MINH CHÂU KÝ


Tối hôm đó, tại Hà Tiên quán, đầu não của nghĩa quân tụ họp lần đầu sau một tháng triển khai kế hoạch của Nghiêm đại gia.
Ngoài Thượng Quan Đình, Tề Hoành, Xuân Hạnh và Dương Nhạc ra, ở đây nhiều thêm hai người.
Thế tử của Huệ vương Nhữ Cơ, tướng quân trẻ tuổi Cảnh Lan cùng đệ đệ Cảnh Dĩ.

Cả hai hiện tại là mưu sĩ của Thượng Quan Đình.
Suốt một tháng qua, hai người Cảnh gia đã cùng Tề Hoành tham doanh và chỉnh đốn binh Nhữ Cơ.

Ban đầu Cảnh Lan còn có chút địch ý với Tề Hoành, dáng vẻ tiếp đón có phần miễn cưỡng.

Nhưng chỉ qua một ngày, hắn liền hận sao Tề Hoành không phải là người Nhữ Cơ quốc bọn hắn.
Còn nhớ ngày đầu nhập doanh, Tề Hoành được giới thiệu là một trong ba thống lĩnh, trong quân lập tức có người không phục.
Hắn không nói nhiều, cầm đao lên thẳng võ đài giữa sân tập, ai không phục cứ đến.
Tề Hoành vẻ ngoài cà lất phất phơ, nhưng võ công và kinh nghiệm thực chiến tuyệt đối là nhất đẳng.

Một lần này là đồ sát toàn thể những đại diện được xưng tụng mạnh nhất trong quân doanh.
Tề Hoành đánh xong, cho tập hợp hết cả quân đến, nói rõ.
Luyện quân không giống luyện thi Võ trạng nguyên.

Ở chiến trường, người nào khỏe mạnh, người nào da trâu liền có nhiều khả năng sống sót.
Càng nhiều người sống sót càng có nhiều cơ hội thắng.
Võ công cao cường tuy tốt, nhưng trong thời gian ngắn khó có thể luyện ra được.
Nhưng thể lực binh lính lại là thứ có thể nâng cấp nhanh chóng thông qua luyện tập.
Tề Hoành liền trực tiếp đề nghị Cảnh Lan chỉnh sửa chế độ luyện tập binh lính ở thao trường.
Vào trong trướng, họp với Cảnh Lan và Cảnh Dĩ cùng hai mưu sĩ khác, Tề Hoành chân chính nhận ra lý do Nghiêm Cẩn chỉ thị hắn đích thân đi chuyến này.

Đám người trẻ tuổi Nhữ Cơ này không tệ.

Vấn đề là, họ thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Hơn nữa, cái doanh trại này chỉ có hơn mười ngàn binh, ít đến đáng thương a!
Đêm đó, Tề Hoành viết một lá thư dài mấy trang giấy, trong đó mấy lời than trời trách đất chiếm đến phân nửa, gửi về cho đại quân sư Nghiêm Cẩn.
Còn về Dương Nhạc, hắn cũng không vào quân, chỉ tự nhận bản thân là một mưu sĩ, sau đó lượn lờ như một bóng ma khắp quân doanh.
Tề Hoành bận chỉnh binh đến sứt đầu mẻ trán, cũng lười hỏi thăm hắn, để hắn tự lăn lộn.
Một tuần lễ này, đối với binh lính Nhữ Cơ mà nói, tuyệt đối là mở ra hình thức huấn luyện địa ngục.

Kéo theo đó, còn có không ít vấn đề.
Quân tập nặng, tất nhiên lượng ăn cũng tăng lên.

Người thủ kho quân lương nhanh chóng bối rối bẩm báo lên Cảnh Lan.
Quân bổ sung đến, thì lại thiếu vật tư.
Tóm lại, chỉ một chữ: nghèo!
Lúc này, Tề Hoành mới thấm thía, bọn họ ở Nam Quốc, nhờ có Minh Châu mà thoải mái biết bao nhiêu.
Cũng làm khó Thượng Quan Đình, vị Công chúa này sau khi nghe Tề Hoành ý kiến, đêm đó liền đến hoàng lăng dạo một chuyến, khi trở về mang theo một đống kim ngân châu báu, bảo mọi người chia ra đem đi bán.
Cảnh Dĩ là một thân sĩ có lương tâm, nghe xong liền khóc đến tâm tê liệt phế, ngăn cản Đại công chúa làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.
Thượng Quan Đình thái độ như chém đinh chặt sắt, tổ tông cũng là tổ tông của cô, có đại nghịch thì cũng là cô có tội, những người khác không liên quan.
Nhờ Thượng Quan Đình "đại nghĩa diệt thân" mà quân doanh có thể cầm cự được thêm một quãng thời gian.
Hôm nay chính là ngày nhận được thư hồi âm của Nghiêm Cẩn, cũng là ngày họp định kỳ hằng tháng, Tề Hoành không ngại mang theo thư đến điểm tụ họp để mọi người cùng xem.
Nghiêm Cẩn gửi đến một cái rương nhỏ.

Minh Châu trực tiếp hơn, gửi đến ba một cái rương lớn, bên trên là vải lụa để che mắt thế gian, bên dưới toàn là bạc trắng.
Tề Hoành và đám người hít sâu, Dư Quý Quận chúa uy vũ!

Trong cái rương nhỏ có một lá thư, hai cái túi gấm, một quyển sổ bìa gấm hồng thêu chỉ vàng.
Tề Hoành mở thư ra đọc trước.

Đọc xong trán chạy đầy đường hắc tuyến.
"Về quân lương, quân khố, Xuân Hạnh sẽ là người hỗ trợ.

Hướng giải quyết Quận chúa đã viết rất rõ trong sổ con, đưa cho Xuân Hạnh nàng sẽ tự biết xử lý.
Về quân binh, mời tham khảo túi gấm màu trắng.
Khi nào việc thành, mở tiếp túi màu đen.
Vĩnh An Hầu, ta kiến nghị ngài lần sau gửi thư không viết những thứ vô bổ.
Bảo trọng!"
Nghiêm Cẩn chết tiệt! Bình thường thì không ai nhiều lời bằng hắn, nhưng khi làm việc thì tích chữ như vàng!
Thượng Quan Đình đọc xong thư cười đến mất hình tượng.
"Nghiêm đại nhân của các người cũng thật là có cá tính nhỉ!"
Tề Hoành bộ dáng chán chẳng buồn nói, cầm lấy sổ con đưa cho Xuân Hạnh.
Ý của Quận chúa là, cần phải có giải pháp để quân Nhữ Cơ tự nuôi, bạc trắng không dễ vận chuyển, hơn nữa còn dễ lộ sơ hở.
Vì vậy, Quận chúa vạch ra kế hoạch làm ăn riêng cho Nhữ Cơ.
Đại ý là mở ra cửa hàng buôn bán sản vật Nam Quốc ở Nhữ Cơ, đồng thời "nhập khẩu" một số mặt hàng đặc sản của Nhữ Cơ về Nam Quốc tiêu thụ.
Bạc mà Quận chúa đưa là để dùng vào những việc này.
Đầu tiên là xây dựng cửa hàng chuyên bán sản Nam Quốc ở huyện Thanh Trì.

Hàng hóa Quận chúa sẽ lo liệu, chỉ cần báo cho nàng biết khi nào của hàng được sắp xếp xong.


Cũng cần chi bạc đút lót cho mấy tên quan lại địa phương để bọn chúng ngậm miệng.
Nhữ Cơ có tổng cộng ba Châu là Ái Châu, Hàn Châu và Thương Châu.

Mỗi Châu có bốn huyện.

Ở mỗi Châu phải tìm được một sản vật để xây dựng cửa hàng chuyên thu mua sản vật đó, để bán về Nam Quốc.
Ví dụ, Ái Châu gần biên giới Nam Quốc nhất, đặc sản là quả lệ chi.

Ở đây có đến ba huyện chuyên trồng quả này.

Loại quả này vị ngọt, mọng nước, rất được dân chúng ưa thích.

Vị trí lại gần biên giới nên sẽ không quá khó để vận chuyển và bảo quản.
Xuân Hạnh phải xây dựng được cửa hàng thu mua mặt hàng này.

Vừa là để kiếm tiền nuôi quân, vừa tạo điều kiện cho nông dân Ái Châu tăng gia sản xuất.
Sau khi xây dựng được cửa hàng, hoạt động đi vào nề nếp, liền xem túi gấm màu đen của Nghiêm Cẩn để thực hiện tiếp.
Mấy người Nam Quốc đã quá quen với việc Minh Châu có đầu óc kinh thương hơn người, mấy người bên Nhữ Cơ lại như được khai sáng.
Thượng Quan Đình chậc chậc hai tiếng, tên Giang Nguyên Ngọc đó, đúng là vận cứt chó! Xung quanh trùng trùng điệp điệp nhân tài.
Cảnh Lan và Cảnh Dĩ trong lòng cũng vô cùng cảm thán.

Cảnh Lan liền nói.
"Vậy Tề thống lĩnh liền mở túi gấm màu trắng, xem bên trong là mật lệnh gì!"
Tề Hoành lúc này mới khoan thai mở túi.
Như thường lệ, trong túi gấm là một mảnh giấy nhỏ, vỏn vẹn hai dòng chữ.
"Lấy dân làm gốc - Phàm nhân yêu bát quái."
Tề Hoành có thể hiểu vế đầu, nhưng vế sau liền cau mày đăm chiêu.
Cả phòng lâm vào tĩnh mịch.
Phàm nhân yêu bát quái là cái quỷ gì!

Lúc này, kẻ yếu vạn năm Dương Nhạc mới lên tiếng.
"Ta có thể đoán được ý của Nghiêm đại nhân."
Mấy người đều bất ngờ nhìn hắn.

Thượng Quan Đình nhướng mày rất cao.
"Ngươi thật sự hiểu?"
Dương Nhạc cười yếu ớt.
"Nếu Công chúa làm việc với Nghiêm đại nhân đủ lâu, nhìn tác phong lột da người...!à không, phải nói là giải quyết công việc của Nghiêm đại nhân, sẽ biết.
Đại ý của Nghiêm đại nhân là, chúng ta phải tìm người, cứ hở là việc xấu, việc ác của triều đình Sĩ Đạt cai quản hiện tại, liền kịch tính hóa lên một chút, cho đi loan truyền khắp nơi.
Tốt nhất là ngày ngày đều có tin tức, mà phải làm cho tin tức nghe xong đến Bồ Tát cũng phải giận dữ.
Dân chúng yêu bát quái, mà ngày nào cũng có đề tài, nhất định sẽ lan truyền rất nhanh.

Theo đó, họ sẽ bị tẩy não...!ý của ta là, sẽ tự động có ấn tượng vô cùng xấu đối với triều đình hiện tại.
Thứ nhất, sẽ làm cho quân cai trị hiện tại của Sĩ Đạt khó khăn không ít.
Thứ nhì, khi Công chúa khởi binh, liền lấy danh trừ gian diệt bạo, sẽ nhận được sự ủng hộ tuyệt đối từ đa số dân chúng.
Thứ ba, lòng quân vững vàng, sau này kêu gọi tuyển quân sẽ rất dễ dàng."
Tề Hoành và Xuân Hạnh nhìn nhau.

Nghiêm Cẩn âm mưu số hai, không ai số một!
Cảnh Lan và Cảnh Dĩ chết lặng.
Thượng Quan Đình trực tiếp đập bàn.
"Kế hay! Đúng là kế hay!!!"
Xong lại nhìn Dương Nhạc, cười một cái trêu ngươi.
"Xem ra ngươi học được không ít bản lãnh của hắn!"
Dương Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, uống một ngụm nước, rồi mới nói.
"Ta ở Hộ bộ năm năm, thay vì nói là học hỏi, ta bị hắn hố vô số lần, tự nhiên sẽ học được chút bản lãnh tự vệ.
Đây chưa là gì cả.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi