MINH CHÂU KÝ


Ngày hôm sau, Dương Nhạc nhận được một bảng danh sách các cựu thần, quý tộc đáng tin do Thượng Quan Đình gửi qua.

Danh sách này chỉ khoản mười người, rải rác khắp ba Châu, cũng không tính là quá ít.
Thượng Quan Đình cùng mọi người thống nhất, việc Nam Quốc hỗ trợ chỉ có mấy người ở Hà Tiên Quán biết, sau này khi gây dựng thế lực sẽ công bố mọi người là mưu sĩ Nhữ Cơ.

Khi nào thành sự thì ve sầu thoát xác.
Hắn sắp xếp một chút, cùng Thượng Quan Đình và Tôn Kỳ bắt đầu liên lạc với các bên.

Ban đầu, các bên đều biểu thị, tuy họ cũng có ý sẵn sàng sát cánh với nghĩa quân đánh đuổi Sĩ Đạt, giành lại đất nước, nhưng Thượng Quan Đình là một Công chúa, xưa nay chưa từng có tiền lệ để Công chúa thống lĩnh đại quân.
Liệu rằng, một nữ nhi như Thượng Quan Đình có làm nên chuyện?
Dương Nhạc mặt không biểu cảm, chậm rãi cho họ biết nghĩa quân hiện tại đã có gần hai mươi ngàn binh, mà Nam Trì thương hội cũng là của Công chúa đứng đằng sau.
Bấy giờ mấy người này mới nghiêm túc, cẩn thận nhìn Thượng Quan Đình.
Chỉ trong vòng mấy tháng đã tập hợp được một đội quân như thế, hơn nữa Nam Trì thương hội gần đây gây không ít tiếng vang.

Ngược lại, Đại Công chúa này làm không tệ.
Lôi kéo gần ba tháng, cũng đã thu phục xong danh sách của Thượng Quan Đình.
Trong quá trình này, Dương Nhạc cũng gặp được Âu Dương Thành, và cũng chân chính hiểu ra tại sao Thượng Quan Đình chọn người này cho hắn bồi dưỡng.
Âu Dương Thành mới mười lăm tuổi, vẻ ngoài vô cùng sáng sủa, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười thoải mái.

Đường đường là con trai của cựu Thái phó, học vấn và hiểu biết của hắn coi như không có gì để bàn cãi.
Nhưng đôi mắt của tiểu đại nhân này lại đầy vẻ giảo hoạt, nói chuyện cũng vô cùng hố người!
Đây rõ ràng là một bản sao non nớt của Nghiêm Cẩn!
Dương Nhạc biểu thị, oan nghiệt! Thật là oan nghiệt!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Qua sáu tháng kể từ khi bắt đầu thực hiện kế hoạch, đám người Hà Tiên Quán lại tụ họp.
Thượng Quan Đình ngồi ở ghế chủ vị.


Hai bên là Dương Nhạc và Âu Dương Thành.
Cảnh Dĩ và Cảnh Ý đi theo Xuân Hạnh học quản lý thương nghiệp, hiện tại tuy nhìn vẻ ngoài có chút tàn tạ, nhưng đôi mắt lại rất có tinh thần.

Cảnh Dĩ vốn trước đó là một công tử không nhuốm bụi trần, giờ đã bị Xuân Hạnh triệt để nhuộm đen, ngậm miệng mở miệng là tính toán lợi ích, không tiền không động thủ.
Cảnh Ý tiến bộ rất nhanh, tuy không tài giỏi bằng Cảnh Dĩ nhưng cũng không quá kém, chưa kể tiểu cô nương trông trưởng thành không ít, ít nhiều mang dáng dấp của một chưởng sự trẻ tuổi như Xuân Hạnh năm đó.
Bên phía doanh trại, Bạch Cáp quân do Trọng Âm quản lý ngoài nhiệm vụ điều khiển dư luận, còn một nhiệm vụ nữa là săn người.

Cứ thấy thanh niên lêu lỏng là bắt về.

Cứ thấy tráng niên có tiềm năng là bắt về.

Bắt về rồi thì bắt đầu tẩy não.

Nhờ có thao tác lẳng lơ này của Bạch Cáp quân, doanh trại của Thương Quan Đình không ngừng mở rộng, hiện đã có hơn hai mươi vạn quân.
Tề Hoành và Cảnh Lan chịu trách nhiệm huấn luyện theo hình thức địa ngục, lực lượng mạnh mẽ lên thấy rõ.

Người lần đầu tham gia kỳ họp này là Âu Dương Thành, nghe các bên báo cáo xong, nhất thời cũng có chút không tiêu hóa nổi.
Từ khi theo Thượng Quan Đình về đến Hà Tiên Quán, hắn đã biết Dương Nhạc, Tề Hoành và Chu Ngưng Hương (Xuân Hạnh) là người do Nam Quốc phái đến hỗ trợ.

Hai tháng theo Dương Nhạc học tập, quan sát, hắn đã biết mấy người này đều không đơn giản.

Âu Dương tiểu đại nhân ban đầu trên người còn mang chút ngạo khí của người trẻ, hiện tại chân chính khuất phục, năng lực làm việc của mấy người này đều thật sự đáng sợ.

Hắn còn phải học tập nhiều.
Thượng Quan Đình nghe hết báo cáo, mới gật đầu nhìn Dương Nhạc.
Dương Nhạc liền nói với Tề Hoành.
"Tề đại nhân, ta nghĩ hiện tại có thể mở túi gấm của Nghiêm đại nhân rồi".
Tề Hoành gật đầu, ra ngoài một chút liền quay lại, trong tay cầm cái rương nhỏ lúc trước.

Tề Hoành mở rương, lấy cái túi gấm màu đen, lấy mật thư bên trong ra.
Mọi người hồi hộp nhìn mảnh giấy.
"Bất tiếu quân sư - Dương Nhạc"
Mọi người tròn mắt đọc đi đọc lại mảnh giấy, rồi lại nhìn Dương Nhạc.
Thái dương của Dương Nhạc nổi đầy gân xanh, giật giật.
Nghiêm Cẩn! Ngươi không hố ta thì không vui phải không!!!
Thượng Quan Đình cười lớn.
"Dương Nhạc, xem ra bước tiếp theo trông cậy vào khanh rồi!"
Tề Hoành và mấy người đều vui sướng khi người gặp họa.

"Bất tiếu quân sư", nghe thế nào cũng có một chút ý trêu chọc.

Đúng là tác phong của Nghiêm Cẩn!
Dương Nhạc nghẹn một hơi thật lâu, sau đó âm trầm đi về phòng.

Chỉ một lát liền quay lại, trên tay nhiều hơn một tấm bản đồ.
Nhữ Cơ quốc lãnh thổ hơi giống một hình tam giác đều, hai chân là Ái Châu và Thương Châu, Hàn Châu là phần đỉnh.

Kinh thành của Nhữ Cơ chính là ở cực Bắc của Hàn Châu, giáp ranh Sĩ Đạt.
Trong một tháng tiếp theo, nhất định phải làm những việc sau.
Theo ý Dương Nhạc, lực lượng bây giờ còn khá mỏng, phải tiếp tục chiêu mộ thêm quân.

Lấy các chi nhánh của Nam Trì thương hội làm tụ điểm, âm thầm chiêu thêm quân.

Bạch Cáp đội sẽ hỗ trợ.
Khi nào lực lượng phải đạt năm mươi vạn quân mới có thể tiến hành trực diện tấn công.

Đồng thời, phải lập ra một đội quân tinh nhuệ, chuyên làm nhiệm vụ tấn công - ám sát.

Nhiệm vụ thứ nhất là, toán quân này phải thường xuyên xuất hiện, ra tay cứu giúp bá tánh, tạo tiếng tăm cho nghĩa quân.

Bạch Cáp quân sẽ hỗ trợ điều hướng dư luận thổi phồng danh tiếng.
Lúc này, một trắng một đen đối lập, quân của Thượng Quan Đình sẽ nhận được sự ủng hộ từ dân chúng.

Thông qua đó, đại quân sẽ nhờ có sự giúp đỡ của bá tánh không ngừng mở rộng, thâm nhập để khống chế hai Châu này.
Nhiệm vụ thứ hai của đội quân này là lẳng lặng tiếp cận và khống chế tất cả Huyện chủ của Ái Châu và Thương Châu; đồng thời diệt trừ những nhân tố phản bội, cố ý truyền tin cho triều đình Sĩ Đạt.
Quân của Thượng Quan Đình phát triển đến mức này đã không thể giấu hành tung được nữa, nhưng phải kiểm soát để Kinh thành ở Hàn Châu là nơi tiếp được tin tức cuối cùng.
Đến thời điểm thích hợp, quân của ta sẽ tiến hành chia làm hai hướng, bất ngờ tấn công để cùng lúc chiếm lấy cả hai Châu, vây lấy Hàn Châu.
Dương Nhạc nhìn Xuân Hạnh, nói với nàng.
"Xuân Hạnh cô nương đã từng theo Dư Quý Quận chúa trong chiến tranh Sĩ Đạt, có kinh nghiệm trong việc chuẩn bị nguồn lực.

Trận đại chiến này, quân lương, quân dụng, ta có thể trông chờ hết vào cô nương được không?"
Xuân Hạnh mỉm cười, gật đầu.
"Không chỉ có ta, Cảnh Dĩ và Cảnh Ý sẽ cùng ta lo lắng chu toàn, hoàn thành nhiệm vụ.

Mong quân sư an tâm!"
Dương Nhạc lại nhíu mày.
"Cảnh Dĩ đại nhân tất nhiên sẽ hỗ trợ cô nương, nhưng Cảnh Ý cô nương thì không được."
Mọi người còn đang bất ngờ, Dương Nhạc nói luôn.
"Cảnh Ý cô nương võ công cao cường, là một trong những phó soái ta đã nhìn trúng.

Hơn nữa, cô nương lại còn là nữ nhi duy nhất còn lại của Cảnh Vương gia, trong quân có uy vọng, nên đi ra tuyến đầu."
Thượng Quan Đình và Cảnh Ý hơi ngạc nhiên, hắn vậy mà biết!
Dương Nhạc nhìn Thượng Quan Đình, nói tiếp.
"Công chúa, mời người đặt tên cho nghĩa quân.
Cùng với, mời Công chúa chuẩn bị giúp thần một bài hịch, ý thể hiện Công chúa chính là thuận theo ý trời, thuận theo tổ huấn của Thượng Quan gia, đứng lên chống lại Sĩ Đạt, giành lại Nhữ Cơ quốc, đồng thời kêu gọi sự ủng hộ của người dân.
Bài hịch này, sau khi hoàn thành, sẽ được Bạch Cáp quân và Nam Trì thương hội âm thầm lưu truyền trong phạm vi Nhữ Cơ quốc, sẽ giúp ích rất nhiều cho quân ta."
Thượng Quan Đình gật đầu.
"Vậy, quân ta sẽ lấy tên là Thanh Trì Đồng Tước quân.

Về đội quân làm nhiệm tấn công - ám sát, gọi là Hắc Xà quân.

Cảnh Lan làm nhiệm vụ tuyển quân.

Bài hịch, ngày mai ta sẽ đưa cho quân sư xem qua."
Dương Nhạc gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Âu Dương Thành.
"Con có ý kiến gì không?"
Âu Dương Thành vẫn đang rất hoảng, chầm chậm nhìn sư phụ của mình, sau đó lắc đầu.
"Từ ngày mai, Âu Dương Thành và Kính Thập Nhất sẽ theo ta xuyên suốt để nghiên cứu bản đồ địa hình Nhữ Cơ, đề ra chiến lược cho mỗi trận.

Sau này hai người sẽ là quân sư sở tại của mỗi cánh quân."
Nói xong, nhìn mọi người.
"Nếu đã không còn thắc mắc gì, ngay lập tức tiến hành!"
Mọi người hô to tuân lệnh, rồi lập tức lui về chuẩn bị.
Trên đường về doanh trại, Cảnh Lan than thở với Tề Hoành.
"Ta còn tưởng hắn là một tên yếu gà...!Quả thật là quá coi thường hắn mà!"
Tề Hoành đồng bệnh tương liên.
"Bọn ta cùng làm đồng liêu mấy năm mà ta còn bị hắn lừa! Tên này đúng là thâm tàn bất lộ!
Nghiêm Cẩn này, không chừng đã chú ý Dương Nhạc từ lâu.

Còn cái gì mà "bất tiếu quân sư", rõ ràng là khẳng định Dương Nhạc có tài năng ngang tầm với "tiếu diện quân sư"!"
Cảnh Lan lại thở dài.
"Tuy ta chưa từng gặp qua Nghiêm Cẩn đó, nhưng mà hắn chỉ bằng hai mật lệnh đã khiển chúng ta chạy như thế này, thật quá đáng sợ!"
Tề Hoành liếc hắn.
"Hoàng đế Nam Quốc bọn ta nhìn hắn còn đau đầu, đừng nói chi ngươi!
May là Nam Quốc bọn ta đã có người trị được hắn a!"
Cảnh Lan vô cùng bất ngờ.
"Ai mà da trâu vậy?!"
Tề Hoành nhìn thẳng, bật cười.
"Chính là Nam Quốc đệ nhất Dư Quý Quận chúa của bọn ta, Yến Minh Châu.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi