MINH CHỨNG TÌNH YÊU CỦA GIÁM ĐỐC BÁ ĐẠO

Chương 112:

“Chị con thì mẹ sẽ giúp nó tìm một nhà khác là xong. Tóm lại, chuyện này cứ quyết định như thế, đợi chị con về mẹ sẽ bảo nó hủy hôn, đến lúc đó sẽ giúp con đính hôn với Nhất Phong hoặc cưới luôn cũng được.”

Trong đầu Tô Tuệ Vân vẫn chưa hết bàng hoàng, cứ tưởng rằng khi chuyện của cô và Hoắc Anh Tú lộ ra, bà Tô nhất định sẽ rất tức giận, chứ không hề nghĩ rằng mẹ cô có thể ủng hộ mình, ngược lại cái gì sai trái sẽ đổ lên đầu Tô Tuệ Anh, để tiếng thơm cho cô, những gì mẹ làm… cũng quá bất công rồi đi.

“Mẹ, có phải chị… không phải là con ruột của mẹ?”

Từ nhỏ đến lớn, bà Tô luôn đối xử rất tốt với chị ta, khiến cho Tô Tuệ Vân không chỉ một lần nghĩ như vậy, cho đến hôm nay, cô cũng không nhịn được mà nói ra suy nghĩ trong lòng.

Bà Tô nghe vậy thì ngây ra, trên mặt xuất hiện hận ý đến nghiến răng nghiến lợi, khoát tay nói: “Con hỏi vấn đề này làm gì, tóm lại chuyện con với Nhất Phong cứ quyết định như thế, mau đi học đi, đừng để muộn học.”

Nói xong cũng không đợi Tô Tuệ Vân kịp phản ứng, bà Tô bèn xuống cầu thang.

Ngước nhìn bóng dáng khuất xa của bà Lâm, Tô Tuệ Vân cắn môi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Thôn Ôn Ôn!

Lại chơi thêm 3 ngày nữa, cuối cùng Tô Tuệ Anh và Sở Trình Thiên cũng đã trở về.

Bởi vì kỳ nghỉ của Sở Trình Thiên cũng sắp kết thúc.

Gọi một cú điện thoại, Mặc Tiên Lầu lại một lần nữa lái máy bay xuất hiện tại vùng trời của thôn Ôn Ôn.

Tô Tuệ Anh phải an ủi Hắc Tiêu một hồi rồi mới lên máy bay.

Sau khi lên máy bay lại gặp Hứa Thịnh cũng ở bên trong, trên người còn khoác nguyên áo blouse trắng, so với những bộ quần áo thường ngày thì trông có vẻ nhã nhặn, tuấn tú hơn rất nhiều.

“Hứa Thịnh, sao anh cũng tới đây?”

Sở Trình Thiên thấy Hứa Thịnh cũng ở đây, không thể không nổi lên nghi ngờ.

Lần trước cậu cũng cùng Hứa Thịnh và Mặc Tiên Lầu tới đây là bởi vì 3 người đi cùng nhau nên cùng tới, còn hôm nay, Hứa Thịnh vẫn còn mặc nguyên áo blouse trắng chứng tỏ rằng anh ta trong lúc làm việc đã chạy tới đây.

Hứa Thịnh cười nhạt một tiếng, nói: “Đi làm buồn chán, Tiên Lầu nói muốn lái máy bay tới đây đón mọi người, tôi cũng tới góp vui, dù sao thì cũng không có việc gì làm cả.”

Cả lý do hắn cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Mạc Tiên Lầu đang cầm lái ở phía trước bĩu môi phản bác: “Anh đi làm mà không có gì để làm à? Không thể thế được, bây giờ cái bệnh viện tư mà anh mở ấy chắc sắp chiếm sạch bệnh nhân của các bệnh viện khác trong thành phố rồi. Nghe nói mỗi ngày, người khám bệnh đều xếp hàng dài đến tận cổng bệnh viện, giường của khu nội trú còn phải đặt trước hai tháng mới có. Người như anh mà nói đi làm chán, ai tin… úi…”

Mạc Tiên Lầu còn chưa nói xong, Hứa Thịnh đã vươn tay táng vào đầu của cậu tức giận nói: “Cần cậu quan tâm sao, bệnh viện là do tôi mở, tôi muốn đi làm thì làm, không muốn đi làm thì nghỉ, từ khi nào thì cậu đã lắm miệng giống hệt như các bà thím vậy.”

“Này, anh nói ai là bà thím? Hứa Thịnh, anh được lắm, dám nhân cơ hội này mà đánh tôi à, có gan thì đáp máy bay xuống rồi chúng ta cùng đánh!”

Mạc Tiên Lầu đang nghiêm túc lái máy bay bộng nhiên bị Hứa Thịnh nện cho một cú mà lảo đảo cả người, máy bay cũng theo đó mà chấn động, lập tức nói:

“Anh Trình Thiên, anh cũng không thể ngồi nhìn như vậy chứ, hôm nay anh không giúp em đánh tên Hứa Thịnh này một cái thì em sẽ không lái máy bay nữa.”

Sở Trình Thiên cười vang, vươn tay đẩy Hứa Thịnh một cái, nói:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi