bọn tôi thật sự chưa chắc đã có, nhưng nghe ông nói như vậy hẳn là có. Nếu lo lắng vấn đề sống còn của nhân loại bên ngoài đến thế, vậy ông tự mình cho mình một đao trước đi, đâm lên trên ngực ấy, đâm xong rồi tôi sẽ phát đạn linh khí cho căn cứ các ông, tuyệt không nuốt lời.”

Ghét nhất cái loại người đứng ở điểm cao nhất của đạo đức áp xuống.

Nếu bản thân ông ta nói đúng cũng thôi, nhưng nếu chỉ vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình, người như vậy thông thường đều là để cho người khác ra máu, một khi đến phiên mình… “Nói hưu nói vượn.” Sắc mặt người nọ xanh mét, nhìn thấy Diệp Bạch bất mãn nói, “Cậu là tên nhóc từ nơi nào đến, không biết đây là nơi hội nghị quan trọng không thể đi vào à.”

Diệp Bạch nghiêng người, nhường chỗ cho Cố Chiêu tiến vào.

Ánh mắt Tưởng Huy lập tức sáng lên, đứng dậy nghênh đón, “Chỉ biết ông không có việc gì, Cố Chiêu trong căn cứ Thế Kỷ chính là ông đúng không!”

Tên cầm quyền thứ hai: “…”

Dừng một chút người nọ đứng lên, tức giận nói, “Chẳng thể trách cậu đồng ý thống nhất, đạo lý lớn cái gì đều là dọa người, thì ra các cậu căn bản chính là một đám.”

Diệp Bạch cười nhạo một tiếng lười để ý đến ông ta.

Người này lúc trước ỷ vào thuộc hạ có người chống đối với Tưởng Huy, mà sau khi hắn cùng với Cố Chiêu đến đây rồi thì những người đó tính cái gì, bởi vậy cũng không cần phải ở trong này tiếp tục nghe ông ta lảm nhảm. Cho dù đời trước không có Diệp Bạch, một mình Cố Chiêu cũng áp chế được ông ta đến mức không biết đi về đâu, ít nhất Lâm Kính chưa từng nghe nhắc đến người này.

Nghĩ đến đời này Cố Chiêu đi tìm hắn, lưu lại Tưởng Huy một mình cho nên mới bị ông ta nhìn thấy chỗ trống để chui vào.

Sự việc được giải quyết nhanh chóng.

Căn cứ Hạnh Phúc có được đạn linh khí rất nhanh dùng tới, cách năm ngày một lần, nửa tháng sau đã có cải thiện rõ ràng, mà lúc này vẫn còn tiếp tục.

Những căn cứ khác rất nhanh biết được tình huống bên này.

Bởi vì căn cứ Hạnh Phúc cũng không tính nhỏ, cho nên rất nhiều căn cứ vô cùng khó hiểu bọn họ là căn cứ đầu tiên đứng ra đồng ý căn cứ Thế Kỷ thống nhất là như nào. Nhưng mà từ khi người cầm quyền thứ hai bị ép xuống ngựa, căn cứ do Cố Chiêu lãnh đạo lại lần nữa, Tưởng Huy phụ trách theo bên cạnh hiệp trợ, rất nhanh người ngoài đã không nghe được tin tức gì từ nơi này.

“Đây là tiết tấu muốn biến thành căn cứ Thế Kỷ thứ hai.”

Người phụ trách căn cứ không biết làm thế nào, bọn họ cũng muốn biến căn cứ thành như vậy, nhưng ở trên chuyện này, giống như năng lực lãnh đạo mạnh mẽ của bọn họ trong ngày thường đều bị mất tác dụng. Rốt cuộc có ưu đãi thì người bên dưới mới có thể trung tâm, bọn họ làm sao có thể có năng lực cho dân chúng một hoàn cảnh sinh tồn giống trước tận thế như căn cứ Thế Kỷ được.

Trong đó căn cứ Dương Quang là đau đầu nhất.

Lúc trước Cốc Hưng Phong đổi một viên đạn linh khí được ưu đãi, nhưng mà muốn mua lại không mua được, chỉ có thể được đến đãi ngộ giống với những căn cứ khác. Mà người trong căn cứ kiến thức đến chỗ tốt của Linh Vũ, lại thêm có ‘người cố tình’ ở nơi này kích động, tâm tư di dân còn thức dậy sớm hơn những căn cứ khác.

Quả thực là… lấy đá ném vào chân mình.

Mẹ nó ông ta bán con mình rốt cuộc là vì cái gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi